Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Mặt quỷ màu đen gầm thét một tiếng, rồi xâm nhập vào cơ thể anh, cố gắng chui vào trong não anh.

Thân thể Tân Trạm hơi run lên, anh cảm thấy được phía trong não mình đang bị hắc khí kia công kích xông vào.

Cho dù Tân Trạm tập trung tất cả sức lực để chống trả nhưng vẫn bị nó tùy tiện phá giải nhanh chóng.

Cuối cùng, con quỷ mặt đen ở bên trong thức hải dâng lên một cơn sóng, đánh cho không gian không ngừng vỡ vụn, có dấu hiệu sụp đổ.

Tân Trạm cảm thấy thần thức của mình đau nhức, linh hồn như bị xé rách, anh ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng đau đớn, trước mặt liền biến thành màu đen, thân thể như bị tê liệt.

“Rốt cuộc đây là năng lực gì, mình phải chết ở đây sao?”
Một khi thần thức tan tành, không có hồn phách, tính mạng của anh cũng coi như kết thúc.

“Không được làm sao mình có thể chết ở nơi như thế này được cơ chứ, năng lực của thắng nhóc này..” Mắt Tân Trạm không tiếng động mà khép lại, gò má trắng bệch như tờ giấy, khắp người mồ hôi tuôn như suối.

Chợt, thân thể Tân Trạm trở nên cứng ngắc, đông cứng như liễu.

Hơi thở bên ngoài cơ thể anh tiêu tán không còn một chút, giống như thật sự chết đi, rơi về phía vực sâu.

Trong nháy mắt, biến mất trong làn khói đen mờ mịt “Chủ nhân, tên đó chết rồi sao?” Phan Chỉ Trung trong lòng có chút sợ hãi nói.

Tân Trạm trước đó biểu hiện quá mức mạnh mẽ, làm cho gã có chút không dám tin tưởng.

“Hừ, có mạnh thế nào đi nữa, đối mặt với Tử Chú Thuật của tôi thì cũng không sống nổi.

Nói cho ông biết, chú thuật đó không phải dạng phổ thông, dù có là Thiên Kiêu mà chỉ cần không phòng bị, cũng vẫn phải chết”
Trên mặt cậu bé lộ ra một nụ cười đắc ý, đơn giản chấp hai tay sau lưng, đi tới bên ngoài sơn động.

Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch đều bày ra vẻ mặt khó coi, không nghĩ tới Tân Trạm lại bị một tên nhóc đánh bại đến mức sống chết không rõ.

“Giết” Cậu bé chỉ về phía hai người, Phan Chi Trung nghe được lệnh, liếm khóe miệng một cái rồi lao ra.

“Tôi không tin, Tân Trạm lại chết trong tay Đối mắt với Phan Chi Trung, Diệp Vũ Đình cắn môi, cầm kiếm liều mạng ngăn cản.

“Chờ một chút, anh nói anh ta là Tân Trạm?” Cậu bé nghe vậy liền không thể kiềm chế được.

Nhưng mà cậu nhóc còn chưa kịp hành động, thì ngay lúc này, phía sau hai người đột nhiên ánh lên một vâng sáng vàng kim rực rỡ, cậu đột ngột biến sắc, né người tránh thoát, ánh sáng rực rỡ liền xông lên giữa không trung, ầm ầm hướng tới cánh tay của Phan Chỉ Trung.

Phan Chỉ Trung kêu thảm một tiếng, một bên tay trực tiếp bị đánh nát.

“Tân Trạm!”
Thấy phía sau cậu nhóc kia, có bóng hình một người đàn ông đang chậm rãi bay tới, Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch không nhịn được vui mừng.

“Sao anh ta lại có thể chống lại Tử Chú Thuật được cơ chứ?” Cậu nhóc lúc này mặt mày tái xanh, Tân Trạm không những không chết lại còn toàn thân nguyên vẹn, điều này làm cho cậu vô cùng lo lắng.

Đáy lòng Phan Chỉ Trung cũng trầm xuống, chiêu này của chủ nhân từ trước đến nay chưa từng thất bại vậy mà Tân Trạm lại có thể sống sót được: “Thuật pháp của cậu đúng là có chút thú vị, khiến cho tôi mở rộng tầm mắt.”
Tần Trạm lạnh nhạt nhìn cậu nhóc trước mặt: “Chú thuật, cái tên này hẳn là cậu tự đặt nhỉ, nó vốn chỉ là một loại huyễn thu: hưng cậu lại khiến người ta liên tưởng về nó như một loại chú thuật, cố ý gây hỗn loạn ý thức của tôi, đúng là âm hiểm”
Cậu nhóc nhẹ nhàng hừ một tiếng, không ngờ Tân Trạm nhanh như vậy đã nắm bắt được điểm mấu chốt.

“Hơi thở của tôi sở dĩ không cách nào ngăn được thuật này, không phải bởi vì nó quá mạnh mẽ, mà là linh khí không thể xử lý được huyễn thuật, huyễn thuật này của cậu khiến cho ta nghĩ răng mình đã chết, từ đó phong bế hơi thở, đoạn tuyệt sinh mạng, có thể nói nếu trúng thuật pháp này, không có ai chết trong tay cậu, mà tất cả đều là tự sát.


Tân Trạm thở dài, khẽ lắc đầu, giảng giải nguyên lý, khiến cho gương mặt của cậu nhóc càng lúc càng khó coi.

Bởi vì mỗi câu Tân Trạm nói đều đánh vào trọng điểm, hoàn toàn nhìn thấu được chú thuật của bản thân.

“Tôi muốn biết, rốt cuộc anh làm cách nào phát hiện ra chân tướng?” Cậu nhóc không nhịn được mà nói.

“Cũng có thể tiết lộ cho cậu một ít, bởi vì bên trong não tôi, có thứ mà cái mặt quỷ màu đen kia không thể phá hư được.”
Đây cũng là mấu chốt giúp cho anh có thể hồi phục nhanh như vậy.

Tử Chú Thuật của cậu nhóc đúng là có chỗ đáng sợ, nó bắt chước hết thảy biến hóa của người ta trước khi chết, khiến cho Tân Trạm cảm giác trong nháy mắt mình đã chết thật.

Dưới tình huống đô, cho dù là Phù ma cũng bị Tân Trạm ngăn cách thần thức, không cách nào nhắc nhở.

Tuy nhiên, lúc ý thức Tân Trạm dần biến nghĩ tới mặt quỷ màu đen lúc phá hoại thần thức có gì đó kì lạ.

Thức hải mà mặt quỷ ẩn trong não kia, bên trong lại không có Kim Sắc Tước Điểu, không có Vô Tự Thiên Thư, cũng không có dấu ấn của cha lưu lại, chắc chắn có vấn đề.

Điều duy nhất có thể xảy ra, chính là nó có thể phá hủy, nhưng lại không phải là não mình, tất cả chỉ là tác động của huyễn thuật.

Chính thức thông suốt điểm này, mới khiến cho Tân Trạm thoát chết trong gang tấc “Huyễn thuật rất huyền ảo, tôi cảm thấy nó rất thú vị.

Nếu cậu giao ra thuật này, tôi có thể tha chết cho cậu” Tân Trạm nhìn cậu nhóc.

“Anh thật sự là Tân Trạm? Anh đã khôi phục thực lực rồi sao?” Cậu nhóc không cam lòng nói.

Đối với cách phá giải này, nếu thật sự là Tân Trạm sẽ không có sức đấu lại.

“Không thể là giả được.” Tân Trạm lắc đầu nói: “Cho cậu ba giây cân nhắc, nếu không để tôi giam cậu lại, rồi dùng thuật soát hồn cũng như nhau”
“Tử Chú Thuật là của mình tôi, anh đừng mơ có được!”
Cậu nhóc tức giận hừ một tiếng, cắn răng một cái, toàn thân tràn ngập häc khí, đột nhiên hướng về phương xa mà bay đi.

Cho dù không phải đối thủ của Tân Trạm nhưng chạy trốn thì vẫn có thế Tân Trạm lắc đầu, cứ lơ lửng trên không trung mà không lập tức đuổi theo.

Năng lực của cậu nhóc vô cùng quỷ dị, anh lần này không tính đánh cận chiến Bàn tay Tân Trạm khẽ động, trường cung màu đen xuất hiện, rồi sau đó liền giương cung lắp tên.

Vô số nguyên khí tụ lại, ngưng kết thành một mũi tên sắc bén, mũi tên toàn thân hoàn mỹ, phía trên còn có hoa văn sáng lấp lánh.

“Xạ Nhật Cung Quy: Tân Trạm bắn ra một mũi tên mang theo linh khí thượng phong dũng mãnh, trong nháy mắt xuyên vào hư không “Lui ra cho tôi.”
Cậu nhóc thấy vậy, chợt quay đầu, trên mi tâm liền phun ra một luồng khí lóng lánh, tựa như sương mù, bao bọc tòan thân bọc.

Mũi tên vọt vào trong đám sương mù tựa như bị sức lực hơn ngàn cân đẩy lại, trở nên vô cùng chậm rãi, sau đó lần nữa hóa thành nguyên khí rồi tiêu tán.

“Ồ?” Tân Trạm cũng có phần sững sờ.

Linh khí này làm cho anh có cảm giác không giống năng lực của tên nhóc kia, hơn nữa lại có thể phụ trở ngăn cản công kích của mình Đáy lòng Tần Trạm dâng lên một cảm giác tò mò, lại bắn ra ba mũi tên, lần này, hai mũi tên trước đều bị khí tinh thân kia ngăn lại, nhưng đến mũi tên thứ liền có thể đâm thủng lá chắn sương mù kia mà sượt qua đùi cậu nhóc.

“Tân Trạm tò mò, lại bắn ra ba mũi tên.

Lần này, hai mũi tên ban đầu tiếp tục bị khí tinh thần ngăn cản, nhưng mũi tên thứ ba lại xuyên qua màn sương mù, đâm vào đùi cậu nhóc.

“AI” Cậu nhóc kêu thảm một tiếng, khí tinh thân lưu chuyển bên ngoài cũng tiêu tán không còn lại gì Thấy Tân Trạm đi tới, cậu ta liền không nhịn được mà nói.

“Đừng giết tôi, tôi sẽ giao Tử Chú Thuật cho anh” Cậu nhóc kinh hãi, vội vàng cầu khẩn.

“Sớm biết như vậy có phải tốt không” Tân Trạm không biết làm sao mà lắc đầu.

Phong bế tu vi cậu nhóc, sau đó cũng nhét vào trong động, lúc này tất cả mọi người đều chìm trong tĩnh lặng.

Trong nháy mắt, ông Trâu cùng Phan Chi Trung có cảm giác mình sắp xong đời rồi, ngay cả người đứng sau chống lưng cho Phan Chi Trung cũng bị bắt.

Mà hết thảy những điều này, cũng chỉ bằng một mình Tân Trạm là có thể tóm gọn bọn họ.

“Khí tinh thần là cái gì?”
Nhìn cậu nhóc đau khổ giao mảnh ngọc bội ra, sau khi kiểm tra một lượt thấy không có vấn đề, Tân Trạm liền hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui