“Có phải hay không, anh sẽ biết ngay thôi”
Tân Trạm bình tĩnh nói.
“Nếu hai bên đều không đồng ý, vậy thì đây chính là trận đấu sinh tử” Vị trọng tài nói.
“Tân Trạm, với quyết định vừa rồi của mày, sau này mày nhất định sẽ phải hối hận suốt đời”
Triệu Tân Đông liếm khóe môi, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Sau khi trưởng lão phán quyết lui xuống, trận đấu sinh tử lập tức bắt đầu, tâm trạng của khán giả cũng được kéo lên rõ rệt, hò reo không ngừng, “Tôi cược Tân Trạm mười viên, à không, ba mươi viên linh thạch”
Diệp Thành nhân lúc trận đấu còn chưa bắt đầu, tản đám đông ra để tìm người chủ vụ cá độ, thoắt cái lấy ra một vốc linh thạch.
Một đám người đều bị thu hút bởi hành động của Diệp Thành, những người chú ý tới trận đấu sinh tử này vốn không ít, nhưng coi trọng trấn đấu như vậy thì quả thực hiếm thấy.
Mắt người phụ trách cá độ lập tức sáng lên, vội vàng ghi chép lại, tuy nhiên, một ánh mắt tiếc nuối vụt qua.
Anh ta thầm thở dài nói người này tuy có gia thế giàu có, nhưng cược sai người, sợ là mất nhiều máu lắm đây.
“Tôi cược Tân Trạm, hai mươi viên linh thạch”
Lạc Việt Ban cũng bước tới, đặt ra hai mươi viên linh thạch cùng chất lượng.
Người phụ trách lúc này vô cùng giật mình, lại vội vàng nhận lấy, Phươgn Hiểu Điệp và các Thánh nữ nhà họ Vân cũng tới, phía Sau còn có Thánh nữ nhà họ Chúc, Thánh Tử của Khấu Tiên Tông Những người này toàn bộ đều cược Tân Trạm, linh thạch chất đầy một bàn, người phụ trách cá độ đều biến thành ngu ngốc rồi, tất cả khán giả xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng.
Anh ta căng thẳng quay lại nhìn trưởng lão phía sau, không biết có nên nhận hay không?
Vị trưởng lão này cười lạnh lùng nói: “Có người cho không tiền, sao lại không nhận chứ?”
Người này nghe vậy mới gật đầu, đếm kỹ toàn bộ linh thạch rồi nhận lấy.
Có điều anh ta cũng cảm thấy có chút hiếu kì, nhiều người xem trọng tên Tân Trạm này như vậy, lẽ nào Tân Trạm thực sự có khả năng chiến thẳng sao?
“Chúng ta đưa Tân Trạm ra làm công cụ kiếm tiến, hình như không được hay lắm?”
Diệp Thành và Lạc Việt Ban quay lại, Lạc Việt Ban có chút ngại ngùng nói.
“Thế thì cậu cược làm gì?” Diệp Thành cáu đáp.
“Nếu không cược chẳng phải sẽ cảm thấy thiệt thòi hay sao?” Lạc Việt Ban gượng cười.
Sáng nay bọn họ đều đã tận mắt nhìn thấy, sau khi Tân Trạm kết thúc việc tu luyện, kinh khí của anh ta mạnh tới mức nào.
“Cùng lắm sau khi Tân Trạm thi đấu xong, chúng ta chia cho cậu ta một ít” Diệp Thành suy nghĩ một hồi, Lạc Việt Ban cũng gật gật đầu đồng ý.
Trên võ đài, Tân Trạm và Triệu Tân Đông đứng đổi diện nhau, cả hai đều cuồn cuộn hơi thở, sức mạnh không ngừng vươn lên Một luồng linh khí trời đất, bị hai luồng lực chấn động không ngừng bay tứ tung, trận pháp bên ngoài võ đài sáng lên, phong tỏa bên cả trong và bên ngoài.
“Tân Trạm, thật không ngờ, hôm qua tao mới chỉ định dày vò Tiết Đại Tráng một chút, mày lại tặng cho tao một niềm bất ngờ lớn đến thế này”
Triệu Tân Đông nhìn Tân Trạm, há miệng cười lớn: “Giết được mày, tao không những lấy lại được tất cả mọi thứ trước đây, hơn nữa còn được thăng cấp lên làm Thánh Tử.
Tất cả những điều này đều phải cảm ơn mày rồi”
“Để báo đáp ân tình của mày, tao sẽ cho mày sống thêm một lát nữa, mày yên tâm, tao sẽ dày vò mày tới chết” Triệu Tân Đông nói, sáu thanh phi kiếm chậm rãi bay ra bên cạnh hắn, lơ lửng xung quanh hẳn.
Triệu Tân Đông tuy mạnh mồm nói vậy, nhưng vừa khai chiến anh ta đã đánh ra chiêu mạnh nhất, hết sức đề phòng Tân Trạm “Mày xuất chiêu đi!” Triệu Tân Đông lạnh lùng nói “Bây giờ mày vẫn chưa xứng để tao xuất chiêu” Tân Trạm bình tĩnh đáp.
Anh sớm đã có chủ ý, trận chiến này anh phải thể hiện sức mạnh hơn bao giờ hết, dùng sự vô dịch để đánh bại Triệu Tân Đông, để cho Tiết Đại Tráng nhìn thấy, tên Triệu Tân Đông mà anh ta sợ sệt thực chất kém cỏi ra sao, một chiêu là có thể đánh gục.
Anh ta sử dụng sấm sét để xoa dịu tâm ma của mình.
“Cuồng vọng!”
Triệu Tân Đông gằn giọng, một đường phi kiếm đột nhiên bay ra lao qua đỉnh đầu của Tân Trạm.
Hai tay chống sau lưng, Tân Trạm dậm chân từng bước như rồng, thân thủ nhanh thoăn thoắt, đường phi kiếm lượn trong không trung nhưng cũng không kịp bắt lấy cái bóng của anh.
“Lại lần nữa!” Triệu Tân Đông nheo mắt, đường kiếm thứ hai tiếp tục phi ra.
Nhưng bóng dáng của Tần Trạm lại giống như gió thoảng mây bay, thoăn thoát vô định, đi lại nhẹ nhàng trong đám phi kiếm.
Sắc mặt của Triệu Tân Đông hết sức khó coi, trước hàng vạn khán giả bên dưới, đến một góc của Tân Trạm anh ta cũng không chạm vào được, anh ta khẽ hừ một tiếng Sáu thanh phi kiếm lóe lên ánh sáng đầy chấn động, đồng loạt bay ra, giống như sáu luồng ánh sáng, liên tục công kích Tân Trạm Tất cả mọi người cũng sợ đến thót tim, thân pháp của Tân Trạm lại càng hư ảo, nhưng hơi thở sáu thanh phi kiếm khí tung bay ngang dọc, muốn hoàn toàn phong tỏa anh.
Phụt!
Triệu Tân Đông cầu nguyện một hồi, cuối cùng cũng có một thanh phi kiếm xuyên qua người Tần Trạm, truyền đến một âm thanh nhẹ.
“Thành công rồi!” Triệu Tân Đông vui mừng, đang định tiếp tục khống chế, đột nhiên nhìn sang thân người Tân Trạm nghiễm nhiên biến mất giống như bong bóng.
“Cái gì?” Triệu Tân Đông giật mình, trong lúc anh †a còn chưa kịp phản ứng thì Tân Trạm bất ngờ thình lình xuất hiện trước mặt anh ta.
Sống lưng Triệu Tân Đông lạnh ngắt, sửng sốt vô cùng, Tân Trạm thoát khỏi vòng vây kiếm trận của mình khi nào?
Tân Trạm vẫy nhẹ cánh tay, con ngươi của Triệu Tân Đông không ngừng giãn rộng ra.
Bịch!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên khắp khán đài, Triệu Tân Đông khổ luyện võ công bấy lâu bị tát té ngã xuống đất.
Toàn bộ khán đài im lặng, tất cả mọi người trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc.
Cái Triệu Tân Đông dùng vốn là tuyệt học kiếm trận của nhà họ Triệu, phối hợp với sáu thanh phi kiếm cấp cao, vậy mà anh ta còn chưa kịp chạm vào người Tân Trạm, ngược lại bản thân đã bị tát vào mặt.
Điều này trái ngược hoàn toàn với những gì mọi người đã dự đoán trước đó.
Trên bục cao của khán đài, trong số những Thánh Tử khác của Vấn Tông, vài người trong bảng Thiên Kiêu cũng thay đổi nét mặt.
Triệu Lam Sơn gắn giọng gầm gừ khi nhìn thấy em trai của mình ngã xuống đất Thánh Tử hai nhà Phong, Tào kinh ngạc ra mặt.
Đổng Thiên Thành cười nhẹ, như thể mọi thứ đều năm trong dự tính của anh ta.
Trương Quốc Tuấn cũng bình tĩnh như: nước, không chút thay đối Đôi mắt đẹp của Giang Ánh Tuyết chớp chớp, lại càng thêm long lanh.
Chỉ một chiêu đánh lại của Tân Trạm đã có thể nhìn ra giữa Thánh Tử tồn tại chênh lệch quá lớn.
“Triệu Lam Sơn, nếu em trai cậu không lấy thủ đoạn chính ra đánh lại, sợ răng hôm nay nhà họ Triệu của cậu sẽ bị mất mặt đấy”
Trương Quốc Tuấn nét mắt giễu cợt, nhìn sang một bên.
Triệu Lam Sơn sắc mặt không đổi, cũng không đáp lời.
“Tôi cũng rất hiếu kì, trong chiêu sáu thanh phi kiếm đó, có thể chấn được cái gì?” Đổng Thiên Thành cũng lạnh nhạt nói.
Khán giả cũng kinh động một phen, xem ra Triệu Tân Đông vẫn còn chiêu khác chưa xuất ra.
“Các người sẽ biết ngay thôi” Triệu Lam Sơn hít sâu, thở ra và nói.
Trên võ đài, Triệu Tân Đông vuốt mặt đứng dậy, khổ sở nhìn Tân Trạm, anh ta vạn lần không ngờ được người trúng chiêu trước lại là chính mình.
“Nếu trình độ của mày chỉ có vậy, vậy thì chiêu sau, tao sẽ không chỉ đánh vào mặt của mày đâu”
Tân Trạm không hề dao động, giọng điệu giễu cợt làm cho Triệu Tân Đông phát cáu, cả người run lên.
“Mày đừng có tưởng rằng đánh lén được tao một chiêu thì có thể cưỡi được lên đầu ông trời.
Dựa vào mày mà muốn đánh bại tao.
” Còn xa lắm!”
Triệu Tân Đông hét lên một tiếng, hơi thở trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, tạo thành một làn sóng khí trào ra, bủa vây tứ phía.
Tân Trạm giậm chân trên mặt đất, nhanh chóng lùi lại.
“Phong ấn mở raI” Triệu Tân Đông thấp giọng kêu lên, sáu thanh phi kiếm bay trở về bên cạnh anh ta, bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Hắc khi bùng phát từ những thanh kiếm đang bay này, ngưng tụ và biến hình giữa không trung.
Trên khán đài cao, tất cả cao thủ đều chăm chú nhìn luồng khí màu đen này.
Một luồng khí kinh khủng, hắc khí ngưng tụ, không ngừng lan ra, và cuối cùng đạt tới đỉnh điểm.
Khi häc khí đó ngưng tụ thành hình người, cuối cùng thể hiện sức mạnh khủng khiếp, khán giả cảm nhận thấy một luồng khí lạnh toát..