Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


Tân Trạm im lặng lắc đầu, bảo sao mấy người mà không đánh nổi một nửa cái vâng sáng rồi.

Đây là khí Tinh Thần đã cô đọng suốt bao nhiêu năm, mạnh vô cùng.

“Mọi người nói xem, khí Tinh Thần đặc biệt của nơi thí luyện này có khi nào là do con thú một sừng này làm ra không?”
Đột nhiên Tân Trạm mở miệng, những lời anh nói làm Diệp Thành và Lạc Việt Ban như đóng băng tại chỗ.

Khí Tinh Thần là một thứ chỉ nơi thí luyện mới có, khí này vô cùng mạnh nhưng không ai biết nó đến từ đâu, hay sử dụng như thế nào ở thế giới bên ngoài.

Hầu hết mọi người cho rằng đây là do trời đất sinh ra, người tu luyện không thế nào thu hoạch hay cô đọng được.

Nhìn con thú một sừng chuyển hóa khí không ngừng làm Tân Trạm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mới về khí này.

“Cảm giác như chúng ta chạm sức mạnh bí mật gì rồi thì phải.”
Con ngươi của anh ta rung động dữ dội, khí Tinh Thần thế mà lại được tạo ra, thật đáng sợ làm sao.

“Nếu như đây không phải năng lực duy chỉ con thú một sừng này có mà chúng ta cũng có thể hấp thụ được linh khí của trời đất chuyển hóa thành khí Tinh Thần… Lời nói của Tần Trạm làm cho trái tim cả ba người đều đập rộn lên.

“Một sức mạnh đáng sợ như thế ở ngay trước mắt nhưng tiếc rằng chúng ta đã bị vây tại đây” Lạc Việt Ban lắc đầu nói.

Trên đường ba người họ đi đến đã thấy vô số xương người, trong đó có một ít còn có chữ khắc bên trên, ghi lại cuộc đời của những người đó.

Thậm chí có những người vào đây mấy trăm năm trước rồi cũng mọt xương ở chốn này.

“Phát hiện cả một bảo tàng nhưng không thể đem về thế giới ban đầu được, chết thế này cũng uất ức quá” Diệp Thành cần răng nói “Con thú một sừng này trông có vẻ như đến một lệp Thành đang ngủ, chúng ta có nên đánh thức nó không, biết đâu lại có cơ may gì?” Lạc Việt Ban đề xuất.

“Tôi thấy ý này tệ lắm, giờ cậu đang ngủ mà có người gọi dậy thì cậu có thân thiện với người ta nổi không?” Diệp Thành cũng đến cạn lời.

Lúc hai người đang nói, bỗng nhiên Tân Trạm phát hiện ra không khí có gì đó sai sai.

Anh quay đầu về phía con thú một sừng, người bỗng nhiên cứng ngắc.

Sau đó da đầu anh tê rần, anh phát hiện con thú một sừng đó vậy mà lại đang mở mắt một cách chậm rãi.

Con thú một sừng này sau khi tỉnh lại thì nhìn một lượt qua ba người.

Đôi mắt nó chỉ lướt qua rất nhanh mà ba người bọn Tân Trạm cảm giác tóc gáy dựng hết cả lên, không gian bốn phía như đặc quánh lại Rồi ánh mắt nó lóe lên vẻ đùa bỡn, nó bỗng dưng há mồm ra rồi hút mạnh một hơi.

Mà hướng nó chọn lần này chính là phía ba người họ.

Tân Trạm chỉ thấy một trận cuồng phong ào đến, sức mạnh của con thú một sừng cứ như một cơn lốc xoáy khiến anh chẳng thể nào chống lại được, ngày càng bị hút về phía nó.

“Chết tiệt, thế này thì toang thật rồi, con này có khi nào định ăn chúng †a không?” Lạc Việt Ban kêu gào thảm thiết.

“Phỉ phui cái mồm” Sắc mặt Diệp Thành trắng bệch: “Tân Trạm, mau mau nghĩ cách gì đi”
Thứ đồ chơi này không nói không rằng đã há mồm hút người vào, nghĩ thế nào cũng không phải là hành động có thiện chí gì.

“Đừng nóng, đang nghĩ rồi.”
Trong lòng Tân Trạm cũng run lên một cái Ba người không ngừng chống lại, anh cũng đang nghĩ các cách khác nhau.

Ném linh thảo? Vô dụng, cái này con thú một sừng nuốt chứng luôn.

Khí giới, đan dược, Tân Trạm thử không sót cái nào.

Bị lực hút này kéo lại, cự li giữa ba người bọn họ và con thú môt sừng ngày càng thu hẹp.

“Này, Tý Lam sao mày lại ở trên người tao rồi?”
Tân Trạm đột nhiên thấy trên người mình có một chùm sáng màu đỏ rớt ra.

Vậy mà lại là chuột lửa nhỏ đang bị lốc xoáy cuốn đi, mặt vẫn còn nguyên sự kinh ngạc.

Anh nhanh chóng ra tay, một lưồng linh khí kéo con chuột lửa lại, thu vào trong ý thức.

“Nhóc này, xin lỗi, đem mày ra thử một chút”
Ngay lập tức Tân Trạm thấy chim tước điều vàng vẫn đang say ngủ, cần răng cầm chân nó lôi ra ngoài lần thứ hai.

Nó dù gì cũng là yêu thú hoàng tộc, dùng nó đối đầu với yêu thú là cực kì hữu dụng, không biết đối đầu với thú một sừng này thì thế nào.

Thú một sừng nhìn thấy thân thể to mập của chim tước điểu vàng thì sững sờ một chút, nét mặt lộ vẻ bất ngờ, lực hút từ miệng nó cũng giảm nhẹ.

Tân Trạm vừa thở phào thì con thú một sừng rít lên một tiếng như thể đang tức giận.

Rít thêm một lần nữa, lực hút của nó còn tăng lên gấp bội.

“Mẹ kiếp, nhỏ thôi tổ tiên con thú một sừng độc ác này.”
Đầu Tân Trạm thấm đầy mồ hôi, anh không nghĩ là còn bị phản tác dụng thế, thu chim tước điểu vàng về ý thức.

Lúc này Tân Trạm chẳng còn cái gì là không tung ra nữa, Vô Tự Thiên Thư, U Lam Minh Hỏa, mọi đồ đạc trong ý thức anh đều đem ra thử một lần.

Thậm chí anh còn thả một tia khí Phù Ma ra.

Diệp Thành và Lạc Việt Ban bên cạnh cứ giương mắt lên nhìn mà há hốc mồm, nhìn ánh sáng cứ chuyển màu không thôi, các loại khí kinh khủng cứ nối đuôi nhau xuất hiện.

Trong ý thức Tân Trạm rốt cuộc giấu bao nhiêu đồ tốt vậy?
Thế nhưng những thứ này đều vô dụng, con thú một sừng có vẻ phẫn nộ điên cuồng, sắp nuốt trọn ba người đến nơi Tân Trạm cắn răng, giờ anh chỉ còn lông vũ vàng này thôi, anh không biết vật ấy liệu có tác dụng gì hay không, nhưng mà cứ thử xem Sao.

Lấy lông vũ vàng từ không gian lưu trữ ra, một tiếng phượng hót thánh thót cất lên đột ngột, thân hình Phượng Hoàng vàng lại xuất hiện lần nữa.

Lần này con thú một sừng thật sự ngây ngẩn cả ra, nó nhếch khóe miệng nhìn hư ảnh giữa không trung của chim Phượng Hoàng, đôi mắt hiện lên nét khác thường.

“Lần này có tác dụng thật rồi?” Diệp Thành ngã trên đất, trong lòng sợ hãi nói.

Đừng giống lần trước làm con thú một sừng này phát điên lên nha.

Trong lúc ba người đang run như cầy sấy, con thú một sừng nhìn hư ảnh của Phượng Hoàng, gầm lên mấy tiếng như đang nói gì, trong mắt nó tràn ngập sự đau thương.

“Xem ra là thành công rồi”
Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, ba người không ngừng lui về xa dần khỏi con thú một sừng này.

Sau đó, Tân Trạm ngoäc tay, một luồng linh lực quét ra định thu lông Phượng Hoàng lại ‘Vậy mà đúng lúc đó, thú một sừng trừng mắt, há miệng hít một hơi, một phát nuốt luôn lông chim Phượng Hoàng vào bụng.

Trong nháy mắt, Tân Trạm ngây ngẩn cả người.

Anh từng trải qua biết bao nhiêu trận chiến vào sinh ra tử, vất vả lắm mới đạt được khu vực nòng cốt quý báu này, tiêu hao một lượng lớn khí Tinh Thần để kích hoạt lông Phượng Hoàng, vậy mà lại bị con súc sinh này nuốt mất!
Chưa đợi Tân Trạm phản ứng lại, con thú một sừng nuốt trọn lông vũ rồi thì có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nó há miệng to, một lực kinh khủng ập đến.

Tân Trạm cũng bị nó nuốt vào.

lình như con thú một sừng sảng khoái rồi, nó ợ một cái rồi nhằm mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

“Chết tiệt, mày phun Tân Trạm trả cho bọn tao ngay.”
Diệp Thành và Lạc Việt Ban sửng sốt mấy giây, sau đó thì phát điên luôn rồi.

Hai người họ được cứu, Tân Trạm thì bị ăn, thế này là thế nào vậy!
Hai người liều mạng nhào vào con thú một sừng, con thú to lớn này không ngừng phát ra âm thanh từ mũi.

Nhanh chóng, hai người họ bị sức mạnh này đẩy bật ra ngoài.

“Tân Trạm!”
Diệp Thành càng gào to hơn với con thú lớn, thế nhưng nó chẳng hề nhúc nhích, họ cũng chẳng hề nghe thấy Tân Trạm đáp lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui