“Anh cho rằng chúng có thể hiểu được, hay là có thể giúp anh đối phó với tôi à?” Triệu Lam Sơn khinh thường, ánh sáng của kiếm trong tay lưu chuyển rồi sà xuống.
“Chúng thật sự có linh hồn, chỉ là do anh quá thiếu hiểu biết thôi” Tân Trạm hít sâu một hơi, vết hình kiếm trên mi tâm lại sáng lên lần nữa.
Anh giơ hai tay lên, ngàn vạn phí kiếm từ xung quanh rung lên, bay ra khỏi bùn đất mà trôi lơ lửng.
Ánh sáng lưu chuyển trên chúng, bay nhảy xung quanh Tân Trạm như là hàng vạn hàng nghìn con đom đóm vậy, cảnh tượng vô cùng chấn động.
“Giết!” Tân Trạm quát lên một tiếng, hai thanh phi kiếm xanh đỏ bay ra bên cạnh anh.
Chúng cứ như là một đại thống lĩnh, hướng dẫn vạn đường ánh sáng lao thẳng về phía Triệu Lam Sơn.
Nhất thời, tiếng kiếm rền vang, ánh sáng đầy trời.
Dưới sự dẫn dắt của song kiếm Hỏa Long và Huyền Băng, những phi kiếm này cuộn lại như một cơn mưa kiếm rồi bay lên trời.
Kiếm quang giống như một cơn bão, mang theo khí tức long trời lở đất, lao thẳng về phía Triệu Lam Sơn.
Xét về sức mạnh, nó thậm chí còn không thua chiêu thứ mười trong Chu Thiên Thập Tam Trảm mà Tần Trạm đã sử dụng trước đây.
Trái tim Triệu Lam Sơn nhảy dựng lên, nụ cười vụt tắt trong nháy mắt, vẻ mặt ngưng trọng rồi hét lên một tiếng.
Khí tinh thần bùng lên, trường kiếm liên tục chém tới, tạo ra rất nhiều kiếm quang Binh binh binh!
Bất cứ nơi nào kiếm quang màu vàng đi qua, cơn mưa kiếm được tạo thành từ phế kiếm đều tan tành.
‘Vốn dĩ chúng đã trở nên yếu ớt sau khi trải qua một trận chiến nên làm sao có thể ngăn chặn được thế tấn công của Triệu Lam Sơn.
Tuy nhiên, số lượng phế kiếm quá nhiều, tựa như một dũng sĩ không sợ chết, người trước ngã xuống, người sau đã anh dũng tiến lên.
Vì vậy, dù có bị kiếm của Triệu Lam Sơn đánh gấy, dù có rơi xuống hóa thành rác rưởi thì chúng vẫn cứ tiến về phía Triệu Lam Sơn.
Hàng ngàn ti sáng bắn ngược lên bầu trời, kiếm khí tung hoành trong vòng mười dặm, linh khí va chạm làm chấn động trời đất.
Không ít võ giả cũng đến đây vào thời điểm này.
Khi nhìn thấy cảnh này, họ cũng không khỏi bàng hoàng, há hốc mồm.
Trong số đó có những kiếm tu có tu vi cao thâm có thể nhìn ra manh mối.
Lúc này, Tân Trạm đã thể hiện sự lĩnh hội kiếm đạo của mình đã hoàn toàn đạt tới trình độ đáng sợ.
Điều khiển mấy ngàn thanh kiếm cùng một lúc, ngay cả khi hầu hết chúng đều là phế kiếm thì điều này vẫn đòi hỏi khả năng khống chế cực kỳ mạnh mẽ, và chỉ những kiếm tu cao cấp nhất mới có thế làm được.
Nhưng Tân Trạm chỉ mới ở tuổi Thiên Kiêu đã có tài năng tuyệt thế như vậy.
Tương tự, người đang đối phó với Tân Trạm là Triệu Lam Sơn đã thể hiện ra sức mạnh của mình thậm chí còn đáng sợ hơn.
Kiếm khí tung hoành bốn phía thì lập tức có hàng trăm phi kiếm nát bấy.
Trận chiến này đã không còn ở mức Thiên Kiêu nữa mà là trận quyết đấu giữa những cường giả bậc nhất trong khắp giới tu luyện.
Tân Trạm vẫn ngồi xếp bằng trong mộ kiếm.
Anh của bây giờ còn không đặt tâm tư vào cơn bão kiếm phía trên.
‘Vẻ mặt anh chăm chú, lông vũ màu vàng lơ lửng trước mặt, Khí tinh thần rực rỡ mơ màng không ngừng rót vào trong đó.
Tân Trạm cũng biết cơn bão kiếm này không thể giết chết Triệu Lam Sơn mà chỉ có thể ngăn cản thêm một chút.
Đến khi tất cả phi kiếm này rơi xuống hết, Triệu Lam Sơn vẫn sẽ tiếp tục đuổi giết anh.
Thứ duy nhất có thể mang lại cơ hội chuyển biến là chiếc lông vũ màu vàng này.
Bảo vật đứng đầu trong khu vực trung tâm không có cái nào là tầm thường cả.
Tinh mang trên mi tâm không ngừng suy yếu rồi thoát ra.
Tất cả Khí tinh thần khó kiếm được này đều dung nhập vào trong chiếc lông vũ màu vàng.
Ánh mắt Tân Trạm kiên định, không có vẻ gì là bất đắc dĩ.
Một tỉnh mang ở mi tâm biến mất, chẳng mấy chốc năm tinh mang của anh cũng đều biến mất.
“Tân Trạm đang làm gì vậy? Phóng thích.
Khí tinh thần như thế, chẳng phải là đang tiêu hao hết sức lực cuối cùng của mình à?”
Trong đám đông khán giả đứng xung quanh cũng có người chú ý đến cảnh tượng này, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Chiếc lông vũ màu vàng đó là bảo vật gì vậy? Nó đã hấp thụ không biết bao nhiêu Khí tinh thần, vậy mà vẫn chưa hiện ra hình dáng thật”
Trong khi mọi người đoán già đoán non, tinh mang cuối cùng trên mi tâm của Tân Trạm tan vỡ.
Lúc anh mở mắt ra, trong cơ thể không còn một chút Khí tinh thần nào.
Đưa tay nằm lấy chiếc lông vũ màu vàng, Tân Trạm tiếp tục rót linh khí vào trong đó.
“Lông chim hư hỏng nhà mày, ông đây đã cho mày hết sức mạnh của sáu tinh mang mà tao vất vả lắm mới có được.
Nếu mày không chịu hiện nguyên hình thì tao sẽ đốt mày”
Tân Trạm nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.
Chiếc lông vũ màu vàng kia dường như nghe hiểu được, nó bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Một cỗ khí tức cổ xưa hoang tàn liên tục tản ra từ trong đó.
Một luồng ánh sáng mang màu vàng bay lên theo chiếc lông vũ rồi biến thành một bóng dáng khổng lồ trên không trung.
Đây là một con Phượng Hoàng vàng, toàn thân tràn đầy những màu sắc tuyệt đẹp.
Sau khi xuất hiện, nó từ từ giương cánh ra, bộ lông vàng lấp lánh làm toát lên vẻ rực rỡ quyến rũ, soi chiếu khäp mặt đất.
Nó ngẩng đầu lên trời, phát ra tiếng kêu Phượng Hoàng vang vọng cả một góc trời.
“Trời ạ, Tân Trạm cũng có thần thú kìa”
“Chẳng trách Tân Trạm tự nguyện làm vỡ sáu tinh mang, hóa ra chiếc lông vũ kia thật sự biến hóa được”
“Triệu Lam Sơn có một con Kỳ Lân, nhưng Tân Trạm lại có một Phượng Hoàng, rõ ràng là mạnh hơn.
E là hai người còn phải đánh khá lâu nữa.”
“Tuyệt đối không thể! Con Phượng Hoàng của Tân Trạm chỉ mới được sinh ra, không thể so sánh với con Kỳ Lân mà Triệu Lam Sơn đã nuôi từ lâu.
Chỉ sợ vẫn không thắng nổi đâu”
Mọi người lại sững sờ thêm một phen, ngẩng đầu nhìn thấy con Phượng Hoàng †o lớn trải khắp trời đất thì khó có thể che giấu sự kinh ngạc trong lòng Mà ở bên trong mộ kiếm, Tân Trạm không có thời gian nhìn thêm.
Anh cau mày, phát hiện ở giữa bầu trời, cơn bão kiếm đã sắp bị Triệu Lam Sơn công phá được.
“Tân Trạm, anh đừng quên thứ tôi am hiểu nhất là kiếm”
Bên ngoài cơ thể Triệu Lam Sơn, Cửu Bính Kim Kiếm xuất hiện xoay xung quanh anh ta.
Ánh sáng sắc bén tản ra đánh tan tất cả những thanh trường kiếm đang bản về phía anh ta Tân Trạm vươn tay ra, những thanh trường kiếm còn lại lần lượt rơi xuống, song kiếm Hỏa Long và Huyền Băng bị thu vào trong hư không một lần nữa.
“Cho dù anh may mắn lấy được một thần thú Phượng Hoàng thì sao? Anh cho rằng tôi không có à?”
Triệu Lam Sơn nhìn thấy bóng Phượng.
Hoàng bên cạnh Tần Trạm thì cười toe toét Đột nhiên, anh ta vỗ vào hư không, nhất thời không gian bên dưới rung động, một cỗ khí tức băng giá cuồn cuộn ngập trời Giữa vô số ánh sáng màu xanh dường như có thể đóng băng tất cả mọi thứ, một con Kỳ Lân có cơ thể trong suốt như pha lê được Triệu Lam Sơn triệu hồi Ngay sau khi Kỳ Lân này xuất hiện, mặt đất đông cứng lại ngay lập tức.
Trong phạm vi mấy chục dặm từ Cung Điện Hỏa Diễm còn có sương mù nổi lên, ngọn lửa chưa bao giờ ngừng cháy không biết bao nhiêu năm giờ đang có dấu hiệu tắt ngúm.
“Thật đáng thương cho anh! Đã làm hết mọi thứ có thể mà vẫn không thoát khỏi kết cục phải chết” Triệu Lam Sơn nhảy lên người Kỳ Lân, điều khiển thần thú dùng tư thế đóng băng cả trời đất đáp xuống: “Hơn nữa, tôi cũng muốn cảm ơn anh đã kích hoạt con thú này.
Sau khi giết anh, tôi sẽ có hai thần thú Kỳ Lân băng và Phượng Hoàng.
Đến lúc đó, trong nơi thí luyện này sẽ không có ai là đối thủ của tôi “Đi Tân Trạm híp mắt lại, xuyên qua hư không cũng cảm giác được một cỗ khí lạnh như băng xuyên thấu da thịt.
Anh không thể đánh lại được Triệu Lam Sơn của bây giờ.
Tuy nhiên, Tân Trạm chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đánh trực diện với Triệu Lam Sơn vào lúc này.
Đầu óc anh xoay chuyển, lúc này Phượng Hoàng lại kêu to lần nữa, thân hình nó đột nhiên thu nhỏ lại rồi vọt qua không trung.
Tân Trạm nhảy lên, đáp xuống trên người Phượng Hoàng, nhanh chóng di chuyển.
“Muốn chạy? Anh nghĩ còn kịp không?”
Triệu Lam Sơn hét lên một tiếng.
con Kỳ Lân bên dưới rống lên, há to miệng phà ra một luồng khí cực kỳ lạnh lẽo..