“Có lẽ hôm nay các vị cũng đã từng nghe nói đến viên đá xanh dùng để trắc nghiệm ở nơi tiếp đón của phải Vấn Tông ta đã xảy ra vấn đề, khiến cho những võ giả đến từ thế giới bên ngoài lợi dụng sơ hở, giành được tư cách vào ở biệt viện Tiên Cung.” Triệu Tân Đông mở miệng nói.
“Con vốn là Thánh Tử tiếp đón của phái Vấn Tông, tuy biết rõ họ gian lận nhưng không nghĩ tới điều này lại khiến con bây giờ vô cùng hối hận.
Triệu Tân Đông lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau khổ, lấy ống tay áo lau khỏe mặt làm bộ như nước mắt tuôn rơi.
“Con đừng có úp mở nữa cứ nói tiếp đi.” Có một vị trưởng lão không hài lòng lên tiếng nói.
“Đúng đấy, cho dù đó là trách nhiệm của con thì cũng phải kể lại một cách rõ ràng.
“Các vị tiền bối nói đúng, vậy con tiếp tục kể lại đây.
Triệu Tân Đông cất giọng đầy thê lương: “Những võ giả đến từ thế giới bên ngoài này sau khi vào ở biệt viện Tiên Cung lại đưa ra đủ loại yêu cầu vô lý, tuy nhiên con vì không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của phái Vấn Tông nên đều đồng ý hết thảy, nhưng đến cuối cùng họ lại yêu cầu cởi bỏ trận pháp để đi thăm quan dãy núi Quái Thú “Lúc đó con lại hồ đồ đồng ý, không nghĩ tới gây ra họa lớn.”
“Đồ rằm thối nhà mày!”
“Đặt điều bậy bạ Mấy người Tiết Đại Tráng nghe xong đều tức đến không được, tên Triệu Tân Đông này đúng là đổi trắng thay đen, trợn mắt nói dối.
Sắc mặt của đám người Vẫn Tông trở nên khó coi, nếu như những lời anh ta nói đều là sự thật thì mấy tên võ giả này quả thật quá đáng.
“Sau khi những võ giả đến từ thế giới bên ngoài này rời khỏi, họ không chỉ xông loạn vào dãy núi Quái Thú mà còn săn giết rất nhiều quái thú rồi cắm trại nấu nướng.
Con đã cử người đến đó khuyên nhủ nhưng họ chẳng những không nghe ngược lại còn cười nhạo con.
Triệu Tân Đông thở dài nói: “Các vị tiền bối cũng biết đấy, phải Vấn Tông chúng ta hơn ba mươi năm qua chưa từng xảy ra một đợt thủ triều nào cả, con cũng từng lo lắng chuyện này sẽ xảy ra nhưng họ lại hoàn toàn không để vào tai, sau khi người đệ tử mà con nhờ truyền tin quay trở lại, con định tự mình đi khuyên nhủ, ai, nhưng đáng tiếc đã quá muộn.
“Ý con là đám võ giả đáng chết này đã làm loạn trong dãy núi Quái Thủ nên mới gây ra thủ triều đúng không?”
Một người có dáng vẻ của một vị trưởng lão giận tím mặt chỉ vào mấy người Tiết Đại Tráng.
“Đúng vậy, nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho bọn họ, con cũng có trách nhiệm nữa.” Triệu Tân Đông giả bộ thở dài.
“Con nhìn thấy họ chạy trốn trở về sau khi đã gây ra họa lớn, bỗng mềm lòng mở ra trận pháp, lúc này mới dẫn đến việc quái thủ bao vây tấn công biệt viên Tiên Cung.”
“Đám người này đúng là khốn nan!”
“Khiến cho Trích Tinh Các có lịch sử mấy trăm năm của phái Vẫn Tông chúng ta bị phá hủy, những người này thật sự đáng chết.”
“Đúng là một đám tham sống sợ chết, gây ra họa lớn như vậy còn không biết xấu hổ mà tháo chạy trở vě.”
Tất cả mọi người thuộc phải Vấn Tông đều tỏ ra vô cùng tức giận, lúc này nổi bão không ngừng phỉ nhổ Mấy người Tiết Đại Tráng đỏ bừng mặt, liên tục giải thích nhưng đám người này nào có nghe vào.
“Các vị thật ra hầu hết những võ giả này đều bị kẻ đầu sỏ lừa gạt, cái tên Trình Tần này chính là người dẫn đầu của họ, cho nên vừa trông thấy anh ta con mới không nhịn nổi mà ra tay Triệu Tân Đông mừng thầm trong lòng, nhìn thời cơ đã tới anh ta giả bộ đau khổ rồi đột ngột chỉ vào Tần Tram.
.
truyện kiếm hiệp hay
“Chính anh ta đã ra lệnh làm mọi chuyện, khiến cho Tinh Các của phải Vấn Tông bị sụp đổ và hại chết rất nhiều đệ tử của chúng ta Ảnh mặt của mọi người đều đổ dồn lên người của Tân Trạm, không hề che giấu vẻ lạnh lùng cùng với sát ý trong đó.
“Kẻ này thật sự đáng chết” Trưởng lão Trịnh bỗng nhiên mở miệng lên tiếng, dường như đã đưa ra được kết luận.
“Đệ tử của Hình Đường nghe lệnh, bắt mấy người này lại phế bỏ tu vi rồi chờ lệnh xử lý.
Ông ta quát lên một tiếng, ngay lập tức có hàng chục đệ tử Hình Đường của phái Vấn Tông bước ra, rút vũ khí bao vây lấy đám người.
rất nhiều đệ tử của chúng ta Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người của Tân Trạm, không hè che giấu vẻ lạnh lùng cùng với sát ý trong đó.
“Kẻ này thật sự đáng chết Trưởng lão Trịnh bỗng nhiên mở miệng lên tiếng, dường như đã đưa ra được kết luận.
“Đệ tử của Hình Đường nghe lệnh, bắt mấy người này lại phế bỏ tu vi rồi chờ lệnh xử lý Ông ta quát lên một tiếng, ngay lập tức có hàng chục đệ tử Hình Đường của phái Vấn Tông bước ra, rút vũ khí bao vây lấy đám người.
Tân Trạm quan sát tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối, vẻ châm biếm trong mắt ngày càng nồng đậm hơn.
Khi nhìn thấy đệ tử của Hình Đường ra tay, hơi thở trên người anh bỗng nhiên bùng nổ dâng trào sau đó toát ra.
Những người đệ tử này bỗng chốc cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ không khỏi lùi lại, trong chốc lát không có cách nào tới gần mấy người họ được.
“Ha ha ha.”
Lúc này Tân Trạm cười lớn.
Tiếng cười vô cùng vang dội, ngay lập tức lấn át hết thảy mọi âm thanh.
Tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía anh.
“Gây ra họa lớn như vậy mà không biết xấu hổ còn cười được à.”
“Tôi thấy không cần phải bắt lại mà trực tiếp giết chết cho rồi.”
Mọi người của phái Vấn Tông lần lượt chỉ vào anh rồi giận dữ trách cứ “Gặp phải một chuyện nực cười lẽ nào tôi không nên cười hay sao?” Tần Trạm hỏi ngược lại với vẻ chế nhạo.
“Nực cười? Cậu gây ra chuyện tày trời này còn cho rằng đây chỉ là trò vui thôi sao?” Trưởng lão Trịnh tức giận nói.
“Vị này chính là trưởng lão Trịnh đúng không, tôi hỏi ông một câu, ông dựa vào cái gì mà kết luận chuyện này là do tôi làm vậy?” Anh cất tiếng hỏi.
“Đương nhiên là những lời của Triệu Tân Đông làm bằng chứng, cũng đủ để phế bỏ tu vi của các người, thậm chí còn có quyền giết chết.” Trưởng lão Trịnh lạnh lùng lên tiếng đầy kiêu ngạo.
“Vậy thì tôi muốn hỏi một chút, chúng tôi đã nói gì hay chưa?”
Ánh mắt của Tần Trạm nhìn lướt qua mọi người một lượt: “Chỉ nghe lời một phía của người này thì đã có thể kết tội tôi rồi, chẳng lẽ ông không thấy buồn cười khi xử lý như vậy sao?”
“Cậu Trạm nói rất đúng, rõ ràng chúng tôi bị Triệu Tân Đông lừa ra ngoài.” Sắc mặt của Tiết Đại Tráng đỏ bing.
“Hơn nữa chúng tôi cũng không hề trêu chọc đến đám quái thú, thú triều đó là do anh ta gây nên.
Có võ giả lên tiếng nói.
“Các người còn muốn ngụy biện à!” Trưởng lão Trịnh khẽ hừ.
“Có phải là ngụy biện hay không chờ tôi nói xong thì mọi người đều sẽ biết, trừ khi các người không dám Ảnh mắt của Tân Trạm nhìn sang Triệu Tân Đông rồi lại nhìn về phía đảm người của phái Vấn Tông.
Triệu Tân Đông nhíu mày lại, trong lòng có chút lo lắng.
Tuy nhiên lúc này Tấn Trạm đã làm chủ được tình hình, chính mình nếu như không để anh nói thì e rằng sẽ khó mà thuyết phục được mọi người.
“Nực cười, để tôi nghe thử xem cậu có thể bịa đặt được điều gì.
Trưởng lão Trịnh mỉm cười, đầu tiên cho rằng những gì anh nói chỉ là ngụy biện mà thôi.
Tần Trạm cười chế giễu rồi lặc đầu, sau đó mở miệng nói: “Triệu Tân Đông nói rằng mấy người chúng tôi tự đi dạo trong dãy núi Quái Thú, vậy thì tôi hỏi ông nơi mà chúng tôi đến cách biệt viện Tiên Cung bao xa?
“Khoảng mười sáu cây số.” Triệu Tân Đông lên tiếng.
“Vậy thì trong phạm vi này có quái thủ nào có thể gây nên một đợt thủ triều với quy mô lớn như vậy chứ?”
Anh cười mỉa mai, đây là câu hỏi thứ nhất.
Mọi người của phái Vấn Tông khẽ cau mày lại, họ sinh sống ở đây nên tất nhiên cũng hiểu rõ tình hình, với khoảng cách này rất hiếm khi gặp quái thú “Tôi từng nhắc tới đã mấy chục năm rồi chưa từng xảy ra thú triều, cho dù khoảng cách không phải rất xa, nhưng cũng có thể giống như một mồi lửa thiêu rụi cả khu rừng vậy Triệu Tân Đông mở miệng giải thích.
“Còn nữa, Triệu Tân Đông liên tục nói rằng đã cử người đến khuyên nhủ chúng tôi, vậy người đó đâu rồi?” Tần Trạm nói đầy châm chọc: “Anh không cần phải đáp lại, tôi sẽ trả lời thay anh, có lẽ người đó chắc hẳn cũng đã chết trong thú triều rồi nhỉ.”Nực cười nhất chính là nếu như nhóm chúng tôi gây nên thú triều, vậy thì cho dù chúng tôi có thể thoát khỏi sự tấn công của thủ triều hay không, thì chỉ cần kể tới những người có mặt tại đó, rất nhiều đệ tử của phái Vấn Tông đã hy sinh và bị thương, mà chúng tôi là những người ở ngay gần như vậy lại không hề xây xát gì, điều này có vô lý hay không?”
“Nếu như các vị có thể trả lời được ba câu hỏi này của tôi thì tôi sẽ để cho các người tùy ý xử lý.
Sau khi đặt ra ba câu hỏi, giọng nói của Tần Trạm như sấm rền vang vọng bốn phía, khiến cho hiện trường trở nên yên tĩnh.
Ngay cả những người lúc trước phản ứng gay gắt nhất của phái Vấn Tông cũng đều giữ im lặng.
Bọn họ cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi Tân Trạm phân tích họ cũng đã phát hiện ra rất nhiều điểm đáng nghị.
“Triệu Tân Đông, người đệ tử đó đầu rồi?” Trưởng lão Trịnh mở miệng hói.
“Quả thật đã chết trong đợt thủ triều rồi a.” Triệu Tân Đông miền cưỡng mở miệng nói, mồ hôi chảy đầy trên trán.
Chưa kể tới người này hoàn toàn không tồn tại, anh ta cũng không dám tìm người để thông đồng, nơi này nhiều cường giả như vậy nếu như soát hồn thì người đệ tử đó sẽ lập †ức bị vạch trần.