Ầm, ầm, ầm....Phía chân trời đột nhiên nổ ra một loạt tiếng sấm sét vang rền.Tất cả mọi người đều ngước nhìn bầu trời, ngoại trừ một số vẻ mặt mở mịt còn lại đều trợn tròn mắt, dường như không thể tin nổi vào mắt mình.Bỗng nhiên có người cao giọng quát: "Thiên lôi sắp tới, mau chạy!"Một tiếng quát như châm lửa vào thùng thuốc nổ, khiến cả đỉnh núi trở nên ầm ĩ.Hầu như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều sử dụng thần binh chi quang chạy về phía xa.Trịnh Hạo Thiên cũng đồng dạng nhìn Hàn Lũy Nguyênvới ánh mắt không thể tin nổi, trong lòng hắn thầm mắng, kẻ này thực sự phát điên rồi.Cho dù là thua nhưng cũng không đến mức được ăn cả ngã về không vậy chứ, lẽ nào hắn không sợ không chuẩn bị kỹ càng cuối cùng bị thiên ma phụ thể, mất mạng đương trường sao?Thân hình khẽ động, hắn đã thu lại tất cả kiếm quang, đồng thời đạp Độn Thiên châu bay qua quang tráo."Mau!"Vừa ra ngoài quang tráo thấy đám Dư Uy Hoa vẫn chờ mình, hắn không cần nghĩ ngợi vươn tay điểm một cái, kiếm quang đang bay lượn đầy trời, nhanh chóng cuốn lấy đám người Bạch Thảo phong vào bên trong sau đó bỏ chạy.Tuy rằng Dư Uy Hoa, Lâm Đình đã tấn chức thập giai nhưng tu vi chân chính vẫn còn nông cạn, nếu không đưa họ rời khỏi đây sợ là rất khó thoát khỏi nạn kiếp.Trong lúc mọi người hốt hoảng rời xa đỉnh nũi, Phi Thiên phong huyền phù trên bầu trời cũng trở nên rối loạn.Tất cả các vị thái thượng trưởng lão đều phẫn nộ vô cùng."Hàn Lũy Nguyênkhông ngờ tấn chức linh thể ở đây, hắn thực sự điên rồi.""Thằng khốn này không có bao nhiêu linh giả chúng ta ở đây sao? Hắn tấn chức chỗ này một chút khả năng thành công cũng không có.""Thực sự là điên rồi, nếu như đưa ma thần tới, đó chính là tai họa."Một lão giả lạnh lùng nghiêm nghị thấp giọng hỏi người đứng bên: "Phong chủ, làm sao bây giờ?"Âu Dương Húc sắc mặt tái nhợt nghiến răng nói: "Đợi.""Phong chủ, Lũy Nguyên là đệ tử kiệt xuất nhất của Bá Vương phong chúng ta, nếu cứ thế buông nỏ..."Âu Dương Húc hừ lạnh một tiếng, nói: "Ai bảo ta buông bỏ hắn."Lão giả giật mình cẩn thận hỏi: "Như vậy..."Âu Dương Húc thở dài: "Việc đã đến nước này, ta cũng bắt lực, phải xem chưởng giáo chí tôn có nhớ đến tình cảm bản phong mà thương tiếc nhân tài không thôi."Lời còn chưa dứt, một đạo âm thanh bỗng vang lên trên Phi thiên phong: "Mở khí tràng trên thượng phong, còn lại trông vào vận số của hắn.""Vâng"Mấy vị linh thể cường giả âm thầm đáp lời, sau đó toàn bộ Phi Thiên phong đều sáng lên.Từng đạo lực lượng kỳ dị mà cường đại tỏa ra khắp núi, loại lực lượng này cũng không ngăn cản hết thiên địa, nhưng có thể cắt đứt khí tức của toàn bộ cường giả linh thể, trong thiên địa dường như không còn linh thể cường giả tồn tại nữa.Âu Dương Húc cùng vị lão giả Bá Vương phong kia đều là thở phào nhẹ nhõm, nếu chưởng giáo chân nhân đã hạ mệnh lệnh này, đó chính là lão nhân gia đồng ý cho Hàn Lũy Nguyên một cơ hội.Không có ma đầu cấp bậc linh giả tới nhiễu loạn, Hàn Lũy Nguyên có thể đột phá cực hạn thành linh thể hay không, vậy đều dựa vào nỗ lực cùng vận khí của hắn.Phải biết rằng, thượng phong khí tràng cũng không phải tùy tiện mở ra, mỗi lần mở đều cần tiêu hao linh lực cực đại, mà sự tiêu hao đó đều lấy từ linh lực của Phi Thiên phong. Dù cho chưởng giáo chân nhân khoanh tay đứng nhìn cũng không có bất luận kẻ nào dám dị nghị, vì thế lão nhân gia có thể ra lệnh này, đã là hết lòng quan tâm, cho dù đám người Âu Dương Húc cũng không có bất cứ đòi hỏi quá mức nào nữa.Lão giả lắc đầu, thở dài nói: "Lũy Nguyên chuẩn bị lâu như vậy, nhưng cũng không có nắm chặt tiến giai, hôm nay dưới tình huống không chuẩn bị gì là trùng kích linh thể cảnh giới, chỉ sợ..."Âu Dương Húc hai mắt sáng rực, hắn trầm giọng nói: "Lũy Nguyên tuy rằng thiên phú dị bẩm, nhưng bản tính kiêu căng trời sinh, từ lúc tu luyện đều có người chiếu cố, ngay cả giao thủ với dị tộc cũng không gặp địch thủ ngang tầm. Tính cách của hắn tôi luyện còn khuyết thiếu, hôm nay bại dưới tay Trịnh Hạo Thiên nổi giận mà trùng kích linh thể, cũng có thể coi là một loại may mắn."Lão giả hai mắt sáng ngời, hỏi: "Phong chủ, ngài nói Lũy Nguyên có cơ hội tiến giai linh thể."Âu Dương Húc ngầm trâm, ánh mắt hắn bình tĩnh liếc xuống dưới, nhìn đám mây ngày càng dày đặc phía chân trời, chậm rãi nói: "Ta tin rằng hắn nhất định thành công."Lão giả há mồm muốn nói lại thôi, hắn nhìn Âu Dương Húc, trong lòng thầm nghĩ, phong chủ có phải tự tin thái quá không nhỉ?..............Mây đen trên bầu trời ngày càng dày đặc, theo tầng tầng mây đen, khí trời cũng ngày càng ác liệt.Nhìn khí trời quỷ dị xung quanh, đám môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông đều đưa mắt nhìn nhau.Là đệ tử một trong bất đại siêu cấp môn phái, bọn họ không xa lạ với tình huống này, bởi vì cách hai ba mươi năm lại có cảnh tượng này xuất hiện. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vnVì thế họ biết có người đang trùng kích linh thể cảnh giới.Thế nhưng, bọn họ hoài nghi chính là, lúc này không thấy tin tức các phong trao đổi, vì sao trong môn phái lại có người trùng kích linh thể cảnh giới.Lẽ nào hắn không biết trong Vạn Kiếm tông cao thủ nhiều như mây, tuyệt không thiếu linh thể cường giả tọa trấn sao?Trong hoàn cảnh này trùng kích linh thể cường giả, quả thực thập tử vô sinh, nhưng lại mang đến cho môn phái hỗn loạn cùng thương vong nhất định.Nhưng mà, khi mọi người thấy Phi Thiên phong đột ngột sáng lên, trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra.Người này tấn chức linh thể khẳng định được chưởng giáo chân nhân đáp ứng, bằng không tuyệt đối sẽ không sử dụng lực lượng tích trữ của Phi Thiên phong vì hắn mà cắt đứt khí tức linh thể cường giả.Xa xa, Dư Uy Hoa tức giận hừ lạnh, nói: "Chưởng giáo chân nhân thực sự quá khách khí với Hàn Lũy Nguyên."Trịnh Hạo Thiên tự giễu, nói: "Hàn Lũy Nguyên là thủ tịch đại đệ tử, thực lực cùng danh vọng trong trung phong rất cao, chưởng giáo chân nhân tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn."Lâm Đình khẽ thở dài: "Trung phong với hạ phong vẫn là khác biệt."Trong mắt mọi người lóe lên màu sắc kỳ dị, địa vị trung phong trong bản tông quả nhiên không phải hạ phong cùng vô danh phong có thể bằng, mà đó cũng là động lực khiến mọi người nỗ lực tiến thủ.Một ngày kia, Bạch Thảo phong chắc chắn sẽ trở thành một trong các trung phong."Ầm, oành, đoàng..."Tiếng nổ thật lớn một lần nữa vang lên, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn.Mây đen phủ kín Phi Thiên hạ phong, toàn bộ ngọn núi đều bị một tầng bóng tối bao phủ.Mà khiến kẻ khác kinh hãi chính là, trong vùng bóng tối này không ngờ dần hiện ra những khe nứt không gian.Từ những khe không gian này, vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, một đầu thiên ma khủng bố như ẩn hiện.Cảm ứng được có sinh mệnh đang trùng kích linh thể cảnh giới, đồng thời dẫn động thiên địa lực, khe không gian mở ra, những thiên ma trong khe đều hưng phấn nhanh chóng vọt tới các khe nứt.Trong đám này đại bộ phận đều là thập giai thiên ma, nhưng mà cũng có vài bát, cửu giai thiên ma.Thiên ma giới rộng lớn vô biên, tuy rằng sinh mệnh chúng dài đằng đẵng nhưng cũng không phải mỗi thiên ma trong đời đều gặp loại chuyện tốt này, vì thế một vài cao giai thiên ma biết đây là cơ hội cửu tử nhất sinh vẫn không nhịn được xuất hiện.Hàn Lũy Nguyên lẳng lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt hắn nghiêm trang vô cùng, dường như không biết gì về biến hóa bên ngoài.Trên thực tế, lúc này hắn đang lâm vào một cảnh giới kỳ diệu.Thất bại dưới ngưng kiếm thuật của Trịnh Hạo Thiên, oán giận trong lòng hắn đã lên tới cực hạn, nếu không phát tiết loại tâm tình này ra, tâm trí hắn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, cuộc đời này khó có thể dứt khỏi bóng ma bại trận.Vì thế hắn không chút do dự lựa chọn trùng kích linh thể cảnh giới.Bởi vì lúc này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là vô luận thế nào cũng phải đánh bại Trịnh Hạo Thiên, vì mục đích này hắn có thể buông bỏ tất cả, thậm chí cả tính mạng.Dưới tính huống ngoài ý muốn, hắn không ngờ thành công tiến vào một trạng thái ranh giới giữa sinh và tử.Tâm tình hắn như lâm vào hai tình cảm cực đoan, một bên cuồng nhiệt không gì sánh nổi, một bên kia lại lạnh lẽo khiến kẻ khác giận sôi gan.Hắn yên lặng cảm nhận, không hề cảm ứng được một tia biến hóa bên ngoài, nhưng cũng chính lúc này, hắn lại có thể liên hệ với một loại lực lượng thần bí trong thiên địa.Mơ hồ, hắn cảm nhận được thiên địa lực bổn nguyên, đồng thời cảm nhận được một năng lượng cực đoan, chính là ý chí lực.Phải ngộ ra ý chí lực trong thiên địa mới có thể tấn chức linh thể.Đối với người bình thường muốn lĩnh ngộ loại lực lượng này tuyệt đối khó hơn lên trời, lịch sử trùng kích linh thể, hầu như hơn nửa bởi vì không thể lĩnh ngộ loại lực lượng này mà cuối cùng ngã xuống. Thế nhưng lúc này, sư cố chấp dâng trào trong lòng Hàn Lũy Nguyên đã khiến hắn cảm nhận được loại lực lượng ý chí này, đồng thời cấp tốc dung nhập nó vào hệ thống tu luyện.Miệng hắn nhếch lên một nụ cười hài lòng tới cực điểm, bởi vì hắn đã nắm được chìa khóa tiến giai linh thể cường giả, đồng thời mạnh mẽ bước trên con đường cường giả này.Nhưng mà vào lúc này hắn nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn chói tai.Sau đó, hắn cảm ứng một cỗ lực lượng cường đại từ bên ngoài cơ thể hắn tuôn vào.Loại lực lượng này tràn ngập âm u quỷ dị, bên trong thân thể hắn phát ra tiếng cười băng lãnh điên cuồng, những tiếng cười này kích thích thần kinh hắn, khiến hắn không thể tập trung tinh lực.Thiên ma, đây là thiên ma kiếp.Hàn Lũy Nguyên lập tức hiểu ra, đây chính là thiên ma xâm thể chi kiếp, nếu không thể ngăn cản thiên ma, nó sẽ thôn phệ ý thức cùng linh hồn khiến hắn mãi trầm luân trong hắc ám.Nếu dưới tính huống chuẩn bị đầy đủ bên người hắn khẳng định có thần binh hộ pháp cường đại, nhưng lúc này hắn vì kích động quá độ mà trùng kích, không ngờ khiến thiên ma tiến quân thần tốc, dễ dàng xâm nhập cơ thể hắn.Dần dần, ý thức Hàn Lũy Nguyên tĩnh lặng xuống, hắn cảm thấy một loại băng lãnh khiến tâm phế hắn run rẩy, loại băng lãnh này sau khi tràn ngập toàn thân chính là lúc hắn bị thiên ma hoàn toàn xâm chiếm.Ta, sẽ chết sao?Hắn nỗ lực muốn động đậy thân thể nhưng kết quả khiến hắn giật lên, dường như một nụ cười trào phúng, thê lương quỷ dị không nói nên lời.Dần dần, một bóng người xuất hiện trong lòng hắn.Trịnh Hạo Thiên!Nam tử trẻ tuổi hơn mình nhiều, từ khi hắn nhập tông môn lập tức trở thành tồn tại khiến mọi người chú mục.Hắn là một siêu cấp quang minh hệ ngọc phù sư, hắn còn đơn thương độc mã chiến thắng kim cương cường đại - Hoàng, hắn được xưng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ.Tất cả vinh quang đều đẩy hắn lên địa vị bậc nhất.Dù cho hắn ở Phách Vương phong cũng không ngừng nghe được tên kẻ này.Đúng, đó là tuyệt đại thiên tài vạn năm khó gặp của tông môn.Thế nhưng, hắn độ kỵ, hắn ghen ghét.Vạn Kiếm tông có tuyệt đại thiên tài như hắn là đủ rồi.Hắn không cần một thiên tài siêu việt hơn mình.Không cần!"A......"Một tiếng rống thê lương vang lên từ miệng Hàn Lũy Nguyên, thân thể hắn kiệt liệt run rẩy, thất khiếu hắn đều chảy máu nhàn nhạt, song quyền hắn hung hăng vung lên, phẫn nỗ quát lớn: "Cút ra... cho ta!"Theo tiếng quát của hắn từ thân thể chợt bắn ra một đạo hắc ảnh, đồng thời nó phát ra tiếng kêu kinh khủng.Một cỗ lực lượng tinh túy từ người Hàn Lũy Nguyên bùng nổ ra ngoài, cỗ lực lượng này phóng lên cao, xuyên thấu tầng mây.Hai mắt hắn trợn tròn, ngửa đầu hét dài: "Trịnh...Hạo...Thiên..."