Chiến Thần Vĩ Đại Nhất


“Đại sư Vương, tôi không phải có ý đó.

Tôi chỉ nghĩ có người giúp đỡ sẽ khiến ông dễ dàng điều trị hơn…”
“Ông đừng nói nữa.

Nếu người đó cũng là dược sư thì dựa theo quy định cứ để cho anh ta khám bệnh là được rồi.

Năng lực tôi có hạn, xin phép.”
Âm thanh càng lúc càng lớn.

Một ông lão tức giận phất tay áo bước ra khỏi phòng.

Vũ Thiên Yết đuổi theo ở phía sau, khổ sở cầu xin “À, đại sư Vũ Thiên Yết không đón tiếp được người này nên gọi tôi đến đây trợ giúp sao?” Nhìn thấy cảnh này, Tân Trạm không khỏi kinh ngạc hỏi.

“Còn có quy định như vậy sao?” Hồ Lão cười khổ một tiếng: “Yêu Tộc chúng tôi không tiếp xúc nhiều lắm với dược sư loài người.

Thật sự không biết còn có chuyện như vậy”
Tần Trạm cười khổ lắc đầu.

Theo nguyên tắc của dược sư, nếu tìm được một dược sư trị bệnh thì trừ khi đích thân người đó yêu cầu, nếu không quả thật không nên tìm một dược sư khác.

Nếu không cả hai dược sư đều sẽ lúng túng khó xử.

Vũ Thiên Yết thương con gái nên sốt ruột, e rằng không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Đại sư Vương rất nhanh đã bước ra khỏi sân nhỏ, căn bản là không nghe Vũ Thiên Yết giải thích.

Lão thấy thế, vội vàng chạy tới ngăn người này.

Tân Trạm cũng bước tới.

Dù sao bản thân cũng tới đây để hỗ trợ, nếu để đại sư này đi mất thì mọi việc sẽ rất phức tạp.

“Ông là ai, tránh sang một bên.

Vương thấy có người đến cản mình, nhìn Hồ Lão, phẫn nộ quát lên.

“Đại sư Vương, tôi không có ý định cướp đi bệnh nhân này.

Hôm nay tôi đến đây là để trợ giúp ông” Cứ cho là người này không nghe vào tai nhưng điệu bộ Tân Trạm vô cùng nhún nhường, cố gắng hết sức để làm dịu đôi bên.

Nhưng mà dược sư họ Vương kia hiển nhiên không có ý nể mặt Tân Trạm.

Ông ta liếc nhìn gương mặt Tần Trạm.

đánh giá một lượt, cười nhạt nói: “Người Vũ Đại sư c mắt Thiên Yết tìm chính là cậu sao? Một tên miệng còn hôi sữa, thật đúng là chuyện cười lớn trong thiên hạ.

Người như cậu cũng có thể trị bệnh sao? Thật là nực cười mà”
Mặc dù Tân Trạm luôn đeo mặt nạ da người nhưng gương mặt này cũng mang vẻ của một thanh niên trẻ tuổi.

Trong lòng đại sư Vương, tuổi như vậy ngay cả làm đồ đệ của ông ta cũng còn không xứng, nói gì đến trị bệnh.

“Vậy thì làm sao? Tuổi đời không băng ông thì y thuật nhất định phải thua kém ông sao?”
Tân Trạm cau mày nói.

“Đại sư Vương, ông đừng tức giậi ũ Thiên Yết cũng chạy tới nơi, khổ sở van nài “Ha ha, bây giờ tôi lại đổi không đi nữa” Đại sư Vương nở nụ cười châm chọc: “Vũ Thiên Yết, ông thật đúng là có con mắt tỉnh tường, lại tìm được một dược sư tuổi trẻ tài cao như vậy.

Cậu ta còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng rãng y thuật của cậu ta vượt trội hơn cả tôi.

Tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút, xem xem kẻ lừa đảo này rốt cuộc là có bản lĩnh gì?”
“Đại sư, ông lớn tuổi rồi.

Một lát nữa nhìn xem hy vọng không làm ông kinh ngạc đến lóa mắt”
Đại sư Vương này lại kiêu ngạo như thế khiến cho säc mặt Tân Trạm cũng trở nên lạnh lùng, châm chọc nói.

“Nghe thấy chưa? Không tôn trọng bề trên, bất kính với thầy, đây là người mà ông chọn sao?” Đại sư Vương chỉ vào Tân Trạm, ngón tay vì tức giận mà run rẩy.

“Cậu Tần, chuyện này..” Hồ Lão bị kẹt ở giữa, cũng có chút khó xử.

“Không vấn đề gì, mọi người cứ yên tâm.

.

Chuyên trang đọc truyện — trumtr uyen.ne t —
Bệnh này nếu tôi không chữa được, vậy thì người này cũng không thể nào chữa được”
Tân Trạm tự tin cười nói Trong đầu anh vốn có vô số phương thuốc lưu truyền.

Hơn nữa ngày thường cũng thường xuyên ở trong không gian luyện thuốc luyện tập thử nghiệm, kết hợp hoàn hảo với Thông Thiên Đỉnh.

Trong Ẩn Giới này, người có y thuật vượt qua được anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mà đại sự Vương này, nhìn qua thì có vẻ không có khả năng đấy.

Dù sao người cùng đẳng cấp với dược sư giỏi nhất như Khô Mộc Lão Nhân thì với thân phận của Vũ Thiên Yết, cũng rất khó mời được người ta đến.

Nhìn thấy Tân Trạm rảo bước đi vào trong sân, Vũ Thiên Yết cùng Hồ Lão đành cười khổ, vội vàng theo sau.

“Hừ, tôi cũng thật muốn nhìn xem cậu sẽ bày ra trò gì?” Đại sư Vương hừ nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng đi theo phía sau họ.

Tân Trạm bước vào trong phòng, mùi thuốc càng thêm nồng nặc.

Căn nhà này chia làm hai phòng, một phòng trong và một phòng ngoài.

Trong góc phòng ngoài có hàng đống đồ dùng dùng để luyện chế thuốc cùng những đơn thuốc cũng như số thuốc còn sót lại.

Xem ra Vũ Thiên Yết vì đứa con gái này mà nhọc lòng không ít, “Ông chủ ông đến rồi, cô chủ lại nôn ra máu”
Tân Trạm vừa bước vào đã thấy một người hầu gái bước ra khỏi phòng trong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.

Chiếc khăn mùi xoa cô ta cầm trên tay còn dính vết máu đỏ tươi.

Nhìn thấy vết máu kia, hai mắt Vũ Thiên ‘Yết lập tức đỏ lên, nhanh chóng đẩy của bước vào phòng trong.

“Con gái, mau tỉnh lại đi con”
Nghe thấy Vũ Thiên Yết kêu lên, Tân Trạm nhíu mày, cũng không kịp suy nghĩ nhiều trực tiếp đi vào.

Ở phòng trong, đập vào mắt là một người phụ nữ đang nằm trên giường, bất tỉnh nhân sự, hơi thở mong manh, hiển nhiên là bệnh rất nặng.

“Ha ha, đến lúc cho cậu thể hiện rồi đấy”
Đại sư Vương nhìn thấy như thế, chẳng những không có gì lo lắng, ngược lại không khỏi bật cười thành tiếng.

“Nếu không giúp được gì thì tránh qua một bên cho tôi.”
Tân Trạm lạnh giọng quát một tiếng, áp lực từ trên người không tự chủ được tỏa ra.

Säc mặt của đại sư Vương khẽ biến đổi, ông ta lui về phía sau mấy bước.

“Để tôi xem cậu có thể làm được gì” Đại sư Vương khẽ hừ nhẹ.

“Lập tức chữa bệnh”
Tân Trạm đặt tay lên cổ tay người phụ nữ, sau khi quét linh khí một lượt, trầm giọng nói.

“Cậu Tân, tôi nên làm như thế nào?” Vũ Thiên Yết nắm chặt tay Tân Trạm.

Lúc này toàn bộ hy vọng của ông ta đều đặt hết lên người anh.

“Đừng lo lãng, hiện tại vẫn có cách chữa trị.

Để tôi luyện chế một lò đan dược, cô ấy dùng xong sẽ khỏe lại” Tân Trạm an ủi nói “Thật nực cười.

Bệnh của người phụ nữ này đã ngấm vào xương cốt, vả lại thân thể suy nhược, trước tiên phải dùng li tính ôn hòa để hồi phục cơ thể dùng thuốc có dược tính quá mạnh, uống vào chắc chắn sẽ chết” Đại sư Vương quả quyết nói.

“Bảo thủ.

Chỉ cần chất lượng của đan dược là đủ, có gì mà không thể?”
Tần Trạm cũng lười phải giải thích.

Anh bước ra khỏi phòng, đi vào bên trong sân.

Thực ra bệnh của con gái Vũ Thiên Yết cũng không có gì quá đặc biệt.

Nôn ra máu và hôn mê chẳng qua là chứng bệnh lâu năm, nguyên nhân của căn bệnh này quá sâu.

Sau khi lấy ra Thông Thiên Đỉnh, Tân Trạm cũng không hỏi Vũ Thiên Yết linh dược, trực tiếp mở ra không gian lưu trữ, lấy ra một linh dược.

“Thằng nhóc này rốt cuộc là tên phá gia nhà nào? Linh dược lại nhiều như vậy, đáng tiếc đều bị lãng phí rồi”
Nhìn thấy linh dược tràn đầy linh khí như vậy, đại sư Vương có chút ngưỡng mộ cùng ghen tị, nhưng trong lòng lại cười trào phúng.

Kỳ thực chứng bệnh của con gái Vũ Thiên ‘Yết, ông ta cũng từng xem qua.

Ông ta đương nhiên biết nếu là đan dược cao cấp được luyện chế thì có thể chữa trị nhưng bản thân ông ta không có thực lực này.

Nếu là điều trị bằng phương pháp thông thường lại quá tốn công sức.

Trong lòng ông ta sớm đã có ý định rút lui, cho nên sự xuất hiện của Tân Trạm ngày hôm nay chẳng qua vừa hay để cho ông ta một cái cớ mà thôi.

Có điều ông ta cũng khẳng định rằng, cho dù bệnh của con gái Vũ Thiên Yết có thể chữa khỏi thì thẳng nhóc trước mặt này cũng không có khả năng làm được.

Trong lúc đại sư Vương còn đang suy nghĩ, Tân Trạm đã cho toàn bộ linh dược vào trong Thông Thiên Đỉnh Kinh nghiệm luyện thuốc của anh ngày càng dày dặn.

Việc nắm bắt thời gian luyện thuốc của Tân Trạm đã vượt trội hơn nhiều so với những dược sư giỏi hơn anh.

“Đúng là làm bừa” Đại sư Vương dùng kinh nghiệm của mình thoáng nhìn qua, phát hiện Tân Trạm đã chuẩn bị mở Thông Thiên Đỉnh thì không khỏi rung đùi đắc ý, ‘Vũ Thiên Yết ở bên cạnh cũng căng thẳng nắm chặt tay.

Cứ cho là ông ta không hỏi Tân Trạm cái gì nhưng ở trong lòng ông †a, đại sư Vương vẫn là người có tiếng tăm hơn.

Bùm.

Thông Thiên Đỉnh nổ ra làm xuất hiện một đám khói mù mịt, trong thoáng chốc mùi thuốc nồng nặc tràn ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui