Trịnh Hạo Thiên lạnh lùng cười. Tuy trong lòng vẫn cực kỳ kiêng kỵ con Mộng Yểm biến dị này: nhưng hắn vẫn chưa đặt thủ đoạn của nó vào mắt.Sau khi liên tiếp phá tan hai đòn công kích ảo giác của đối phương. Trịnh Hạo Thiên đã tin tưởng, chỉ cần lực lượng quang minh trong cơ thể mình không suy kiệt, thì tuyệt đối sẽ không bị ảo giác cường đại của đối phương mê hoặc.Số lượng thiên ma trước mặt tuy nhiều lắm. nhưng khẳng định đều là ảo ảnh do Mộng Yểm huyễn hóa ra. chỉ cần kiếm quang nhẹ nhàng lướt qua là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng. Nguồn: https://truyenfull.vnTuy hiện giờ hẳn không thể xác định vị trí chuẩn xác của Mộng Yểm. nhưng chỉ cần phá tan toàn bộ ảo ảnh thì Mộng Yểm cùng không thể ẩn nấp được nữa.Thân hình của hắn đột nhiên lóe lên. Phù Quang Lược Ảnh chi thuật đã được phát huy tới cực hạn.Mỗi một cước hắn bước ra đều cứ trọng nhược khinh. Sau một cước, cả người hắn đã lướt đi một quàng đường dài, nhanh như chớp. Tốc độ như vậy. kỳ thật đã vượt quá cực hạn Phù Quang Lược Ảnh có thể đạt tới . Ở trong đan điền của hắn. cuồng bạo hùng vương ngẩng đầu gầm rú không ngừng, khí tức cường đại của nó đã hoàn toàn áp chế hai đại yêu phách cùng sinh tồn trong đan điền rồi.Bởi vỉ Trịnh Hạo Thiên đã lặng lẽ sử dụng một chút lực lượng của hùng vương.Khả năng khống chế thân thể của hiện giờ đã hơn xa lúc trước, không chỉ có thể đem thần mục của Thiên Bằng vận đụng đến hai mắt. mà còn có thể mượn cước lực của hùng vương đề dàng.Tốc độ đám thiên ma cũng chẳng chậm, không ngờ chẳng kém hắn Trịnh Hạo Thiên là bao nhiêu.Song phương nhanh chóng tiếp cận. Trong đòi mắt thần, phảng phất như có thể nhìn thấy tất cả thế gian của Trịnh Hạo Thiên, đám thiên ma này mặc dù hình thái khác nhau, nhưng trên người bọn chúng đều cuồn cuộn dị lực, súc thế chờ phát.Trong lòng hắn thầm than, nếu không phai biết rõ lai lịch của đối phương, hơn nữa còn tụ minh thể nghiệm hai lân. hắn cũng quyết không tin. toàn bộ đám thiên ma này đều là ảo ảnh.Ngón tay nhẹ nhàng búng ra, quang mang quanh người lập tức bùng phát, năm vạn đạo kiếm quang phá không bay ra, hung hăng đâm lên người đám thiên ma trước mắt."Sưu. sưu...""Tê.... tè...."Tiếng xé gió cùng với những tiếng kêu rên thảm thiết của đám thiên ma. khiến người nghe phải rùng mình, không ngừng vang lên.Nhưng cũng ngay trong thời điểm đó, hai mắt Trịnh Hạo Thiên bỗng nhiên trợn tròn lên.Lúc này, khoảng cách giữa hận và đám thiên ma đã rất gần . ít nhất đối với tốc độ của hai phe mà nói. khoảng cách này đã có thể dùng từ " gần trong gang tấc" đề hỉnh dung rồi.Mắt thấy song phương sắp va chạm với nhau. Trịnh Hạo Thiên bỗng nhiên hít một hơi thật sâu.Thân thể vốn đang lao đi giữa không trung đột nhiên chuyển hướng, trong khoảnh khắc khi hắn rơi xuống, dưới bàn chân không biết từ lúc nào đã xuất hiện Độn Thiên châu.''Xoẹt...."Một thanh âm bén nhọn chợt xẹt qua hư không. Trịnh Hạo Thiên đã lướt nhẹ về phương xa.Ờ phía sau lưng hắn. mấy vạn đạo kiếm quang chợt biến mắt, hóa thành từng điểm từng điểm quang mang, dung nhập vào trong khí xoáy của hắn."Con bà nó. con Mộng Yểm này quá giảo hoạt."Trịnh Hạo Thiên dốc hết toàn lực bỏ chạy về phía xa. trong lòng không ngừng nguyền rủa con Mộng Yểm màu đen đáng sợ kia.Ngay trong tích tắc khi kiếm quang đâm thủng đám thiên ma kia. Trịnh Hạo Thiên đã phát hiện, đám thiên ma không hề biến mất như trong dự liệu của hắn. mà chỉ khiến cho thân thể chúng co rút lại, phát ra những tiếng rú thảm thiết mà thôi.Trịnh Hạo Thiên đã từng giải quyết rất nhiều thiên ma. cho nên chẳng hề xa lạ với kết quả này. Hắn gần chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận dược, đám thiên ma này không phải là ảo ảnh. mà là thiên ma hàng thật giá thật.Mà càng khiến hắn kinh hãi gần chết chính là. kiếm quang như tuyết, hàn quang bức nhân, nhìn thì có vẻ tung hoành vô địch trong đám thiên ma. nhưng sau khi lượn một vòng, không ngờ không thể đánh tan một con thiên ma nào.Đến tận lúc này. Trịnh Hạo Thiên mới hiểu ra. minh đã bị Mộng Yểm tính kế rồi.Hai lần đầu nó đều dùng ảo thuật công kích, khiến Trịnh Hạo Thiên sinh ra ảo tướng, cho rằng Mộng Yểm chỉ nắm giữ được thuật ảo giác. Nhưng trên thực tế. nó không chỉ có thể sử dụng ảo thuật mà còn có thể khống thế một lượng lớn thiên ma tụ tập lại.ít nhất hơn một ngàn con thiên ma ngũ giai, đây chính là một cỗ lực lượng rất lớn. đủ để nhấn chìm bất cứ tu luyện giả nhân loại dưới thập giai nào.Trịnh Hạo Thiên vốn cực kỳ tự tin vào bản thân, vô luận là đối diện với Mộng Yểm biển dị hay là đối mặt với mấy chục con thiên ma. hắn cũng không sợ hãi chút nào.Nhưng tự tin là một chuyện, sự thật lại là chuyên khác.Sau khi hắn phát hiện, hơn một ngàn con thiên ma đang xông tới chính là hàng thật, dũng khí và đảm lượng lúc đầu lập tức tắt ngúm. biến mắt không còn chút nào.Gần như không cần nghĩ ngợi, Trịnh Hạo Thiên lập tức xoay người bỏ chạy, cùng Độn Thiên châu hóa thành một đạo kinh hồng biến mắt ở phương xa."Dùng đi. cứu mạng...:Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, trong lòng Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên, hắn mơ hả cảm thấy, giọng nói này rất quen thuộc, nhưng hắn vẫn không thể nhớ ra nổi đó là giọng nói của ai.Khoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy, ở giữa đàn thiên ma chẳng biết tụ lúc nào đã có thèm một người. Diện mạo người này có vài phần giống cha, cũng giống Du Uy Hoa. Lâm Đỉnh, càng quỷ dị hơn chính là, hẳn còn có hơi giống cả cừu Hinh Dư.Lúc này. trên mặt đã tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, chỉ có đôi mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên là mang theo một chút thần thái hi vọng.Hấn kiệt lực duỗi bàn tay ra, tựa hồ như muốn vượt qua vô tận khoảng cách, bấu víu lấy Trịnh Hạo Thiên.Trong cơ thể Trịnh Hạo Thiền, linh lực trong nháy mắt đã đình chỉ, khiến Độn Thiên châu dừng lại. lơ lửng giữa không trung. Hắn trợn mắt líu lưỡi nhìn người này. chẳng biết tại sao, trong lòng đột nhiên lại đãng lên một cảm giác thân thiết vô cùng."Cứu ta..."Người nọ liều mạng đãy dụa, tựa hồ như có thể bị đám thiên ma xé xác bất cứ lúc nào. rơi vào tỉnh cảnh vạn kiếp bắt phục, những cố gắng thè lương đáng thương, khiến người nhìn mà không thể cầm nối lòng.Trịnh Hạo Thiên đậm mạnh chân một cái. vung tay lên. năm vạn đạo kiếm quang lại bay lên bầu trời. Trong hư không, chúng đột nhiên hóa thành năm vạn con tiểu long, điên cuồng xông về phía người kia.Đám tiểu long còn chưa tới nơi. nhưng khí thế cường đại, lăng lệ vô địch đã khiến cho tất cả thiên ma gần đó hoảng sợ, co rúm lại.Trên mặt người nọ lộ ra vẻ kinh hỉ. tựa hồ sau khi nhìn thấy bầy tiểu long bay lượn đầy trời kia. tất cả những con thiên ma bên cạnh chẳng có gì đáng sợ nữa.Nhưng trong khoảnh khắc khi kiếm quang đã bay tới bên cạnh hắn. tất cả kiếm quang mang theo lực lượng quang minh khổng lồ đột nhiên chuyển hướng.Không ngờ chúng đều điên cuồng đâm vào cơ thể người kia.Một tiếng rống thê lương, thảm thiết từ trong miệng người kia phát ra, từ trên những vết thương lập tức toát ra những làn khói trắng mù mịt.Đây chính hiện tượng đặc biệt khi thiên ma gặp phải lực lượng quang minh thuần khiết tạo thành.Mộng Yểm tuy cường đại. nhưng sau khi bị năm vạn đạo bảo khí chi quang đã hóa hỉnh, tràn ngập lực lượng quang minh đồng thời tấn công, nó vẫn bị thương tổn cực lớn.Nó liều mạng giãy dụa thân hình, hỉnh dáng nhân loại ban đầu đã biến mất. mà thay vào đó lại là một con quái vật kỳ dị đang giãy dụa không ngùng.Hắn kêu lên một tiếng tràn đầy vẻ không cam lòng: "Vì sao? vì sao ngươi có thể nhìn thấu ngụy trang của ta?" Trong giọng nói lộ ra sự nghi hoặc vô cùng: " Hình ảnh này đều dựa vào những nhân vật trong lòng người tạo nên. vì sao ngươi có thể hạ sát thủ?"Lúc này. đám thiên ma đã không còn tiếp tục truy kích nữa mà bay loạn xung quanh, tựa hồ đang cực kỳ lưỡng lự.Trịnh Hạo Thiên vừa cẩn thận quan sát động tĩnh đám thiên ma, vừa cười lạnh nói: "Tuy ngươi có năng lực đọc lòng người, nhưng ngươi không hiểu lòng người, nếu ngươi chỉ chọn một hình ảnh để bắt chước thì có lẽ còn khiến ta kiêng kỳ. Nhưng một hình ảnh pha trộn ư?" Hắn lạnh lùng cười, nói: "Nếu ta còn không nhìn ra trò quỷ trong đó thì chẳng phải quá ngu ngốc ư?"''Thì ra... thì ra là thế...."Giọng nói của người kia càng lúc càng thắp, cuối cùng không thể nghe thấy gì nữa.Cuối cùng, con thiên ma bị năm vạn tiểu long đánh trọng thương ầm ầm nổ tung, tất cả lực lượng đều biến thành một cơn gió, chậm tiêu tán vào thiên địa.Đám thiên ma con lại rên ri một tiếng rồi bất đầu tản mắt về bốn phía. Tựa hồ bởi vì Mộng Yểm thủ lĩnh cường đại nhất đã chết, cho nên bắt đầu tan rã.Trịnh Hạo Thiên thở dài ra một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn về khoảng không gian trống trải nơi Mộng Yểm biến mắt, vẻ mặt tràn đầy ai thán và tiếc hận.Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, năm vạn con tiểu long đang bay lượn trên đỉnh đầu hẳn chậm rãi thu liềm lại. đần đần tạo thành một tắm lưỡi khổng lồ trước mặt hắn. tựa như có thể chui vào cơ thể hẳn bất cứ lúc nào.Nhưng đúng lúc này, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên vung tay lên, đám kiếm quang đang lập lóe sáng, dùng lực lượng cường đạt nhất đâm về phía một khu đất trống.Nơi đó thực sự là một khoảnh đất trống, không hề có bất cứ thứ gì.Nhưng ngay khi năm vạn tiểu lòng bay đến tới khoảnh đất kia. ở nơi đó đột nhiên lóe lên quang mang màu đen.Màu đen. một màu đen thuần thúy, không hề có một thứ màu sắc nào khác.Quang mang màu đen vừa lóe lên, tất cả năm vạn tiểu long lập tức bị ngăn trở. không thể nào tiến thêm nữa bước.Trịnh Hạo Thiên hơi ngây ra một lúc rồi mới từ trong quang mang màu đen huyền bí kia tinh lại.Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra màu đen cũng có một mặt thần kỳ, hấp dẫn đến như vậy.Nhìn vầng quang mang màu đen kia. Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có một cảm giác giống như đang tu luyện Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết. Cũng may hắn không phải là người thường, cho nên trong thời khắc cuối cùng vẫn thanh tỉnh trở lại.Tiếp đó. một cổ hàn khí mành liệt chạy dọc sống lưng hắn.Hẳn nhìn thấy gỉ?Những con tiểu long mang theo lực lượng quang minh của mình, không ngờ lần đầu tiên gặp phải trợ ngại khi đối mặt với thiên ma.Chúng... không thể xuyên quan vầng quang mang màu đen kia.Trong lòng hắn cười khổ không thôi, thiên ma biến dị quả là thiên ma biến dị. sự cường đại của nó đã vượt ra khỏi miêu tả của tiền nhân rồi....