Vẻ mặt ông ta hơi lóe lên, sau đó lại vượt qua Tần Trạm mà ôm lấy Trương Quốc Tuấn đang hôn mê, sau khi oán hận nhìn Tần Trạm một cái thì tung người bay đi.
Lúc này chỉ còn một mình Tân Trạm đứng trên đài cao, mắt nhìn xuống tất cả mọi người.
Mọi người đều biết rõ kể từ hôm nay, Tần Trạm chính là người đứng đầu hai giới Thiên Kiều xứng đáng.
“Thiên Kiêu lên đài đi.”
Trưởng lão Tuân cũng không còn nhiều hứng thú nữa, xoay người rời đi.
Bọn họ hao tổn tâm trí, kết quả những vật quý mà Vấn Tông chuẩn bị trên đài hơn mười ngày nay lại thuộc về đám người Tần Trạm.
Dưới đài, trên mặt của rất nhiều đệ tử Vấn Tông đều ửng đỏ lên giống như bị người khác tát một bạt tại vô cùng mạnh vậy.
Tần Trạm ở trong Tông Môn của bọn họ, chém Triệu Tân Đông, phế Triệu Lam Sơn, khiến cho Trương Quốc Tuấn phải chịu nhục dưới háng, đơn giản chính là hết sức ngông cuồng.
Nếu như đổi thành người khác thì chỉ sợ đã sớm không nhận nổi lửa giận của Vấn Tông, bị đánh tan xương nát thịt.
Thế nhưng bây giờ chẳng những Tần Trạm có thể đứng đây vô cùng hoàn hảo mà còn nghênh ngang nhận lấy phần khen thưởng phong phú của Vấn Tông.
Tần Trạm vô địch khiến trong lòng bọn họ tức giận không thôi, thế nhưng cũng không thể làm gì được, chẳng có biện pháp nào khác cả.
Ngược lại, đảm võ giả bên ngoài lại phát ra từng trận hoan hô, hô tên của đám người Tần Trạm và Diệp Thành.
“Tên nhóc Tần Trạm này, thật đúng là khiến tôi hài lòng mà.”
Dưới đài, một ông lão mang theo tâm trạng kích động nhìn Tần Trạm, cặp mắt đỏ bừng lên.
Ông ấy chính là ông lão mà Tần Trạm gặp phải lúc trên đường đến đây, lúc ấy Tần Trạm nói với ông ấy rằng lần này sẽ khiến cho người của Ẩn Giới không xem nhẹ võ giả bên ngoài nữa.
Ông lão còn tưởng rằng chỉ là nói năng hùng hồn mà thôi, không ngờ hôm nay thật sự có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
“Ha ha, nhìn vẻ mặt như ăn phân của đám người Vấn Tông, trong lòng thật sự vô cùng sảng khoái.
Trở lại biệt viện Tiên Cung, mấy người Diệp Thành cười cười, còn cảm thấy có chút chưa được thỏa mãn.
“Nghe nói buổi tối còn có yến hội Thiên Kiêu đấy! Đó là truyền thống bao năm qua ở đây, sợ rằng ngay cả Vấn Tông cũng không ngờ được nhân vật chính của yến hội năm nay chính là người bên ngoài.
“Chúng ta có đi không?” Lạc Việt Ban bất an nói: “Vấn Tông vừa mới chịu thiệt thòi, làm sao tối nay có thể nén giận được chứ?”
“Cũng đúng nhỉ, nhất định bọn họ sẽ chán ghét chúng ta.” Diệp Thành cười lạnh nói: “Nhưng mà chúng ta có gì phải sợ chứ? Đừng quên chúng ta có Tần Trạm “Đó cũng là sự lợi hại của Tần Trạm, anh kiêu ngạo cái rằm gì chứ?” Bồ Tùng Nhân không còn lời nào để nói.
“Quan hệ của hai chúng tôi là gì? Cậu ấy lợi hại thì chẳng khác nào tôi lợi hại cả, hơn nữa tôi còn có một đứa em gái mà.
Nếu như gả cho Tần Trạm rồi thì cậu ấy chính là em rể của tôi, chẳng phải sẽ trở thành người một nhà sao?”
Diệp Thành nói đến đây thì không khỏi giật mình, ôm lấy bả vai Tần Trạm rồi toét miệng cười nói: “Tần Trạm, thế nào? Có muốn cân nhắc một chút không? Em gái họ của tôi xinh đẹp tựa thiên tiên vậy, hơn nữa tu vi cũng rất cao.
Tôi biết cậu đã có Tô Uyên rồi, nhưng mà cưới nhiều thêm vài người cũng không phải chuyện gì to tát mà.”
“Em gái cậu hả?” Tần Trạm im lặng đánh giá lời nói của Diệp Thành: “Nếu như so sánh với dung mạo của cậu thì thế nào?”
Diệp Thành trầm tư mấy giây, mới khó khăn nói: “Mặc dù tướng mạo của tôi vốn đã anh tuấn rồi nhưng mà em gái của tôi còn có thể hơn tôi được hai phần.
“Có lẽ hơn cậu tầm ba phần đấy nhỉ, chẳng qua cậu đang hạ thấp người khác mà thôi.” Tần Trạm khinh thường nói.
“Mẹ nó, thì ra trong mắt các người, tướng mạo của tôi chỉ thuộc dạng tầm thường thôi sao?” Diệp Thành cả giận nói.
“Đó là bởi vì dạng tầm thường là thấp nhất rồi.” Lạc Việt Ban cười lớn nói.
Tần Trạm và Bồ Tùng Nhân cũng cười theo.
“Đám đê tiện này, chờ đến lúc nhìn thấy em họ tôi thì tốt nhất các người đừng nuốt nước bọt đấy.” Diệp Thành cắn răng nghiến lợi, đang mong đợi đến ngày đám người Tần Trạm gặp mặt em gái mình.
Đến chạng vạng tối, quả nhiên yến hội Thiên Kiêu rất đúng hẹn.
Đám người Tần Trạm đến phía trước nơi tổ chức yến tiệc, còn chưa vào cửa đã cảm giác có gì đó không đúng.
“Yến hội hai giới là có ý gì?” Diệp Thành nhìn dòng chữ viết bên ngoài điện thì khẽ nhướng mày.
Vừa đi vào cửa, bởi vì mấy người đến hơi trễ nên trong điện đã có một số người.
Thế nhưng khi đi vào bên trong, Tần Trạm lập tức nghe thấy vài tiếng cãi vả.
“Cái gì? Lần này top mười Thiên Kiêu chúng tôi lại ngồi ghế chót à? Vấn Tông các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy.” Cả gương mặt của Thánh Tử Khấu Tiên Tông đều đỏ lên, hét lớn về phía người nọ.
“Tại sao chúng tôi lại kém hơn người khác một bậc chứ?” Cổ Minh Ân và Phương Hiểu Điệp ở bên cạnh cũng vô cùng giận dữ.
Tần Trạm nhìn sang bên này, hiện tại anh mới phát hiện vị trí dễ thấy nhất đại điện đã sắp xếp mười ghế ngồi.
Dựa theo thông lệ thì mười vị trí kia phải là đám người Tần Trạm ngồi mới đúng, thế nhưng bây giờ đã bị những người khác ngồi lên.
“Mọi người, tôi đã nói lần thịnh yến này là chúc mừng chung cho hai giới Thiên Kiêu.
Những anh hùng trước đây cũng được xem như tiền bối của các người rồi, chẳng lẽ các người không nên nhường chỗ một chút sao?” Vị chấp sự của Vấn Tông lạnh lùng nói.
“Vậy cũng không đúng, trước kia đều là Thiên Kiêu đơn độc tổ chức yến hội mà.
