Như vậy thứ nhất, bốn chiếc pháp bảo thuyền bay đều đã được luyện chế xong, bên trên đều lóe lên ánh sáng mê ly mộng ảo.
Tân Trạm cũng có chút mong đợi, trước nay anh vẫn luôn rất hâm mộ những người khác có thuyền bay, không ngờ hôm nay rốt cuộc cũng được như mong muốn, chỉ là không biết tốc độ như thế nào mà thôi.
“Mọi người, nếu chúng ta đều có thuyên bay thì chỉ băng mỗi người điều khiển một cái, so tài một phen?” Hồ Bạch Linh vô cùng vui vẻ, mở miệng đề nghị.
“Vậy còn gì bằng nữa” Lịch Ám Tây quét mắt nhìn chiếc thuyền bay bên cạnh Tần Trạm, hừ khẽ một tiếng.
Trong giọng nói anh ta tràn ngập vẻ đố ky, hiển nhiên rất để ý việc Tân Trạm có thể tìm được Phù Không Thạch màu tím.
“Vậy thì so tài một chút thử xem” Chung Trác Linh cũng có chút mong đợi Tân Trạm khẽ mỉm cười, cũng không từ chối.
Bốn người đứng ở một nơi, đồng thời kích hoạt thuyền bay trôi lơ lửng lên, sau đó bước lên thuyền bay kích hoạt vào bên trong trận pháp.
Thiết Lang và Hồ Lão đứng bên cạnh đều nở nụ cười, cho dù bốn chiếc thuyền bay này nhanh hay chậm thì cũng đều là kiệt tác đắc ý của bọn họ.
“Ha ha, nhìn thấy chưa, tôi mới nhanh nhất này”
Thuyền bay của Lịch Ám Tây dẫn đầu, anh †a giãm một cước lên thuyền bay, pháp bảo này phát ra một ánh sáng trăng rồi đột nhiên vạch qua giữa không trung, biểu diễn tốc độ không hề tâm thường, vượt qua mọi người trong tích tắc.
Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ đắc ý, nhìn về phía ba người còn lại tỏ ý khoe khoang.
Sau đó thuyền bay của Chung Trác Linh và Hồ Bạch Linh cũng nhanh chóng hoàn thành, chỉ có Tân Trạm vẫn luôn kích hoạt chiếc của mình.
“Tôi nói này, có một số thứ không phải thấy tốt thì có ích đâu” Thấy cảnh tượng này, Lịch Ám Tây lại giều cợt một lần nữa.
Thế nhưng anh ta nhanh chóng không cười được nữa, bởi vì thuyền bay của Hồ Bạch Linh và Chung Trác Linh đều lần lượt vượt qua anh ta.
“Phù Không Thạch màu trắng, xem ra về phương diện tốc độ vẫn là không thuận lợi nhất” Hồ Lão nói “Ngược lại Phù Không Thạch màu tím kia, tại sao còn chưa có động tĩnh gì thế này?”
Thiết Lang chú ý đến bên phía Tân Trạm.
“Thứ này cần phải tiêu hao linh khí sao?”
Ở trên thuyền bay, Tân Trạm cũng vô cùng ngơ ngác, bàn tay anh đè trên thuyền bay để kích hoạt trận pháp đã một lúc lâu.
Thế nhưng anh chỉ cảm thấy có một áp lực khổng lồ đang không ngừng cuồn cuộn, rút đi linh khí trong cơ thể anh.
Chờ đến khi Chung Trác Linh cũng đã bay ra bên ngoài một lúc rồi mà bên phía anh vẫn không có động tĩnh “Phù Không Thạch màu tím này mạnh hơn bọn người kia rất nhiều, nếu như không thể khởi động được thì cũng thua mất rồi?”
Tân Trạm cảm nhận được trận pháp, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hơi đau lòng thu tay về.
Trong thời gian ngắn ngủi mà linh khí trong cơ thể anh đã tiêu hao hết.
“Thuyền bay nhỏ, vượt qua cho tôi đi”
Vừa nhìn ra bên ngoài đã thấy đám người Chung Trác Linh bay xa tận mấy cây số, trong mắt Tân Trạm thoáng chút mong đợi.
Anh thúc giục thuyền bay, ngay lập tức trên thuyền xuất hiện một luồng ánh sáng rực rỡ lóng lánh.
Trong không gian cũng dao động một trận, ngay sau đó thuyền bay giống như mũi tên rời cung, đột nhiên bay ra.
“Đây.”
Bên phía thuyền bay của Tân Trạm đột ngột hóa thành một luồng khí tím mơ hồ, ngay lập tức đã biến mất tại chỗ.
Thiết Lang trừng mắt nhìn, Hồ Lão cũng đờ đẫn hẳn ra.
“Muốn bay đi đâu vậy chứ?”
Nếu như không phải có tàn ảnh tồn tại thì thậm chí bọn họ còn cho răng Tân Trạm đang dùng thuật di hình hoán ảnh.
Cảm nhận cảnh vật mơ hồ xung quanh, Tân Trạm cũng sững người.
Anh chậm rãi thích ứng với tốc độ này, sau khi khôi phục lại thị lực mới phát hiện ra không còn cách đám người Chung Trác Linh bao xa nữa.
Mà thuyền bay lại tiếp tục gia tăng tốc độ, Tân Trạm hoàn toàn bỏ rơi ba người họ phía Sau.
“Tốc độ của người này kinh người thế”
Chung Trác Linh và Hồ Bạch Linh trợn tròn mắt, bọn họ cảm giác thuyền bay của mình đã quá nhanh.
Thế nhưng tốc độ của Tân Trạm thật sự khiến bọn họ xấu hổ gần chết!
“So sánh với cấp bậc thấp hơn thì mình cũng rất tốt mà” Chung Trác Linh tự an ủi mình, ít nhất thì thuyền bay của hai người họ vẫn nằm ở giữa Bây giờ nhìn lại Lịch Ám Tây đang rơi tít phía sau, sắc mặt anh ta đã tái xanh nhợt nhạt.
Nhìn theo Tân Trạm một mình bay trong gió, đương nhiên trận chiến này cũng không cần so tài nữa.
‘Vẫn Yêu Cốc này, cả đám người vất vả lắm mới đến đây được một lần, hơn nữa một ngày sau cũng phải ra khỏi đây nên đương nhiên hiện tại không thể đi dễ dàng như vậy được.
Tất cả đều tùy theo cơ duyên, tìm kiếm bảo vật bên trong cốc.
Đã từ rất lâu trước đây, mặc dù một số lượng lớn bảo vật đều bị Yêu Hoàng phong ấn nhưng bốn người họ cũng thu hoạch được khá nhiều.
Không biết có phải trùng hợp hay không, bốn người tùy tiện đi một vòng, sau đó dần dần tụ họp lại ở một nơi.
“Hồ Bạch Linh, suốt cả buổi chiều cô đều mất hồn mất vía, ánh mắt cứ liếc về phía anh Trình bên kia.
Chắc không phải cô động lòng xuân rồi đấy chứ?” Chung Trác Linh nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được khẽ trêu chọc.
“Hừ, hấy cô đang ghen mới đúng” Hồ Bạch Linh hơi đỏ mặt thu hồi ánh mắt lại, hừ nhẹ nói: “Thành thật khai báo đi, anh Trình này có phải Tân Trạm kia không?”
“Tân Trạm? Tôi không hiểu ý cô” Chung Trác Linh thầm giật mình, vội vàng chối cãi “Gô còn nói dối tôi nữa?” Hồ Bạch Linh hừ nhẹ một tiếng: “Cô gọi anh ấy đến trợ giúp đi, trước mắt tôi không thể giải được phong ấn nhưng nếu như anh ấy là Tân Trạm thì nhất định có thể giúp tôi đấy”
“Em gái Hồ Bạch Linh, phong ấn gì mà cần anh ta đến hỗ trợ vậy? Tôi đến giúp cô nhé?”
Từ đầu đến cuối Lịch Ám Tây đều chú ý đến bên này, nghe thấy có động tĩnh thì lập tức cười cười đi tới.
“Không cần, tôi vẫn nên tự làm thì hơn” Hồ Bạch Linh nhìn thấy Lịch Ám Tây thì lại khẽ cau mày lắc đầu, dường như cô ta rất sợ Lịch Ám Tây sẽ ra tay nên bước nhanh đến phía trước chụp lấy phong ấn.
Thế nhưng Hồ Bạch Linh lại quá mức nóng lòng, sức mạnh của phong ấn cũng không hề tiêu tán mà thậm chí bên trong còn chứa chút thủ đoạn ẩn của Yêu Hoàng để lại.
Cô ta vừa giơ tay ra thì lập tức phong ấn hiện lên một luồng ánh sáng vàng, hiện ra bóng dáng yêu thú mờ ảo, kế đó lại phát ra một tiếng gầm thét vang trời nhào về phía cô tạ Áp lực mãnh liệt khiến trong lòng Hồ Bạch Linh thất kinh, dưới chân vấp ngã một cái, té lăn trên đất.
Ngay cả Chung Trác Linh cũng bị đánh bay ra ngoài “Tân Trạm, mau đến giúp đỡ đi” Chung Trác Linh kêu lên.
Mắt thấy yêu thú đã giương miệng ra như một chậu máu lớn, ánh mắt Lịch Ám Tây hơi do dự, cắn răng đi tới trước người yêu thú rút lấy trường kiếm ra.
Tân Trạm giống như đã phát hiện được nguy hiểm ở bên này, ánh mắt anh lướt qua ảo ảnh của yêu thú và ánh sáng vàng phía sau, đột nhiên cơ thể khẽ động.
Ngay lúc Lịch Ám Tây rút kiếm bổ về phía yêu thú, bóng dáng Tân Trạm cũng bay tới bắt lấy ánh sáng vàng phía sau phong ấn.
Bụp!
Lịch Ám Tây hạ một kiếm xuống, trong nháy mắt ảo ảnh của yêu thú đã biến mất, anh ta cũng hơi sững người.
Lúc này, trong tay Tân Trạm đang cầm lấy một luồng ánh sáng vàng.
Sau khi ánh sáng tan biến mất, trên tay chỉ còn lại một viên nội đan yêu thú không quá nhỏ.
Sắc mặt Hồ Bạch Linh trắng bệch, sau khi được Chung Trác Linh kéo lên, ánh mắt nhìn về phía Tân Trạm mang theo thất vọng nồng đậm.
Trước đó khi cô ta bị nguy hiểm đến tính mạng, Lịch Ám Tây và Chung Trác Linh đều vội vàng đến giúp đỡ, thế nhưng Tân Trạm chỉ một lòng muốn đi lấy bảo vật.
Vốn dĩ cô ta đã có một chút hảo cảm với Tân Trạm, nhưng bây giờ lại hoàn toàn tan thành mây khói.
Đương nhiên, chuyện anh có phải Tân Trạm hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Hồ Bạch Linh, cô không sao chứ?” Lịch Ám Tây thu kiếm lại, đi qua muốn đỡ lấy Hồ Bạch Linh nhưng lại bị cô ta né tránh.
“Cảm ơn anh, Trác Linh, chúng ta đi thôi”
Hồ Bạch Linh hít sâu một hơi, xoay người khập khễnh rời đi.
“Bảo châu của cô nà phục lại tỉnh thần, mở mị “Anh lấy được mà, tự anh giữ đi”
Lời nói của Hồ Bạch Linh tràn đầy oán giận khiến cho Tân Trạm cũng sững người, dường như cô ta hiểu lầm anh chuyện gì đấy rồi Tân Trạm khẽ lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm.