Chiến Thất Quốc

Ung đô.

Tháng chạp đông giá rét, dưới mái hiên thành lâu treo đầy nhũ băng dài dài ngắn ngắn.

Lúc tại vị Chiêu Tương vương dời quốc đô đến Hàm Dương, giữ tông miếu Tần ở lại Ung. Khi chế độ Tam công Cửu khanh thành lập, Lao Ái được phong là “Phụng thường” – một trong Cửu khanh, chủ quản chuyện tế tự tông miếu.

Lao Ái dẫn gần trăm chủ sự của Tông sự ti trong thành, cùng hơn vạn quân Ung đô ra nghênh đón, mọi người ở cổng thành tung hô vạn tuế, thình lình dọa Từ Phúc hoảng hồn, kêu gào đòi xuống xe, bị Hạo Nhiên kéo giật lại.

Vương Tiễn dẫn đầu vào thành, kế tiếp là Doanh Chính và Lý Tư, sau tới Lã Bất Vi, cuối cùng mới là Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên dựa vào ô cửa ngắm nhìn bông tuyết trắng xóa ngoài thành, Kính hà đã kết thành một lớp băng thật dầy.

Từ sau đêm quay về Hàm Dương tới nay, đã ba tháng trời Hạo Nhiên không hé môi nửa lời với Doanh Chính, cũng chẳng thượng triều.

Bạch Khởi giữ chặt Từ Phúc ngơ ngơ ngáo ngáo không ngừng giãy dụa, như đăm chiêu nói: “Ngươi rời Hàm Dương mấy năm, đâu biết thế lực Lã Bất Vi lớn mạnh, sau khi phân Tam công xong, Ngự sử đại phu Phùng Cao sợ hắn uy hiếp, nên không dám nhiều lời. Lã Bất Vi lui tới Ung đô, cấu kết với Lao Ái, hình như bố trí thân tín, không biết muốn làm gì…Ngươi xem, dọc đường toàn là người của Lao Ái.”

Hạo Nhiên nói: “Lã Bất Vi đương nhiên là muốn mưu phản chứ còn muốn làm gì nữa. Ngươi không thấy Trữ quân và Lý Tư đã chuẩn bị tốt rồi sao?”

Bạch Khởi mỉm cười nói: “Sao ngươi biết? Ta hoàn toàn chẳng biết gì cả”

Hạo Nhiên thở dài, nói: “Ta rời Tần quá lâu, nó tìm không thấy ta, còn có thể tìm ai hỏi? Chỉ có thể cầu trợ Lý Tư thôi, lịch sử chính là như vậy, ta bất quá cũng chỉ là một kẻ dư thừa, Chính nhi không có ta, vẫn làm được hoàng đế như thường”

Bạch Khởi nhịn không được nói: “Nếu ngươi trái lại trợ giúp hai người Lã Lao, thì sẽ thế nào?”

Hạo Nhiên bật cười, nói: “Nghe ngươi nói vậy, ta đây cũng có hứng thú, không bằng ta ngự kiếm đâm chết Trữ quân trước một bước, rồi xem xem chuyện sau đó thế nào?”

Bạch Khởi cuống quýt xua tay, chỉ xem đây là lời nói đùa, Hạo Nhiên giễu cợt: “Có con hồ ly kia áp chế, đoán chừng lần này cũng không gây nên đại họa gì đâu, chẳng qua không biết nàng ta và Lao Ái tính toán thế nào”

“Chung thái phó, Lao phụng thường cầu kiến” Ngự phu ngoài mã xa thông báo.

Hạo Nhiên nói: “Lên đi”

Rèm xe được vén lên, Lao Ái cúi người tiến vào, vóc người Lao Ái cao lớn, khi lên xe phải khom mình mới không bị đụng đầu, phối hợp cùng nụ cười anh tuấn kia, cũng chẳng biết vẻ khom lưng uốn gối này được bao nhiêu phần xuất phát từ lòng thành.

Hạo Nhiên kéo chặt áo lông, nhìn sang Lao Ái.

Lao Ái cười nói: “Hạ quan kiến quá thái phó, Chung thái phó rốt cuộc cũng trở về rồi”

Hạo Nhiên đáp: “Cảm phiền phụng thường khanh kéo rèm xe lại, cảm ơn”

Lao Ái ngượng ngùng xoay người kéo kín rèm che, nịnh nọt cười nói: “Cứ tưởng Thái phó là tiên nhân, không sợ giá rét, ngày tết ở Ung đô cực lạnh, để ta phân phó người đem lò lửa lên xe”

Hạo Nhiên lạnh nhạt nói: “Ta là dị loại trong tiên nhân, có tu luyện thêm mấy ngàn năm nữa cũng vẫn sợ lạnh”

Lao Ái đang muốn hàn huyên vài câu, nhưng Hạo Nhiên lại bảo: “Có gì cứ nói, đừng dong dài”

Lao Ái xấu hổ cười nói: “Thái hậu có lệnh…Sau khi thái phó tới Ung đô, xin bớt chút thời gian tới chỗ nàng ngồi chơi”

Hạo Nhiên khẽ gật đầu, nói: “Biết rồi”

Lao Ái nói xong, nhưng không xuống xe, nhịn không được lại quan sát Hạo Nhiên chốc lát, rồi cười nói: “Từ biệt mấy năm, thái phó vẫn không chút biến hóa, quả nhiên…”


Hạo Nhiên lạnh lùng không đáp, Lao Ái lại thổn thức: “…Người thành tiên quả nhiên dung nhan vĩnh cửu, đồng thọ cùng thiên địa…”

Hạo Nhiên không vui nói: “Lao phụng thường, ngươi thất lễ rồi”

Lao Ái nịnh nọt thất bại, bèn chán nản cụp đuôi xuống xe.

“Lao phụng thường” Chợt Hạo Nhiên gọi Lao Ái lại.

Trong mắt Lao Ái thoáng hiện vẻ căm phẫn rồi lập tức biến mất, hắn xoay qua cười nói: “Chung thái phó còn gì phân phó?”

Hạo Nhiên: “Nếu cho ngươi thành tiên, cùng thái hậu bên nhau trọn kiếp, chân thành bồi bạn đến thiên hoang địa lão, nhưng chẳng màng thế sự, không ăn, không uống, nhà ở chỉ là một cái động tiên gia một tấc vuông, cứ trải qua ngàn vạn năm như thế…ngươi có cam nguyện?”

Lao Ái cười nói: “Đương nhiên cam nguyện, có thể cùng thái hậu bầu bạn ngàn năm, cho dù mỗi ngày chỉ gảy đàn thổi sáo, ta cũng cam nguyện”

Hạo Nhiên: “Vậy được, ngươi đừng đi nữa, qua đây, ta tẩy tủy cho ngươi, tẩy xong đưa ngươi lên Côn Lôn sơn tu luyện, có các kim tiên trông nom, từ nay vinh hoa phú quý không còn can hệ gì đến ngươi nữa…”

Lao Ái tức khắc biến sắc: “Ngay bây giờ?”

Hạo Nhiên đưa tay ra, nhưng Lao Ái lại hoảng sợ lùi ra sau.

Hạo Nhiên nheo mắt, trong mắt hiện ra thần sắc bỡn cợt, Lao Ái lùi một bước, đứng ngoài mã xa nói: “Hay…hay là thôi đi, một người phàm tục…”

Hạo Nhiên nói: “Chẳng phải ngươi thèm muốn bất tử bất lão, thanh xuân vĩnh cửu lắm sao?”

Lao Ái vô ý thức xoay người đi, cư nhiên không đáp lời nữa, vội vã bỏ chạy.

Bạch Khởi hết sức thú vị nói: “Xem ra giống hệt nhau, phải trải qua ngàn năm vạn năm như vậy cũng nhàm chán”

Hạo Nhiên gật gật đầu, cười nói: “Hồ Tự rốt cuộc vẫn không tìm đúng người”

“Ngươi và Tử Tân bên nhau nhiều năm như vậy, có từng thấy chán chưa?”

“Cùng Tử Tân bên nhau…” Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Cho dù chỉ ở trong một cái sơn động nho nhỏ, cũng chưa từng cảm thấy chán”

Lao Ái đón thánh giá, ngay đêm đó Ung đô liền bày tiệc rượu linh đình, mười ngày sau Trữ quân đăng cơ, vào đêm đón gió tẩy trần, ngoài ý muốn chính là, Chu Cơ không ra chung vui cùng chúng thần, mà vẫn trốn trong hậu cung như cũ.

Bạch Khởi bị Vương Tiễn mời đi nghiên cứu hết mọi vấn đề phòng thủ cho buổi đăng cơ, Hạo Nhiên vừa mới đến, vốn lười tham gia tiệc, nhưng Doanh Chính lại năm lần bảy lượt phái người tới hối, Hạo Nhiên hết cách, đành phải theo vào cung Ung đô nhập tiệc.

Lúc này quần thần chầu mừng, chuông khánh ngân vang, Doanh Chính ngồi ở chủ vị, trong bữa tiệc ca múa thanh bình, võ sĩ gõ trống, Lã Bất Vi và Lao Ái chia nhau ngồi trái phải. Hạo Nhiên dắt theo Từ Phúc ngu ngu ngốc ngốc, không ngừng chảy nước miếng đi vào trong điện, đưa mắt liếc một cái, thấy trên tiệc đã không còn chỗ ngồi.

Trước mặt mỗi thần tử đều có một chiếc bàn gỗ thấp, ngồi vây quanh đại thính, Hạo Nhiên đứng ở giữa có vẻ nổi bật.

Trong điện, chỗ ngồi của các bách quan không có vị trí của y.

Phía bên trái, ở giữa Doanh Chính và Lã Bất Vi có bày một chiếc bàn trống.

Hạo Nhiên vừa đến, tiếng khánh liền ngừng lặng, cả sảnh tiệc im phăng phắc.

“Thái phó…” Doanh Chính cười nói.

Hạo Nhiên đi tới cái bàn chót bên phải, nói với người ngồi sau bàn: “Ngươi tên gì?”


Doanh Chính sững sờ.

Người nọ thấy Hạo Nhiên tới, bèn vội vàng đứng dậy, hành lễ: “Tiểu nhân Doanh…Doanh Cao, thái phó an hảo”

Hạo Nhiên: “Hoàng tộc à?”

Doanh Cao khiêm tốn nói: “Họ hàng xa thôi…”

Hạo Nhiên gật gật đầu: “Ngươi đi ra, nhường chỗ ngồi cho ta”

Doanh Cao liếc nhìn lên Doanh Chính, trong lòng lo sợ, Hạo Nhiên nói: “Thượng tiên có thể cho ngươi cả đời vinh hoa, quan hàng cực phẩm…”

Sắc mặt Doanh Chính thoáng chốc sa sầm xuống, người tên Doanh Cao nọ bị dọa muốn tè ra quần.

Nửa câu “Long bào gia thân” sau Hạo Nhiên vẫn chưa nói ra, nhưng Doanh Cao cũng thức thời, để giữ cái mạng nhỏ, hắn bèn nhường chỗ, dập đầu ba cái với Doanh Chính rồi chạy mất.

Chung thái phó liền vui vẻ ngồi xuống.

Doanh Chính hừ lạnh một tiếng, nói: “Chúng khanh cứ uống rượu tự nhiên, không cần câu nệ”

Bách quan lúc này mới thu hồi ánh mắt nơm nớp lo sợ, ca vũ lại nổi lên, ai nấy lo làm chuyện của mình.

Hạo Nhiên đút no Từ Phúc, rồi giúp hắn chùi miệng, tùy tiện uống chút rượu, sau đó nhìn cảnh ca múa trong điện đến xuất thần.

Hạo Nhiên xem chiến vũ trong điện, Doanh Chính nhìn Hạo Nhiên, Lã Bất Vi nhìn Doanh Chính, Lao Ái nhìn Lã Bất Vi…Bốn người hình thành nên một mối quan hệ cực kỳ vi diệu.

Lát sau, tiếng trống chợt vang, khúc chiến vũ nọ chuyển sang đoạn《Kích cổ》trong Kinh thi Ÿ Quốc phong.

Nam tử trong điện cởi trần thân trên, cao giọng hát: “Vu ta khoát hề, bất ngã hoạt hề; vu ta tuân hề, bất ngã tín hề…” [*Tiếc rằng nay thất lạc thiên nhai, e sinh thời khó lòng về cố hương, tiếc rằng nay trời nam đất bắc, lời ước hẹn chỉ còn là hư vô]

Hạo Nhiên chợt dâng trào cảm xúc, y nhét một khối thịt mỡ vào miệng Từ Phúc, làm hắn nghẹn trợn trắng mắt, sau đó đứng dậy, cũng chẳng thông báo, đi thẳng ra ngoài cung.

Tiếng nam tử nọ xa xa truyền lại trong cơn giá lạnh, hát đi hát lại hai câu cuối cùng:

“Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết…”

“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão…” [*Dù sinh tử hay hợp tan, chúng ta đã sớm thề ước rồi, sẽ cùng nắm tay nhau đi đến lúc bạc đầu]

Hạo Nhiên đi ra ngoài cung, đứng giữa trời tuyết trắng mênh mông, thở dài.

Ngọn đèn vàng rực rỡ trong điện hắt ra vườn, tùng xanh khắp đình đọng tuyết vươn mình đứng sừng sững, một làn gió lạnh thổi qua.

Tay Hạo Nhiên nắm vào khoảng không, đưa đến trước mặt, giống như đang cầm một chiếc ngọc huyên vô hình, y thấp giọng mỉm cười gọi: “Tử Tân?”

Hạo Nhiên đưa tay vặn từ xa, từ cây tùng phát ra tiếng gãy khe khẽ, một nhánh tùng bay tới, Hạo Nhiên cầm nhánh tùng, thuận tay vung.

Vào khoảnh khắc đó, vô số mảnh vụn trắng ngần trong đêm tuyết nổi lên cuồn cuộn.


Gió tuyết dập dờn, Hạo Nhiên dùng nhánh cây vẽ một vòng, thấp giọng ngâm: “Kiểu kiểu bạch câu, tại bỉ không cốc, sinh sô nhất thúc… Kỳ nhân như ngọc…” [*Chú ngựa non lông trắng, in bóng nơi thâm cốc rộng lớn, đút ngựa một bó cỏ xanh, phẩm chất người ấy đẹp như ngọc]

“Nếu hôm nay không tới tìm, Chung thái phó sẽ cứ vờ như không quen biết ta phải không?” Giọng nói không vui của Chu Cơ từ trong vườn vang lên.

Hạo Nhiên thu nhánh cây lại, tuyết trắng khắp trời rơi lả tả xuống đất.

Hạo Nhiên nói: “Quý Nhân và Hỉ Mị đâu? Đợi Chính nhi đăng cơ xong ta sẽ đi”

Chu Cơ hỏi: “Đi đâu?”

Hạo Nhiên lắc lắc đầu, đáp: “Chưa nghĩ ra, đi tìm Nữ Oa thạch”

Chu Cơ cau mày nói: “Ngươi và Tử Tân rốt cuộc quậy ra chuyện gì rồi phải không, giờ cư nhiên y như cừu nhân tương kiến vậy?”

Hạo Nhiên xoay người qua quan sát Chu Cơ.

Chu Cơ vẫn mang dáng vẻ của mấy năm về trước, kể từ thời khắc rời Hàm Đan, nàng chưa từng già đi, vẫn là đôi mắt như thu thủy và ngũ quan tinh xảo ấy. Hạo Nhiên trái lại có chút mơ hồ đối với người nữ tử có rất nhiều ràng buộc cùng cuộc đời mình này, Hồ Tự, Tô Đát Kỷ, Chu Cơ, rốt cuộc ai mới thực sự là nàng?

Nghiêm túc ngẫm lại, mình trước giờ đúng là chưa từng thấy qua chân diện mục của nàng ta.

Hạo Nhiên nói: “Ngươi chớ quản, chuyện này rất phức tạp, đừng ôm vào người mình. Cho dù có như cừu nhân tương kiến, thì Nữ Oa thạch vẫn phải tìm”

Chu Cơ buồn bã thở dài, nói: “Đảo mắt mấy năm, sao đều biến thành bộ dáng như vậy”

Hạo Nhiên thổn thức: “Hiện giờ ở Tần quốc chưa từng thay đổi, vẫn như xưa, chỉ còn hai người ta với ngươi mà thôi”

Chu Cơ giống như nghĩ đến gì đó, duyên dáng cười nói: “Hai năm qua Chính nhi lúc nào cũng nhắc, sợ sắp đăng cơ rồi mà tìm không thấy ngươi, bị nó lằng nhằng mãi, ta hết cách, nên mới kêu nó tới chỗ giáo chủ tìm đi. Nó bèn sai Bạch Khởi đi tìm, cuối cùng cũng tìm được ngươi về. Vậy mà giờ ngươi muốn đi nữa sao?”

Hạo Nhiên nhịn không được mỉa mai: “Chính nhi cũng có lòng thật, ngày ngày đều nhắc ta, suýt nữa nhắc tới trên giường…” Nói đến đây, chung quy cảm thấy không ổn, bèn bỏ lấp lửng.

Chu Cơ giương phượng phục, tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, nói tiếp: “Lã Bất Vi đã phái thích khách, mấy ngày nữa lúc đăng cơ…muốn giết sạch mấy tên tiểu tử Lý Tư, Vương Tiễn, Mông gì gì đó”

Hạo Nhiên nói: “Lao khanh của ngươi thì sao? Cũng thương lượng xong xuôi với Lã Bất Vi rồi à? Theo lên thuyền giặc luôn?”

Chu Cơ thở dài, nói: “Chuyện của đám nam nhân, quản làm gì, đâu có chỗ cho ta xen vào”

Hạo Nhiên nhíu mày không hiểu, hỏi: “Vậy ngươi tới Ung đô để làm gì?”

Chu Cơ giống như muốn nói, nhưng lại nhịn trở về: “Ta cũng muốn đi luôn, đáng tiếc Thủ Dương sơn bị Binh chủ chiếm cứ, bằng không đã lập tức cùng Hỉ Mị và Vương Quý Nhân về núi rồi…”

Hạo Nhiên: “Không dẫn theo Lao khanh nhà ngươi à?”

Chu Cơ cười nói: “Hắn chịu đi sao?”

Hạo Nhiên: “Ngươi đúng là cái đồ gây họa. Nói thật đi, ngươi muốn kêu Lao Ái mưu phản, để bị Chính nhi bắt, rồi chơi trò pháp trường giả đúng không?”

Chu Cơ đáp: “Haiz, sao ngươi lại thông minh thế nhỉ, y như con giun trong bụng ta…”

Hạo Nhiên tức giận nói: “Khai thật!”

Chu Cơ sợ hết hồn, đặt hai tay trên đầu gối, ngượng ngùng nói: “Đại tiên à, tiểu yêu vốn tính thế này…”

“Trước tiên để Lao khanh mưu phản, chờ lúc đại sự bất thành liền ra pháp trường quậy một trận, nổi chút phong ba, trời giáng dị triệu, bão cát thổi đến nỗi mọi người mở mắt không ra…”

“Nói trọng điểm!”

“Đem…đem…đem cái tên Lao Ái số khổ tạo phản bất thành, cùng với…hai đứa….mang đi. Xong chuyện” Chu Cơ thấy sắc mặt Hạo Nhiên bất thiện, đành thành thật khai báo.

Hạo Nhiên nhíu mày nói: “Hai đứa…Hai đứa nào?”


Chu Cơ vô tội nói: “Hai đứa tỷ muội của ta…Hỉ Mị và Quý Nhân”

Hạo Nhiên gật gật đầu, lát sau lại nói: “Tự xem tình hình rồi làm đi. Đăng cơ xong ta cũng đi”

Chu Cơ “ờ” một tiếng, hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Hạo Nhiên lắc lắc đầu: “Chưa từng nghĩ kỹ, có lẽ sẽ đi tìm Cơ Đan…Giờ ngẫm lại, vẫn là đồ đệ đó tốt”

“Sư phụ bị bức vào đường cùng, phải nương nhờ đồ đệ, chắc chỉ có ta là người đầu tiên” Hạo Nhiên cười khổ nói.

Chu Cơ lại cười nói: “Chính nhi…”

Lúc đó có một thân ảnh từ trong điện chạy ra, hít mạnh một hơi, rống lớn.

“A_____!”

Chu Cơ và Hạo Nhiên đồng thời ngừng câu chuyện, chỉ thấy nam tử nọ gục trong đống tuyết, lớn tiếng khóc ròng.

Hạo Nhiên nhận ra người đó chính là Doanh Chính, bèn im lặng, Doanh Chính vừa lăn vừa bò đứng dậy, rút bội kiếm bên hông ra, không thèm nhìn Hạo Nhiên và Chu Cơ bên cạnh, hắn gầm thét men theo con đường trong hoa viên liều mạng chạy.

Chu Cơ: “Chính nhi làm sao thế?”

Hạo Nhiên đáp: “Không sao đâu, bị ta chọc tức thôi, phỏng chừng trước đó ở trên điện uống rượu nhiều bứt rứt quá, nên lúc này mượn men say phát điên một hồi ấy mà…Ngươi không theo xem thế nào à?”

Chu Cơ bĩu môi: “Không rảnh để ý tới nó”

Hạo Nhiên: “Tốt xấu gì nó cũng là nhi tử ngươi”

Chu Cơ khinh thường nói: “Có phải do lão nương sinh ra đâu, lão nương đây mới không thèm sinh ra cái loại nhi tử hung ác ngang ngược như thế”

Hạo Nhiên dở khóc dở cười, không biết đối đáp thế nào, thầm nghĩ trước đây Chu Cơ chẳng phải tràn trề tình mẫu tử sao? Lúc nào cũng coi Doanh Chính như con ruột…Vậy mà hôm nay lại đối xử khác biệt thế…Chẳng lẽ…

Hạo Nhiên chấn động trong lòng, hỏi: “Hỉ Mị đâu? Gọi nàng tới cho ta hỏi chuyện chút”

Chu Cơ giống như đã sớm có phòng bị, đắc ý trả lời: “Ngươi muốn làm gì? Hỉ Mị Quý Nhân đều đi uống rượu với đám thân thích quan gia rồi”

Chỉ nghe câu này, Hạo Nhiên liền biết Chu Cơ có chuyện giấu diếm, không muốn mình đối mặt với Hỉ Mị, bằng không chuyện lén lút kia nhất định sẽ bị Hỉ Mị ngây thơ khờ khạo nói toạc ra.

Điều này càng chứng thực suy đoán của Hạo Nhiên, Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Còn muốn giấu tiếp, ngươi cùng Lao Ái sinh hai đứa con từ khi nào đấy?”

Hạo Nhiên vừa đoán trúng ngay, Chu Cơ tức khắc biến sắc.

Hạo Nhiên nói: “Ngươi đúng là chuyện gì cũng làm ra được”

Chu Cơ hoa dung thất sắc, một tay siết chặt ngực, Hạo Nhiên lại nói: “Thôi, giờ giấu chỗ nào? Ngươi nhớ phải giấu kỹ mới được”

Hai mắt Chu Cơ trợn trừng, thất thanh nói: “Thần lôi ngự kiếm chân quyết…Bùa phép ta bố trí…sao lại…Ai biết ngự kiếm! Hạo Nhiên! Tần quốc trừ ngươi ra còn ai biết_____!”

Hạo Nhiên nhíu mày khó hiểu, Chu Cơ kích động như bị thần kinh, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hạo Nhiên sợ hết hồn, vội tiến tới lấy tay đè lên lưng Chu Cơ, nói: “Đâu cần như vậy chứ! Ta có nói gì quá đáng đâu…Này, Hồ Tự! Thần lôi ngự kiếm chân quyết gì?”

Chu Cơ thét một tiếng thê lương: “Con ta_____!”

Tiếng thét đó giữa màn đêm vô cùng thê lương, Chu Cơ đẩy mạnh Hạo Nhiên ra, chạy theo phương hướng Doanh Chính rời đi.

Hạo Nhiên đưa mắt nhìn Chu Cơ trượt chân trên nền tuyết, ngã đến vỡ đầu chảy máu, nhưng vẫn không ngừng gào khóc, vùng vẫy ngồi dậy, dốc sức chạy gấp, rốt cuộc cũng hiểu ra một chuyện:

Hướng Doanh Chính đi lúc trước, chính là tẩm cung của Chu Cơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận