Chờ Tần Trạm thu hồi cảm ngộ, lần thứ hai mở mắt ra, nhìn về phía đài cao, phát hiện người đã đi được đúng như dự đoán.
Phong Ngân Quang và Tào Phá Kiệt thì không cần phải nói, mất hết thể diện, không chấp nhận được ánh mắt trào phúng của mọi người đã sớm chật vật thoát đi.
Một vài vị khác không thân với Tần Trạm, cũng sớm rời đi.
Trên đài cao chỉ còn lại Chúc Diễu và Cổ Minh Ân đang đợi anh.
Ba người cùng nhau đi xuống đài cao, hai người hỏi cảm nhận của Tần Trạm khi vừa nhận được hơi thở căn nguyên, Tần Trạm cũng không giấu giếm.
Biết được khí căn nguyên có tác dụng kì diệu như vậy, Chúc Diêu và Cổ Minh Ân đều rất là hâm mộ.
Về phần đồ gõ chuồng của mình, Tân Trạm cười cười, lại dời trọng tâm câu chuyện đi, chùy vạn luyện là một bí mật lớn của anh, đương nhiên không thể dễ dàng nói cho người khác.
Nói chuyện phiếm một hồi, ba người tách ra.
“Tần Trạm, lần trước anh và tôi đánh cược giao thủ ba chiêu, một chiêu cuối cùng vẫn chưa mãn nguyện.
Lần Thiên Kiêu Thịnh Hội này, tôi sẽ bù đắp tiếc nuối lần trước.
Trong mắt Cổ Minh Ân lóe lên ý chí chiến đấu, mỉm cười nói.
“Lúc này đây nhất định sẽ tận lực chiến đấu một cách thống khoái." Tần Trạm cũng cười.
Cổ Minh Ân quang minh lỗi lạc, đấu một trận với anh ta rất là thuần túy, Tần Trạm cũng rất hưởng thụ cách chiến đấu như vậy.
“Tần Trạm, tên nhóc cậu trâu bò đấy
Diệp Thành, Lạc Việt Ban và Tiết Đại Tráng đi tới, anh ta đấm một cái vào ngực Tần Trạm, vẻ mặt rất là hưng phấn.
Những người lúc trước đánh giá thấp Tân Trạm, trong lòng cũng nghẹn một hơi, nhưng hiện tại coi như cũng phát tiết ra được.
“Buổi sáng này cậu xuất hiện, buổi chiều nên là ba người anh em chúng tôi ra tay.” Đi ra khỏi đại điện Vấn Tông, Diệp Thành xoa tay, vẻ mặt chờ mong nói.
“Làm sao, mọi người cũng muốn tham gia lần thi đấu này à?” Tần Trạm hiếu kỳ nói.
Thiên Kiêu Thịnh Hội của Vấn Tông hấp dẫn anh kiệt khắp thiên hạ tham gia, đương nhiên sẽ không chỉ có mấy chục hay hơn trăm người tham du.
Trên thực tế, số người tham dự mỗi lần đều sẽ hơn mười nghìn.
Tần Trạm nằm trong bảng mười anh kiệt đứng đầu, không cần tham gia so đấu như trước đây, nhưng mấy người Diệp Thành nếu muốn thăng cấp thì cần phải chiến đấu hết sức để có những vị trí tương ứng.
“Đây nhất định là cơ hội xuất hiện tốt mà trời ban tặng, khiến những người ở thế giới ẩn nhìn thấy thực lực của thế giới bên ngoài chúng ta” Lạc Việt Ban cũng cười nói.
“Khổ luyện lâu như vậy, chỉ chờ giờ khắc này.” Diệp Thành nói.
“Hơn nữa giải thưởng cũng rất phong phú, nghe nói lúc này đây, chỉ cần có người qua cửa thứ nhất, liền có phần thưởng là số lượng lớn đan dược.
Tiết Đại Tráng nhếch miệng cười nói: “Mọi người nhìn bên kia đi.
Mấy người Tần Trạm nhìn về phía Tiết Đại Tráng chỉ, chỉ thấy cách đại điện không xa, có một quảng trường khổng lồ kéo dài tới cuối tầm mắt.
ở phía trên quảng trường, trải từng cái lôi đài đá xanh cao, lôi đài vô cùng lớn, xây dựng kiên cố bền chắc, hơn nữa số lượng hơn trăm, liếc mắt một cái đã cảm thấy khung cảnh cực kỳ chấn động.
“Vấn Tông này thật đúng là lai lịch phong phú, chỉ là mấy trăm cái lôi đài này, sợ là phải tiêu hao không ít.” Diệp Thành líu lưỡi nói.
“Bên kia đã có người đang đợi, chúng ta cũng đến chiếm vị trí, chờ thi đấu bắt đầu lập tức chiến lên” Lạc Việt Ban mở miệng, mọi người đều đi qua.
“Đeo cái này lên đi.
Đi được một nửa, Diệp Thành nghĩ đến cái gì, ném cho Tân Trạm một cái mặt nạ da.
“Làm cái gì vậy, cảm giác giống như đi ăn trộm thế.” Tần Trạm khó hiểu nói.
“Anh hiện tại chính là người nổi tiếng, anh ở bên cạnh thì làm gì còn có nữ võ giả nào chú ý tới chúng tôi.” Lạc Việt Ban thâm thúy nói.
Cười cười, Tần Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn đeo mặt nạ lên.
Nếu không phải buổi sáng dẫn đến chủ ý, bản thân anh cũng lo lắng sẽ có phiền toái không cần thiết.
Mấy người đi đến khu vực lôi đài, phát hiện vị trí trung tâm của lôi đài bỏ không, phía trên chất đầy các loại linh dược, linh đan.
Bọn họ tùy ý tìm một cái lôi đài, lập tức từ trong ngọc giản đưa tin ở bên cạnh, biết được quy tắc của Thiên Kiêu Thịnh Hội.
“Đánh luân phiên, chỉ cần có thể chống đỡ 30 phút sẽ qua cửa ải.
Như vậy xem ra, càng ra tay muộn càng tốt.” Lạc Việt Ban suy nghĩ về quy tắc, vuốt cằm nói.
“Cũng không hẳn vậy, đừng quên số người qua cửa ải là có hạn chế, nếu cậu chỉ là con chim sẻ núp ở phía sau có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội.” Diệp Thành cười nói.
“Tóm lại chỉ cần làm là xong việc.
Tiết Đại Trảng nói.
Mặc kệ quy củ như thế nào, người cuối cùng có thể thăng cấp, tất nhiên đều là cường giả.
Ba người đều gật đầu, xoa tay, tràn ngập chờ mong.
Tần Trạm đứng thứ hai trong bảng anh kiệt, việc này khiến Diệp Thành và Lạc Việt Ban bên cạnh mang theo một ít áp lực, trong lòng bọn họ vẫn luôn muốn chứng minh chính mình, thực lực cũng đạt trình độ top mười trong bảng anh kiệt.
Đặc biệt là đã trải qua một cuộc khổ luyện trước đây, hai người cũng có chút suy nghĩ về kết quả.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, không lâu sau Thiên Kiêu Thịnh Hội đúng là mở ra.
Vô số võ giả dũng mãnh tiến vào khu vực lôi đài, chiến đấu ở nơi như vậy, có thể nói là có vô số con mắt chú ý, khiến rất nhiều võ giả đều có ý chí chiến đấu sục sôi.
Ba người Diệp Thành đã sớm không nhẫn nại được nữa, gần như từng người một xông lên lôi đài trước tiên, chiếm lấy vị trí lỗi chủ “Ông đây là Diệp Thành, ai dám đi lên đấu một trận.” Diệp Thành vô cùng kiêu ngạo nói.
“Diệp Thành, chưa từng nghe qua
Võ giả dưới đài cùng giao lưu, nhao nhao lắc đầu.
“Đoán chừng là một cuồng đồ của thế giới bên ngoài, ông đây sẽ tới thử xem.
Một thanh niên cười lạnh lên đài, chắp tay nói: "Phong Thánh Ngọc từ nhà họ Phong ở thế giới ẩn, xin chỉ bảo thêm.
“Phong Thánh Ngọc của nhà họ Phong cũng coi như là thiên tài nhỏ trong nhánh phụ dòng họ Phong, người đến từ thế giới bên ngoài này sợ là gặp phải xui xẻo rồi."
Dưới đài có một vài võ giả lộ ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người hác gặp họa.
“Nhà họ Phong đúng không, thằng nhóc cậu đúng thật là xui xẻo, lẽ ra không nên sinh ở nhà họ Phong." Diệp Thành cười lạnh, bản thân hận nhất chính là hai nhà Phong và Tào, không ngờ người đầu tiên khiêu chiến anh lại là người nhà họ Phong.
“Thật cuồng vọng, dám khinh thường nhà họ Phong, xem tôi chỉnh đốn anh như thế nào.
Phong Thánh Ngọc hừ nhẹ, rút trường kiếm ra.
Trên lôi đài có người Vẫn Tông phụ trách làm trọng tài, một ông lão ra lệnh một tiếng, trường kiếm của Phong Thánh Ngọc như rắn độc di chuyển, vô cùng ác độc, đâm thẳng ngực Diệp Thành.
Trên Thiên Kiêu Thịnh Hội, không cho phép đánh chết đối thủ, nhưng nếu có trọng thương cũng không ai ngăn cản.
Nhưng mà đối mặt với một kiếm sắc bén kia,
Diệp Thành lại cười khinh miệt, không chút hoang mang, thậm chí ngay cả binh khí cũng chưa lấy ra, một cước bay lên,
Bich!
Một cước này dừng ở trên thân kiếm, Diệp Thành trực tiếp cắt trường kiếm của Phong Thánh Ngọc thành hai đoạn, rồi sau đó anh ta lại đá một cước, Phong Thánh Ngọc cũng bị đánh bay ra ngoài, ầm vang một tiếng, dừng ở bên ngoài lôi đài.
Chỉ một chiêu, Phong Thánh Ngọc đã thua.
Võ giả bên cạnh cũng là hơi hơi giật mình, tên cuồng đồ từ thế giới bên ngoài thoạt nhìn cũng có chút thực lực.
Đặc biệt là một vài cường giả, cũng đã thay đổi suy nghĩ, đi tìm lôi chủ yếu hơn ở bên khác khiêu chiến.
“Còn có gia tộc thế giới ẩn nào hay không, đặc biệt là nhà họ Tào và nhà họ Phong, đi lên nhận lấy cái chết đi!” Diệp Thành vô cùng kiêu ngao nói.
Cùng lúc đó, Lạc Việt Ban cùng Tiết Đại Tráng cũng giao đấu với các đối thủ.
Giống với phán đoán của Tân Trạm, tu vi của ba người này vượt xa võ giả bình thường, đều sạch sẽ lưu loát đánh bại từng đối thủ.
Chiếm lấy lôi đài, giành được vị trí thăng cấp vòng thứ nhất, thoạt nhìn rất là ổn định.
Tần Trạm đứng lặng ở một bên, quan sát một hồi, phát hiện không ai có thể ngăn cản ba người thăng cấp, cũng lập tức rời khỏi nơi đây.
Anh muốn đi xem có thể tìm được thiên tài ẩn giấu hay không?
Khóa trước của Thiên Kiêu Thịnh Hội cũng xuất hiện số lượng lớn người không có tiếng tăm gì, nhưng cuối cùng lại trở trở thành một thế hệ Thiên Kiêu.
Rất nhiều thiên tài xuất phát từ mọi loại nguyên nhân, sẽ che giấu bản thân trước thịnh hội, chờ đến lúc này bùng nổ, đồng thời đạt được cả sự nổi tiếng và danh lợi.