Tại sao đến phiên chúng tôi thì trở nên thế này rồi?” Cố Minh Ân nói.
“Lần trước là bởi vì có Yêu Tộc đến thăm nên yến hội Thiên Kiêu mới bị hủy bỏ, lần này bỏ sung cũng hợp tình hợp lý mà.” Chấp sự nói.
“Những mà tại sao lại để cho chúng ta ngồi ghế rách chứ?” Chúc Diều cau mày nói.
Lúc này, Tần Trạm mới chú ý đến ở nơi dễ thấy nhất đang trưng bày mười chiếc ghế ngồi vừa nhỏ vừa rách.
Một khi mọi người ngời xuống thì vị trí của bọn họ giống như nô bộc vậy.
“Các vị, chúng tôi cũng không phải cố ý phá hư tâm trạng của mọi người, nhưng mà đây cũng là một phần tâm ý của tông chủ, chúng tôi cũng không dám từ chối.”
Lúc này, một người đàn ông đứng lên khỏi chỗ ngồi trên kia, cánh tay anh ta cầm quạt giấy trông rất nho nhã.
Điều khiến Tần Trạm chú ý đó chính là mặc dù vẻ mặt của người đàn ông này rất bình tĩnh, không bộc lộ tài năng nhưng dựa vào hơi thở trên người cũng biết được thực lực người này không kém.
So với đám người Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành thì rõ ràng cao hơn không ít.
“Người này tên là Tuân Khánh An, là con trai của trưởng lão Tuân.
Thiên Kiêu Thịnh Hội lần trước, anh ta đứng đầu đấy.” Lúc này, Bồ Tùng Nhân đứng một bên truyền âm nói.
“Thì ra là con trai của trưởng lão Tuân.” Tần Trạm hé mắt, trong lòng cũng bừng tỉnh.
Xem ra yến hội tối hôm nay, Tuân Khánh An này chính là ngọn nguồn của mọi phiền phức.
“Nếu như các người thích vị trí này, vậy thì tôi nhường lại là được mà.
À, không phải Tần Trạm đã đến rồi sao? Chỗ ngồi của tôi, có thể nhường lại cho cậu đấy.
Tuân Khánh An vừa dứt lời, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tần Trạm rồi cười híp mắt nói.
Theo lời của anh ta thì không ít người trong điện cũng quay lại nhìn về phía Tần Trạm, chờ đợi lựa chọn của anh.
Tần Trạm khẽ mỉm cười, Tuân Khánh An này đơn giản chính là một con hổ mặt cười.
Bề ngoài anh ta tỏ ra khách sao nhường lại vị trí nhưng mình lại phải ngồi chung với chín Thiên Kiêu khác.
Như vậy thì đám người Chúc Diêu phải làm sao đây? Nếu như mình không ngồi, đối chọi một cách cứng rắn, tỏ ra quá mức cuồng ngạo thì chứng tỏ đức hạnh không tốt.
Cho dù Tuân Khánh An đủ âm hiểm nhưng Tần Trạm cũng không phải không có cách đối phó.
“Ý tốt của anh Tuân tôi xin nhận, nhưng mà vị trí kia của anh, tôi ngồi không được rồi.
Con người tôi tự lực cánh sinh, không cầu người khác.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên Tần Trạm nhìn về phía bên kia đại điện.
“Nếu không còn chỗ trống, vậy tôi chỉ có thể tự làm mà thôi”
Ở đó vốn dĩ có mấy người đệ tử Vấn Tông, vừa bị Tần Trạm quét mắt qua đã cảm giác như bị mãnh thú phong tỏa vậy.
Trong lòng tất cả bọn họ đều hốt hoảng, khiếp đảm lui về phía sau.
Ngay sau đó, Tần Trạm quơ tay lên không trung, nơi vị trí được đám đệ tử kia nhường ra xuất hiện biến hóa..