Chiến Thần

Quãng đường tiếp theo, hai người đều rất yên tĩnh.

Đường Vũ cảm thấy, câu cuối cùng mà thượng tá nói, có thể đại biểu là không quá vui vẻ.

Cậu biết người đàn ông chính trực từ trước đến nay chưa từng nói đùa không thích tất cả hình thức không chịu trách nhiệm.

Mà sau đó, họ cũng không tiếp tục đề tài kia nữa.

Đường Vũ thầm nghĩ, lời như bày tỏ này, nên chọn thời điểm tốt mà nói thì hay hơn, đương nhiên, là chỉ nếu còn có sau này.

Cũng vì lần này nhận được đáp án không phải phủ định, nên cậu vững tâm hơn nhiều.

Ít nhất cậu biết cảm giác của thượng tá dành cho mình cũng khác biệt.

Nghĩ đến điểm này, cậu sẽ cảm thấy trong lòng đầy nhẹ nhõm và vui vẻ, nói sến một chút thì là ngọt ngào.

Chín giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.

“Trừ cậu ra, không có người thứ hai còn ký ức sao?” Ian hỏi.

“Chắc không có, ít nhất phía nhà trường không có, người trên tàu vũ trụ tôi đã quan sát qua rồi.”

Ian suy nghĩ vài giây, lại hỏi: “Tất cả đều hoàn nguyên? Kể cả người đã chết vào hôm nay, cũng sẽ sống lại?”

“Cái này tôi không quá xác định, nhưng một người thương thế ác liệt mà tôi từng cứu, trước sáng sớm đã sắp chết rồi, nhưng sang hôm sau khi nhìn lại, thương thế của anh ta vẫn ổn định.”

Quả thật không thể tin nổi, cũng có nghĩa là, đến không gian này, sẽ không tồn tại tử vong!

“Vậy còn cậu thì sao?”

Câu nói này kéo Đường Vũ khỏi mớ tư duy bay bổng.

“Tôi…” Đường Vũ ngẫm nghĩ.

Bốn ngày nay, cậu vẫn luôn quan sát người và chuyện xung quanh, nhớ từng phân đoạn nhỏ, để có thể làm người ta tin tưởng khi nói ra chân tướng, nhưng cậu lại chưa từng chú ý bản thân.

Đường Vũ vô thức nhìn ngón tay mình, cậu nhớ hôm đầu tiên, nơi này từng bị xước, hôm đó cậu đã thấy mừng vì đau đớn trên tay khiến cậu cảm thấy mình còn sống.

Nhưng sau đó, cậu chưa từng chú ý đến thân thể mình nữa, cũng không cảm thấy đau đớn nữa.

Hiện tại xem thử, chỗ đó đã hơi vàng, dường như vết thâm bị xước sắp tan đi toàn bộ.

Đường Vũ liền hít ngược một cái, thân thể lập tức cảm thấy rét lạnh.

Ký ức của cậu không dừng lại, thân thể cũng đang hồi phục bình thường.

Tất cả mọi người trong không gian này, bị thương sang hôm sau sẽ trở lại như cũ, chết rồi có lẽ cũng sống lại, tay đứt rồi cũng sẽ “mọc” lại.

Chỉ trừ cậu.

Vậy nếu cậu chết rồi, thì chính là chết vĩnh viễn sao?

Ian nhìn mặt Đường Vũ là biết tất cả, tay đang kéo cần thao tác cũng bất giác nắm chặt, vẻ mặt căng cứng.

Rất nhanh, Đường Vũ bình tĩnh lại, cười ha ha nói: “Cũng may chỗ này không có gì nguy hiểm, mấy hôm nay không có chuyện gì cả.”

Ian vẫn không tỏ vẻ gì.

Gần mười một giờ, Đường Vũ vui mừng nói: “Lại gần rồi!”

Cậu luôn quan sát ngọn “núi” mà Ian cảm thấy có vấn đề, cho dù ngọn nói đó đen thui, nhưng huỳnh quang xung quanh vẫn biến hóa, nó đại biểu bọn họ đã lại gần rồi.

Dường như vào một thoáng nào đó vừa rồi, họ đã đột phá vách ngăn gì đó, ngọn núi bắt đầu nhanh chóng lớn lên, nhanh chóng hiển hiện trước mặt họ.

Sau khi lại gần, nó không còn là một ngọn đồi nhỏ, mà là một kiến trúc kỳ quái cực lớn nhô lên ước chừng khoảng ba km.

Ian dừng xe lại, Đường Vũ mở cửa xuống xe, đang định xem thử nơi này có chỗ nào khác thường, thì nghe Ian gầm lên: “Lên xe!”

Cho dù vẫn chưa phát hiện cái gì, nhưng dựa vào tính phục tùng tuyệt đối dành cho thượng tá, trước cả khi bản thân kịp phản ứng, cậu đã kéo cửa chui vào, tốc độ nhanh đến mức cả cậu cũng không dám tin.

Sau khi xác định Đường Vũ đã lên xe, Ian nhanh chóng trở về vị trí điều khiển, vội vàng thao tác hai chân hai tay, một tiếng “ầm” vang lên, xe lao đi với tốc độ cực nhanh.

Đường Vũ túm chặt dây an toàn, tim đập cực nhanh.

Đến giờ cậu vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhìn ra sắc mặt thượng tá rất nghiêm trọng, hơn nữa còn cẩn thận lắng nghe âm thanh xung quanh.

Sắp đến “điểm ngăn trở” khi ngọn núi đột nhiên phóng lớn, Đường Vũ vừa yên tâm được một chút, đã thấy trước xe bay vọt qua một đám gì đó.

Da đầu cậu tê dại, tim đập muốn nổ tung.

Đó là một đàn tộc kiến!

Trời ơi, ở đây có tộc kiến, trong ngọn núi đó là hang ổ của tộc kiến!

Thế giới này căn bản không an toàn!

May mà giây tiếp theo, dường như họ đã thoát ly gì đó, ngọn núi sau lưng lại trở thành ngọn đồi nhỏ.

Đường Vũ quay đầu nhìn, da gà nổi đầy người, tộc kiến tính trên hàng chục ngàn đang ở sau lưng họ, bay đầy nóng nảy, có vài con muốn lao qua, nhưng dường như chúng đã nhận được mệnh lệnh nào đó, không cam nguyện bay tới bay lui ở chỗ điểm ngăn trở.

Mùi tanh nồng nặc trong không khí chậm rãi nhạt đi khi khoảng cách kéo dài ra, mãi đến khi chạy thật xa, Đường Vũ mới dám buông lỏng tay, tay kéo dây an toàn đã bị móng tay đâm đỏ.

“Nơi này quả nhiên không đơn giản.”

Không biết đã lái đi bao xa, Ian dừng xe lại bước xuống.

Đường Vũ ấn trái tim đang kinh hồn chưa định, cũng bước ra theo, nói: “Chúng ta, chúng ta phải làm gì?”

“Những tộc kiến này đang nghe lệnh của ai, vừa rồi tộc kiến đó vốn đang muốn truy kích chúng ta, nhưng bị gọi về. Cái này đã nói rõ, chúng cần phải ở lại nơi đó, bảo vệ thứ gì đó.

Đường Vũ nghe đến đây, lập tức nghĩ ra, “Là kiến chúa!”

Cho dù trước khi gặp tộc kiến chưa từng tiếp xúc với chủng tộc này, nhưng những tộc trùng khác đều có kết cấu tương tượng với nó, Ian đương nhiên cũng nhanh chóng nghĩ ra.

“Có lẽ, chúng ta có cách rời khỏi nơi này rồi.”

Giết kiến chúa sao?

Đường Vũ rùng mình.

Vừa rồi nơi đó có mấy chục ngàn tộc kiến, nếu đi sâu vào, không biết còn nhiều thành thế nào nữa, hơn nữa đây chỉ là kiến binh, nếu cậu đoán không sai, chắc còn có kiến thợ, kiến đực, kiến cái… muốn giết kiến chúa, thật sự là còn khó hơn lên trời!

Vấn đề là cơ giáp của họ đã không thể dùng, nếu với trình độ lớn mạnh của đội quân do thượng tá thống lĩnh, có lẽ còn có thể chiến một trận. Mà tàu vũ trụ không thể sử dụng, còn chiến hạm của thượng tá không biết có thể sử dụng vũ khí trong không gian con này hay không. Nhưng vấn đề lớn nhất là chiến hạm đã tổn hại, tu sửa cần tốn thời gian.

Đòi mạng nhất là, họ chỉ có một ngày.

Phải làm sao mới có thể tìm được thượng tá, tập hợp lực chiến đấu, đến chỗ này, rồi lật tung ổ kiến to lớn đó trong một ngày…

Tuy cảm thấy đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng có lẽ do đã tiếp xúc lâu với thượng tá, bị đồng hóa rồi, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Đường Vũ không phải là làm sao tiếp tục sống sót an toàn, mà là nhanh chóng tính toán số lượng, lực sát thương của đám tộc kiến này, cùng lực chiến đấu của bên mình, nghĩ xem nên làm sao diệt cái thứ buồn nôn đó.

Ian nhìn thời gian, chỉ còn mười mấy phút nữa sẽ kết thúc một ngày, anh nhìn Đường Vũ.

Người đó đang nhíu chặt mày, suy nghĩ gì đó, tập trung đến mức anh nhìn cậu rất lâu cậu cũng không phản ứng.

Học viên bổ khuyết này, lá gan thật là lớn chưa từng có, đặc biệt là khi đối diện với anh.

Dám cãi lệnh của anh, dám chống lại anh, còn dám ở sau lưng chế nhạo anh cũng dám ở trước mặt đùa cợt anh.

Tất cả mọi người, kể cả Lily cũng nói anh thiếu tình cảm, có lúc giống như một cỗ máy chuẩn xác và mạnh mẽ, nhưng trong mắt Đường Vũ, dường như anh tràn đầy tình người, đối phương đánh giá anh như vậy, làm ngay cả anh cũng cảm thấy khó tin.

Anh không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, sẽ vô thức nhìn vào danh bạ xem học viên bổ khuyết đó có gửi tin nhắn đến không, có lúc chỉ là một câu thăm hỏi ngày lễ, có lúc là truyện cười chẳng mắc cười chút nào, có lúc là bảng thành tích đơn giản, những từ ngữ vụn vặt đó, đã trở thành cách tốt để anh thả lỏng mỗi ngày.

Khi gặp lại Đường Vũ lần nữa, anh phát hiện chỉ có duy mỗi người này nổi trội trong thế giới của anh.

Mà sau đó, anh luôn dễ dàng tìm được người này trong đám đông.

“Thượng tá, tôi vừa…” Đường Vũ kết nối nhiều đoạn lóe lên trong đầu vừa rồi, cậu cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra điều gì, nhưng quay đầu lại đụng phải đôi mắt màu nâu đậm, lập tức quên mất mình đang định nói gì.

“Cậu vừa sao.”

Nhưng đối phương lại hỏi tiếp theo lời cậu.

Đường Vũ nhanh chóng chớp mắt, nhặt lại chút suy nghĩ suýt bay mất vừa rồi, hồi tưởng lại mới nói: “Hôm qua lúc tôi ra đây mang theo Finci, cậu ta đã kiểm tra cho tất cả cơ giáp, cậu ta kết luận là phần lớn cơ giáp không chịu tổn hại mang tính hủy diệt nào, không thể sử dụng chỉ là do dịch cảm ứng tinh thần lực xảy ra vấn đề. Đây là một điểm.”

Đường Vũ cố gắng nói ngắn gọn rõ ràng: “Người điều khiển các anh quanh năm tiếp xúc với dịch cảm ứng, có lẽ không cảm giác được dịch cảm ứng độ nhẹ, khi tôi vừa tiếp xúc với thực vật ở thế giới này, đã có cảm giác như thân thể đang ở trong dịch cảm ứng độ nhẹ, bây giờ ngẫm lại, đó không phải là ảo giác. Dịch thực vật ở thế giới này quả thật chính là dịch cảm ứng, hoặc là dịch thể gì đó có thành phần tương tự. Đây là điểm thứ hai.”

“Anh cũng phát hiện rồi, thế giới này trừ gió và thực vật, không có sinh vật gì khác, vậy chất dinh dưỡng cho thực vật đâu? Tôi nghi ngờ nơi này chính là đại bản doanh của tộc kiến, cứ cách vài năm, chúng sẽ bắt một đội cơ giáp, đó đều là chiến sĩ có tinh thần lực cực cao, chúng sẽ giam những chiến sĩ đó ở thế giới này, chỉ cho bọn họ một ngày, để họ chậm rãi chết già, thối rữa tại đây, hút đi tinh thần lực của họ, trở thành chất nuôi dưỡng cho thế giới này, mà tộc kiến cũng hút lấy những thứ chúng cần từ đây, cũng chính là những dịch thế tương tự với dịch cảm ứng tinh thần lực, đó cũng là lý do tại sao ở bụng tộc kiến lại có dịch cảm ứng.”

Đường Vũ nhanh chóng nói xong xuôi, thời gian khẩn cấp, cậu không biết cậu có thể hoàn toàn truyền đạt hàm ý của mình cho thượng tá không.

Vì hôm nay đã bóc trần được xào huyệt của tộc kiến, không biết tộc kiến có đột nhiên muốn tấn công họ không, cho nên, Đường Vũ cảm thấy ngày mai là ngày quan trọng mấu chốt, hôm nay cậu cần phải làm rõ chuyện phải làm trong ngày mai.

Những gì Đường Vũ nói, phần lớn đều giống với suy đoán của Ian.

“Mỗi lần tôi tỉnh dậy, đều đã gần trưa, cộng thêm phải sửa chữa xe, tìm được anh sẽ rất trễ, người của anh lại phân tán hết rồi…” Đường Vũ thở dài, muốn tập trung binh lực tấn công sào huyệt tổ kiến, nói thì dễ lắm.

“Đường Vũ.” Thời gian không còn nhiều, Ian không thể không ngắt lời Đường Vũ trước, “Sau này nếu không chuẩn bị đầy đủ, đừng đến nơi vừa rồi. Lần đầu tiên, chúng sẽ cho rằng chỉ là trùng hợp, có lẽ sẽ nảy sinh nghi ngờ, nhưng chưa chắc phát hiện được chỗ đặc biệt của cậu. Trước khi tôi đồng ý, đừng đến đó lần thứ hai.”

Ian nói rất trịnh trọng, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Vũ không chớp lấy một cái, giống như đang ra một mệnh lệnh không cho phép làm trái.

Đường Vũ gật đầu đáp ứng.

Thượng tá nói đúng, trước khi họ nghĩ được cách, cậu không thể lại đến đây mạo hiểm.

Có lẽ tộc kiến không ngờ lại có người thoát được quy tắc của chúng, đó cũng là nguyên nhân chúng thả cho hai người họ rời khỏi sào huyệt, nếu không nhất định sẽ giết họ.

Nhưng, sau này phải làm sao đây?

Với tình trạng mấy hôm nay, mỗi ngày khi tìm được thượng tá đã là năm sáu giờ chiều, binh lực của thượng tá lại đã phân tán, căn bản không cách nào tập trung trong thời gian ngắn.

Đường Vũ đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, mới hoàn hồn.

Buổi tối ở thế giới này rất yên tĩnh rất tối, u quang do thực vật dưới đất tỏa ra là nguồn sáng duy nhất.

Đường Vũ phân biệt một lát, mới chậm chạp phát hiện, trên mặt cậu, là tay của thượng tá.

Dường như đối phương chỉ muốn cảm nhận nhiệt độ một chút, rất nhanh, cánh tay đó đã rút về.

“Ngày mai gặp lại đi.” Đối phương nói thế.

Nhiệt độ se lạnh rời đi, Đường Vũ tiu nghỉu như mất gì đó, sau khi nghe câu đó, tâm niệm chợt động, cậu kéo cánh tay còn chưa hoàn toàn rời khỏi về phía cậu, có vẻ đối phương không ngờ Đường Vũ dám kéo mình, thân thể hơi nghiêng về phía trước.

Đường Vũ nghiêng người về phía anh, ngước mặt lên, hơi khiễng gót, môi kiên định và nhanh chóng chạm nhẹ lên mặt đối phương, sau đó nhanh chóng rụt lại.

Dao động quen thuộc và cảm giác choáng váng ập đến, trong tầm mắt Đường Vũ, thứ đọng lại cuối cùng, là dáng vẻ ngỡ ngàng của người đàn ông luôn lạnh nhạt đó.

Đường Vũ dám khẳng định, vẻ mặt đó của thượng tá, trừ cậu ra không có bất cứ ai từng được thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui