Cảm giác được lực lượng của hoa văn càng ngày càng mạnh, Tân Trạm không khỏi thầm lo lăng, liều mạng huy động hơi thở để áp chế.
Việc thiên đạo phản phệ đã lâu lảm chưa xuất hiện rồi, Tân Trạm suýt chút nữa đã quên mất nó, không ngờ lúc này lại nhảy ra làm loạn.
Mà mùi vị thiên đạo phản phệ ngày hôm đó, Tân Trạm cả đời khó mà quên được, không những khiến cho bản thân suýt chết, mà còn hoàn toàn không thi triển được sức lự.c Nếu loại chuyện này mà xảy ra trong bí cảnh, bản thân sẽ gặp rắc rối lớn rồi.
Hành vi không che giấu của Tân Trạm đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, Đổng Thiên Thành khẽ nhíu mày, Triệu Lam Sơn cũng có vẻ mặt kỳ quái.
“Các ngài, hãy bản một giọt máu vào vòng xoáy này, chỉ cần phù hợp với quy định, các người sẽ được vòng xoáy chấp nhận, có thể đi đến bí cảnh mà tông môn Vô Thượng để lại”
Mọi người gật đầu làm theo, Tân Trạm cảm giác được vết nứt thiên đạo có chút suy yếu đi, thở ra một hơi, cũng bản ra một giọt máu vào vòng xoáy.
“AI”
Tuy nhiên, ngay khi mọi người chuẩn bị bước vào thì đột ngột xảy ra dị biến.
Trong vòng xoáy đó, đột nhiên bạo phát ra một luồng ánh sáng, một tia sáng nhanh như: tia chớp, lập tức xuyên qua bầu trời, đâm vào một người trong một trăm võ giả.
Võ giả này chỉ kịp hét thảm một tiếng, toàn thân tan chảy, trong nháy mắt đã biến thành một vũng máu, dọa sợ đến mấy người xung quanh.
“Hừ, tôi sớm đã nói rồi, vòng xoáy này sẽ tự động nhận ra tuổi thật của các ngài, không có bất kì mánh khóe nào có thể giấu được nó, nhưng mỗi lần Thiên Kiêu Thịnh Hội vẫn có người đến bất chấp cái chết” Trưởng lão Tuân giêu cợt nói.
Trái tim mọi người đều sững sờ, vòng xoáy này vốn đã huyền diệu vô song, mà trong nơi thí luyện đó không biết còn ẩn chứa nguy hiểm và cơ hội gì.
Lúc này, không ai để ý rằng, sau khi vòng xoáy bản ra tia sáng đó, sắc mặt của Tân Trạm bỗng trở nên khó coi.
Trong tia sáng đó có chứa một lượng lớn hơi thở đất trời, đang không ngừng trôi dạt xung quanh, vết nứt trên hoa văn vốn dĩ đã được Tần Trạm khống chế, sau khi nhận công kích từ nguồn sức mạnh này lại mãnh liệt rung động trở lại.
“Tên khốn chết tiệt này.”
Tân Trạm chỉ cảm thấy huyết khí toàn thân dâng trào, hơi thở điên cuồng hồn loạn, anh phun ra một ngụm máu.
Màu máu vậy mà lại đen như mực, rơi trên đài được làm từ đá xanh, ăn mòn cả một khu vực rộng lớn.
Tân Trạm không thể ngồi vững được nữa, anh quỳ một gối, toàn thân mồ hôi lạnh rơi xuống, hai má tái nhợt vô cùng, hơi thở vô cùng yếu ớt.
“Đây là Sự thay đối đột ngột này khiến mọi người xung quanh đều ngớ ra.
“Tân Trạm đang tái phát trọng thương tái phát sao?” Ánh mắt Đổng Thiên Thành sáng lên, tuy răng không hiểu vì sao Tân Trạm lại phát bệnh, nhưng trạng thái của anh ta lúc này không thể lừa được ai, Tân Trạm muốn ngụy trang cũng không được.
“Ông trời cũng giúp tôi, không ngờ anh ta chỉ đang che dấu vết thương, hơn nữa còn nghiêm trọng như vậy” Ánh mắt Triệu Lam Sơn lộ ra vẻ khát máu, vô cùng kích động.
Hàng trăm Thiên Kiêu bên dưới, cũng là mỗi người một vẻ mặt.
“Tân Trạm”
Diệp Thành bay lên, cùng với Chúc Diêu đỡ Tân Trạm dậy.
Đôi mắt của cô gái mặc váy đen lộ ra vẻ quan tâm, bước chân của cô ấy lập tức di chuyển, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành và những người khác đi qua liền nhanh chóng dừng lại.
“Mẹ kiếp, cậu xảy ra chuyện gì vậy?” Cảm nhận được trạng thái hỗn loạn lúc này của Tân Trạm, Diệp Thành cau mày hỏi.
“Thiên đạo phản phệ” Tân Trạm cười khổ, anh thở hổn hến, cảm giác cả người như bị đè ép bởi gánh nặng nghìn cân, sức lực không còn một phần mười.
“Thế này còn chiến đấu cái quái gì nữa, tiến vào cho dù không gặp được những võ giả khác, mấy con yêu thú Hóa Cảnh cũng có thể tiêu diệt cậu rồi” Diệp Thành lắc đầu nói.
“Trưởng lão, vết thương cũ của Tân Trạm tái phát, không thể chiến đấu được nữa.
Xin hãy ngắt kết nối với vòng xoáy của cậu ấy”
Diệp Thành nhìn lên không trung, chắp tay nói.
Kể từ khi đưa máu vào trong vòng xoáy, mọi người đều có thể lờ mờ cảm nhận được có mối liên hệ nào đó giữa bản thân và thế giới đẳng sau vòng xoáy, nếu cỗ sức mạnh này không bị ngắt quãng, thì Tân Trạm sớm muộn gì cũng sẽ bị hút vào trong vòng xoáy, đến lúc đó thì tất cả đều muộn rt
Trưởng lão Tuân khẽ cau mày, lão cũng nhận ra cảnh này, do dự nhìn vào khoảng không “Để cậu ta thi đấu.”
Một giọng nói lãnh đạm vang lên trong đầu trưởng lão Tuân, ông ta gật đầu.
“Sau khi kết nối vòng xoáy được mở ra, thì sẽ không thể cắt đứt, mà chỉ có thế tiếp tục”
Trưởng lão Tuân lãnh đạm trả lời “Không cắt đứt được, ông có phải đang lừa tôi hay không?”
Diệp Thành trở nên tức giận, nhìn hơi thở của Tân Trạm càng ngày càng yếu, cứ như này tiến vào bí cảnh sẽ vô cùng nguy hiểm, vậy không phải là tự dâng mạng mình ra sao?
“Tôi thấy các người chẳng qua là vì Tân Trạm giết chết Vấn Tông Chuẩn Thánh Tử, khiến các người mất mặt nên mới cố ý trả thù đúng không?” Lạc Việt Ban cũng tức giận, chỉ vào trưởng lão Tuân nói Trưởng lão Tuân nhướng mày, hơi thở bạo phát.
Một luồng gió mạnh đập vào mặt, Lạc Việt Ban vừa nói xong liền bị đánh bay ra ngoài.
Anh ta từ trên mặt đất bò dậy, khóe miệng trào máu, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Nếu còn dám nói bậy, tôi sẽ giết cậu”
Tuần trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
“Ông đạp ngựa… Diệp Tử nghiến răng nghiến lợi, tay đã chạm vào nhẫn chứa đồ.
“Diệp Thành, Lạc Việt Ban, tôi không sao”
Tân Trạm hít sâu một hơi, ngăn cản hai người bọn họ, anh lảo đảo đứng dậy.
Tân Trạm cảm nhận được, lần thiên đạo phản phệ này rõ ràng nhẹ hơn trước một chút, có lẽ nguyên nhân là bởi vì thời gian không đủ, lực lượng không đủ, nếu không lúc này anh đã hôn mê, thậm chí mất đi ý thức.
“Tân Trạm, đừng cố chịu đựng, chúng tôi đưa cậu đi, để xem ai dám ngăn cản” Diệp Thành đỏ mắt nói.
“Đừng nói linh tinh, tôi hiểu rõ lực liên kết này, đi bao xa cũng vô dụng.
Anh để cho tôi nghỉ ngơi một lát” Tân Trạm cười khổ lắc đầu, chậm rãi ngồi trên mặt đất.
Sau khi vòng xoáy nuốt hết máu của võ giả, nó xoay tròn càng lúc càng nhanh, có chút ánh sáng từ trung tâm chậm rãi bành trướng, bắt đầu lộ ra địa hình trong bí cảnh.
“Bí cảnh sắp mở ra rồi, nhưng trạng thái lúc này của Tân Trạm…” Đám người Diệp Thành vô cùng lo lắng, Tân Trạm tiến vào bí cảnh như thế này, chẳng phải là thịt để trên thớt, để cho người ta hãm hại sao?
Triệu Lam Sơn nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ biến đổi, khóe miệng chợt nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Các ngài, bí cảnh này sắp mở ra rồi, mọi người đều biết rằng khi đi vào đó là sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên, nói không chừng lại có người đến cùng chỗ với Tân Trạm”
Lời nói của Triệu Lam Sơn như một lời nhắc nhở khiến những võ giả xung quanh phải nhìn qua.
“Bảo vật trong bí cảnh có hạn, có nhiều thêm một thiên tài, các người sẽ mất đi một vài đồ tốt, hơn nữa trên người người đó, bảo vật cũng sẽ không ít”
Giọng Triệu Lam Sơn tràn đầy sự cám dỗ: “Tôi ở đây treo thưởng, các ngài ở đây, chỉ cần ai có thể giết được Tân Trạm, chặt đầu anh ta và mang về cho tôi, thì sẽ trở thành bạn của nhà họ Triệu.
Triệu Lam Sơn tôi lặng cho người đấy vô số tài nguyên và đồ tốt”
Lời nói của Triệu Lam Sơn, giống như một cơn bão, bay lượn đến chỗ các võ giả, ngay lập tức khiến rất nhiều người lộ ra vẻ mặt hưng phấn, ánh mắt nóng rực.
Bảo vật của Tân Trạm và lời hứa của nhà họ Triệu, lợi ích của phân thưởng này có thể nói là rung động lòng người.
Trong phút chốc, vô số cặp mắt đố vào Tân Trạm, nhìn anh giống như một con cừu béo.
“Triệu Lam Sơn, con bà mày!” Diệp Thành tức giận mắng: “Ai dám động Tần Trạm, Ông đây giết cả nhà nó”.