“Đừng mơ tưởng”
Phương Hiểu Điệp nghiến răng, bản phép thuật về phía Triệu Lam Sơn.
“Em gái, từ bỏ đi.
Ngay cả Tân Trạm còn trốn tránh, không dám gặp tôi, chỉ có thể để các người ra chịu chết.
Còn không hiểu khoảng cách giữa chúng ta như trời với đất sao?
Triệu Lam Sơn tỏ vẻ khinh thường, từng bước một đi tới, xử lí phép thuật của Phương Hiểu Điệp dễ dàng như đập ruồi.
Sắc mặt Phương Hiểu Điệp rất khó coi, đánh ra sương mù trắng xóa, che khuất bốn phía, muốn tạm thời lui ra ngoài Nhưng trong màn sương, đột nhiên một bàn tay to lớn nằm chặt lấy cô ta.
Phương Hiểu Điệp có giấy giụa thế nào cũng không thoát được.
Triệu Lam Sơn có chút đùa giỡn nhìn Phương Hiểu Điệp: “Cô nói xem, nếu tôi làm vẻ mặt giễu cợt có thể khiến Tân Trạm phát điên hay không? Chắc hẳn là rất tức giận nhỉ”
“Bộ dạng này quả là không tệ để khiến cho anh ta vừa tức giận vừa bất lực”
Ánh mắt Triệu Lam Sơn lóe lên vẻ tàn nhãn, một thanh kiếm xuất hiện trong tay anh ta, hung hãn đâm về phía khuôn mặt xinh đẹp của Phương Hiểu Điệp.
“Đừng!”
Diệp Thành ôm ngực, lại một lần nữa phun ra máu, nhưng vì bị trọng thương nên chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mặt Lạc Việt Ban cũng đỏ như máu, lảo đảo đi về phía Triệu Lam Sơn nhưng rõ ràng là đã quá muộn.
“Chết tiệt, Triệu Lam Sơn toàn sát khí, tôi thật sự không thể giúp đỡ.
Phía sau một cồn cát, Bồ Tùng Nhân co rụt cổ lại, nhìn Triệu Lam Sơn nằm lấy tay Phương Hiểu Điệp, toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt anh ta lóe lên sự lo lắng, tự lẩm bẩm: “Vừa rồi mình ra tay đã đắc tội với Triệu lần này lại ra giúp đỡ.
Nếu anh ta bực bội mà dùng kiếm giết chết mình thì coi như tổn thất lớn, mình còn chưa kịp sử dụng linh thạch mà”
“Nhưng bọn Tân Trạm có quan hệ tốt với mình.
Mình ở đây thật không có đạo lí.
Mình không nên làm như vậy”
Bồ Tùng Nhân vò đầu bứt tai, trong lòng giằng xé, không thể đưa ra quyết định.
Trên người anh ta có một số vết sẹo, cũng là do từng bị Triệu Lam Sơn đánh thương.
Bây giờ nhìn thấy Triệu Lam Sơn muốn hủy hoại nhan sắc của Phương Hiểu Điệp, Bồ Tùng Nhân nghiến răng.
“Quên đi, chết thì chết.
Hiếm khi gặp được tri kỉ mà còn bỏ mặc họ, mình còn là người sao? Hơn nữa, Triệu Lam Sơn cũng không dám giết mình đâu”
Bồ Tùng Nhân hạ quyết tâm, đột nhiên bay lên, lấy ra một bảo vật mai rùa, đánh lên đó một vài vầng sáng.
Sắc mặt Phương Hiểu Điệp trắng bệch, toàn thân như bị giam cầm, chỉ có thể nhìn Triệu Lam Sơn dùng kiếm vạch dài lên má mình, tuyệt vọng nhầm mắt lại.
Tuy nhiên, lúc này, giữa hai người xuất hiện một chiếc mai rùa.
“Thanh kiếm vàng kim của Triệu Lam Sơn hạ xuống, lập tức bổ vào mai rùa.
Bồ Tùng Nhân mồ hôi nhễ nhại, cảm giác như không gian xung quanh đều bị Triệu Lam Sơn khóa chặt, không khỏi hét lên một tiếng, lấy tay che mặt.
Bùm.
Trước mặt Bồ Tùng Nhân vang lên một tiếng nổ lớn, thân hình mập mạp của anh ta giống như một quả bóng, bị một làn không khí mạnh xô lật nhào rồi rơi xuống sa mạc.
“Mình chưa chết sao?” Bồ Tùng Nhân tách hai tay ra, kinh ngạc khi nhìn thấy thân thể mình không bị hao tổn gì.
Lúc này anh ta mới nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Một bóng người màu vàng óng treo lơ lửng phía trước mặt, màu vàng chói lọi khác với vẻ hung bạo của Triệu Lam Sơn, nhưng lại hiện lên khá ôn nhu, đem cho người ta cảm giác bình yên.
“Tân Trạm, rốt cuộc cậu cũng đến”
Thân thể Bồ Tùng Nhân mềm nhũn một lúc, ngã xuống sa mạc.
Nếu như Tân Trạm không xuất hiện, anh ta không phải chết thì cũng bị thương nặng.
Nhìn thấy Tân Trạm xuất hiện, Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng vô cùng phấn chấn “Cuối cùng anh cũng xuất hiện, kinh mạch đã khôi phục, vết thương nặng cũng biến mất”
Triệu Lam Sơn bất ngờ nhìn Tân Trạm, ngẩng đầu chậm rãi nói.
“Anh làm phiền bạn tôi chỉ là để ép tôi ra mặt.
Bây giờ tôi đã ở đây, hãy để Phương Hiểu Điệp đi” Tân Trạm bình tĩnh nhìn Triệu Lam Sơn, nói nhẹ.
“Ha ha, tôi đã bắt được con mồi, tại sao lại phải trả cho anh chứ? Nếu như có khả năng thì tự mình đến lấy đi”
Triệu Lam Sơn cười lạnh vài tiếng, nắm lấy tóc Phương Hiểu Điệp khiến cô ta rên rỉ vì đau.
“Anh Tân Trạm, kệ em đi.
Triệu Lam Sơn bây giờ rất mạnh, hãy chạy đi” Phương Hiểu Điệp chịu đựng đau đớn, lên tiếng không phải nói cho mình mà là muốn Tân Trạm mau đi.
“Chậc chậc chậc, quả là một người phụ nữ tốt, cô ta sắp ch: ¡ rồi mà còn quan tâm đến anh.
Thật đáng tiếc, cả hai đều không thoát được, anh cũng phải chết ở đây!”
Triệu Lam Sơn cười to, vừa nói vừa nhìn về phía Tân Trạm.
Nhưng anh ta sửng sốt trong chốc lát khi thấy bóng dáng của Tân Trạm hóa thành bong bóng giữa không trung rồi biến mất.
Sau đó đột nhiên Triệu Lam Sơn ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy một vầng sáng màu vàng đang từ trên trời rơi xuống, trên đỉnh xuất hiện Tân Trạm cùng nắm đấm màu vàng, khiến đôi mắt không ngừng phóng đại.
“Chính anh đã bảo tôi tự mình đến lấy”
Ánh mắt Tân Trạm lạnh lẽo, toàn thân bộc phát.
“Thánh nhân chỉ quyền!”
Hàng ngàn bóng nắm đấm vàng vọt ra, mang theo sức mạnh kinh khủng khiến tim người khác đập nhanh.
Những bóng nắm đấm xếp chồng chất lên nhau lao tới.
Bùm.
Thân thể Triệu Lam Sơn như một quả đạn đại bác, lập tức bị ánh sáng vàng bản trúng, trong nháy mắt rơi xuống sa mạc.
Mặt đất chấn động một lúc, gợn sóng xuất hiện, lập tức tràn ngập xung quanh.
Tiếng nổ vang lên, cát vàng bay tứ tung, một cái hố to lớn xuất hiện dưới chân Tân Trạm.
“Không sao chứ?”
Tân Trạm nắm lấy Phương Hiểu Điệp, phá vỡ phong ấn mà Triệu Lam Sơn đã đặt lên người cô ta.
“Em không sao.
Nhưng Tần Trạm, anh nên đi đi.
Bây giờ sức mạnh của Triệu Lam Sơn thật khủng khiếp, ngay cả thần thú của em cũng không thể đối phó được.” Phương Hiểu Điệp nhẹ nhõm thở, sau đó liền vội vã nói.
“Đúng vậy, cậu và Phương Hiểu Điệp mau đi nhanh lên.
Tôi và Lạc Việt Ban sẽ rời đi sau, bọn tôi có mánh khóe, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Lúc này Diệp Thành và Lạc Việt Ban cũng bay lên, lo lằng nói.
Những kẻ bám đuôi Tân Trạm có phần kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu Lam Sơn bị Tân Trạm đánh.
Từ khi bước vào nơi thí luyện, Triệu Lam Sơn đã nhanh chóng bày ra tư thế bất khả chiến bại.
Như thể có ý trời, Triệu Lam Sơn sẽ trở thành vua ở đây, sở hữu bảo vật tốt nhất ở nơi này.
Đến khu vực trung tâm, Triệu Lam Sơn lại càng bay vút lên tr ho dù Trương Quốc Tuấn, Nghiêm Trác Văn, Đổng Thiên Thành và những người khác đều muốn né tránh anh ta.
Mấy ngày nay, có thể nói là Triệu Lam Sơn bất khả chiến bại, không ai có thể ngăn cản, nhưng lúc này lại bị Tân Trạm cho một đấm đánh bay người..