Trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một nụ cười thản nhiên, mà ánh mắt Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa lại thoáng trở nên lạnh như băng.Khẽ gật đầu một cái gần như không thể nhận ra, Trịnh Hạo Thiên nói: "Nơi này, hẳn chính là Thiên Cơ động rồi.""Thì ra ngươi cũng biết nơi này là Thiên Cơ động." Khóe miệng Trương Tĩnh Đào lộ ra một nụ cười trào phúng, nói: "Ngươi biết vậy là tốt rồi. Thiên Cơ động chính là trọng địa bổn môn, không được thái thượng trưởng lão đường cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào. Vậy...." Sắc mặt hắn thoáng lạnh lại: "Các ngươi tới đây làm gì?"Trịnh Hạo Thiên vẫn tỉnh bơ như không, nói: "Chúng ta tới đây, đương nhiên là muốn vào động tu luyện.""Hừ." Trên mặt Trương Tĩnh Đào lộ ra vẻ giận dữ, nói: "Nếu các ngươi được phép tiến vào động tu luyện, thì thái thượng trưởng lão đường đã sớm phi kiếm truyền thư thông báo rồi. Nhưng cho đến hiện tại, ta không hề nhận được bất cứ tin tức nào, cho nên, các ngươi đừng mơ có thể tiến vào."Chân mày Lâm Đình thoáng nhíu lại, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, nói: "Trương Tĩnh Đào, nói như vậy, ngươi không cho chúng ta tiến vào?"Trên Trương Tĩnh Đào lộ ra vẻ cực kỳ tức giận, nói: "Hay cho một tên Lâm Đình. hiện giờ đến một tiếng sư huynh ngươi cũng không gọi nữa phải không?" Hắn tức giận hừ một tiếng nói: "Nể mặt Vân thái thượng trưởng lão, ta cũng không làm khó các ngươi. nếu chỉ có một mình ngươi tới đây, ta cũng coi như không nhìn thấy. Nhưng nếu ngươi muốn dẫn bọn hắn đi vào, thì đúng là si tâm vọng tưởng."Trong lòng hắn lửa giận phừng phừng, nhưng vừa nghĩ tới Vân thái thượng trưởng lão sau lưng Lâm Đình, hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo, cuối cùng mới miễn cưỡng nhượng bộ như vậy."Haiz...." Phía sau hắn, một trung niên nam tử khẽ thở dài, nói: "Lâm sư đệ, Trương sư huynh nói không sai đâu. Với danh vọng và địa vị của Vân thái thượng trưởng lão trong tông môn, nếu chỉ có một mình người muốn lén đi vào, chúng ta có thể coi như không nhìn thấy, chắc chắn cũng không có ai dám dị nghị. Nhưng trừ ngươi ra, những người còn lại đều không được." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vnMấy người khác cũng khẽ gật đầu. Tình huống này đối với bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên, cho nên không hề lấy làm kỳ quái.Ngay cả là trong Thiên Cơ động- trọng địa của Vạn Kiếm tông, cũng không thể hoàn toàn công bằng được.Ở nơi này, một số môn hạ thái thượng trưởng lão cường thế, cho dù không được thái thượng trưởng lão đường cho phép, cũng có thể lén tiến vào tu luyện.Đương nhiên, hết thảy đều phải tiến hành lén lút, từ chưởng giáo chân nhân cho tới chúng đệ tử thu vệ đều mắt nhắm mắt mở cho qua, chưa bao giờ thật sự tính toán chuyện này.Nhưng hôm nay, Lâm Đình muốn mang cả ba người cũng tiến vào thì không dễ dàng rồi. Đặc biệt là đụng phải Trương Tĩnh Đào - kẻ có quan hệ rất tốt với Hàn Lũy Nguyên, càng tuyệt đối không cho phép tự ý để Trịnh Hạo Thiên tiến vào trong đó.Lâm Đình bình tĩnh nói: "Các vị, Lâm mỗ nhớ rõ, trên Phi Thiên phong có một quy định, phàm là thái thượng trưởng lão tấn chức linh thể, đều có thể tiến vào Thiên Cơ động tu luyện bất cứ lúc nào."Trương Tĩnh Đào cười ha ha, nói: "Không sai, Lâm sư đệ quả nhiên trí tuệ. Bổn môn quả thật có cái quy định này." Trong mắt hắn không hề che dấu vẻ châm chọc chút nào, nói: "Nếu như mấy người Trịnh sư đệ muốn tiến vào, vậy chờ sau khi tấn chức linh thể rồi hãy tới."Người lên tiếng khuyên bảo lúc trước, khẽ lắc đầu, cũng không biết hữu tâm hay vô ý, trong con ngươi đột nhiên lóe lên một đạo linh quang, đồng thời mở miệng khuyên nhủ: "Trịnh sư đệ, các ngươi kỳ tài ngút trời, đương nhiên sẽ có ngày tấn chức linh thể. Nếu như.. Hả, sặc, cái gì...." hắn đột nhiên nhảy dựng lên, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, chỉ vào mọi người, lắp bắp bói: "Ngươi, các ngươi..."Đám người Trương Tĩnh Đào khẽ ngây người, nhìn vẻ mặt hoảng sợ và bộ dáng không thể tin nổi của đối phương, trong lòng đều ẩn ước có một cảm giác không ổn.Gần như cùng lúc, trong mắt bọn họ đều lóe lên một đạo linh quang.Lập tức, biểu tình trên mặt mọi người vào giờ khắc này đều như cứng lại. Bọn họ há hốc miệng, trợn mắt líu lưỡi nhìn đám người Trịnh Hạo Thiên, giống như mấy tên đồng bên cạnh như đúc.Quang mang, một vầng quang mang chớp động chói mắt đập vào mắt bọn hắn.Khi bọn hắn sử dụng linh lực quan sát, mới giật mình phát hiện, trên thân thể bốn người Trịnh Hạo Thiên đã không còn những tầng sáng đại biểu cho tu luyện giả bình thường nữa, mà là một vầng quang mang chói mắt rực rỡ duy nhất.Mà vầng quang mang này đại biểu cho cái gì, không ai có thể rõ ràng hơn những đệ tử thập giai quanh năm sinh sống trên chủ phong bọn hắn."Linh, linh thể...." Trương Tĩnh Đào lắp bắp nói ra từng chữ một. hắn cảm thấy miệng mình đột nhiên trở nên đắng ngắt, giống như nuốt phải một khối hoàng liên lớn vậy,Trịnh Hạo Thiên như cười như không nhìn hắn, nói: "Không tệ, chúng ta đã tấn chức linh thể, ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta nữa không?"Ngữ điệu của hắn rất bình thản, không có nửa điểm tức giận, giống như đang nói chuyện với một con chó con mèo, chẳng có gì đáng phải bận tâm.Tên mặt Trương Tĩnh Đào đã không còn nửa điểm huyết sắc. hắn cúi đầu, nói: "Đệ tử không biết bốn vị sư thúc đã tấn chức linh giả. Xin các vị thứ tội..." Vừa dứt lời hắn đã lui về phía sau một bước, lập tức để lộ ra một cái thông đạo, mà ở bên cạnh hắn, mấy người còn lại lại càng khúm núm, trên mặt không còn nửa điểm kiêu căng ngạo mạn.Bọn họ đều là đệ tử của thái thượng trưởng lão, có thể gác ở ngoài Thiên Cơ động, tuyệt đối đều là nhân tài nổi bật trong thập giai. Cho dù là khi đối mặt với đại sư huynh các phong cũng có tư cách, địa vị ngang hàng, nhưng đứng trước mặt linh giả, bọn họ lập tức trở nên ngoan ngoãn, không dám làm trái chút nào.Đây là linh giả.Thập giai và linh giả chỉ cách nhau một bước, nhưng lại cách biệt như trời với đất.Lâm Đình cười ha ha, tiến lên trước, dẫn bốn người Trịnh Hạo Thiên đi vào.Sau khi bọn hắn nhập động, đám Trương Tĩnh Đào mới liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy da mặt nóng bừng, chỉ là lúc này, cho dù bọn hắn có thêm một cái lá gan nữa, cũng không dám gây chuyện với đám người Trịnh Hạo Thiên."Lâm Đình, Trương Tĩnh Đào có lai lịch ra sao?" Sau khi nhập động, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.Với tính cách của Lâm Đình, nếu đổi lại là người khác mà dám vô lễ như thế, hắn nhất định sẽ diễu cợt một phen, khiến cho đối phương phải nhớ kỹ vĩnh viễn tên mình. Nhưng hắn lại dễ dàng buông tha Trương Tĩnh Đào này, không cố ý làm khó hắn.Lâm Đình than nhẹ một tiếng, nói: "Hạo Thiên, theo ta được biết, toàn bộ Vạn Kiếm tông chúng ta có tổng cộng năm vị tiền bối đã tấn thăng thành đại linh giả."Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Chẳng lẽ Trương Tĩnh Đào này có liên quan tới một trong số bọn họ?""Đúng, hắn chính là môn hạ đệ tử của Trình Huy thái thượng trưởng lão, hơn nữa nghe nói còn có quan hệ huyết thống với hắn. Ngày thường rất được Trình thái thượng trưởng lão ưu ái." Lâm Đình nghiêm nghị nói: "Vốn liếng của chúng ta dù sao vẫn hơi mỏng, nhân vật như vậy, tốt nhất là nên tránh trêu vào."Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, bọn họ đều hiểu được nỗi khổ tâm của Lâm Đình.Đại linh giả chính là nhân vật sánh vai cùng đại ma vương. Không phải là tồn tại mà đám người Trịnh Hạo Thiên hiện giờ có thể chọc vào. Nếu là môn hạ đệ tử của hắn, thì có chút đặc quyền cũng là chuyện đương nhiên.Phạm vi Thiên Cơ động rất lớn, chi nhánh mở rộng cũng rất nhiều. Ở trước mỗi nhánh mở rộng đều có một ký hiệu. Từ cửa nhìn vào hắc ám sâu thẳm, không biết là thông tới đâu.Trịnh Hạo Thiên nghiêng tai lắng nghe, ẩn ước nghe thấy từng tiếng gió rít. Chỉ là, trong những thanh âm này không hề có vẻ âm trầm quỷ dị, mà ngược lại còn tràn ngập một cảm giác dạt dào, khí thế.Phảng phất như ở cuối mỗi thông đạo mở rộng đều có một con quái thú khổng lồ mà khủng bố trấn thủ.Vạn Kiếm tông. Thiên Cơ động quả nhiên là quỷ thần mạt trắc.Lâm Đình cổ tay vừa lật đã lấy ra ngọc thạch mà Vân thái thượng trưởng lão tặng. Hắn trầm giọng nói: "Không gian ở đây rất thú vị, mà chúng ta mỗi người được phân cho một phòng." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Hiệu quả tu luyện ở nơi này so với ngoại giới thì tốt hơn nhiều lắm, nghe nói đối với linh giả lại càng có lợi."Trịnh Hạo Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, cảm ứng được linh lực dao động bốn phía. Hắn chậm rãi gật đầu, nơi này tuy chỉ là bên ngoài Thiên Cơ động, nhưng mức độ nồng đậm của linh lực bốn phía đã đạt tới mức khó tưởng tượng nổi rồi.Đặc biệt là khi bọn hắn từ Tiểu Linh giới trở về, cái loại cảm giác đặc biệt này lại càng rõ ràng.Tu luyện ở nơi này, tuyệt đối có thần hiệu làm ít hưởng nhiều.Dư Uy Hoa cười ha ha, nói: "Đã sớm nghe nói, Thiên Cơ động chính là đệ nhất thánh địa tu luyện của Vạn Kiếm tông chúng ta, hiên giờ muốn thử xem một chút coi sao." Hắn vỗ tay một cái lên ngọc thạch. Lập tức từ trong ngọc thạch bắn ra một điểm hàn tinh, giống như một công cụ dẫn đường, lao vào trong một thông đạo xa xa. Mà hắn cũng sải bước, trong nháy mắt, thân thể to lớn đã biến mất trước ánh mắt mọi người.Lâm Đình mỉm cười, nháy nháy mắt với Trịnh Hạo Thiên một cái, nói: "Cho đôi phu phụ các ngươi chút không gian mà tâm sự, nhưng mà đừng lãng phí thời gian quá nhiều đấy nhé."Lời còn chưa dứt, hắn đã kích phát cấm chế trong ngọc thạch, tiến vào một thông đạo khác.Trịnh Hạo Thiên cười mắng một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cừu Hinh Dư, nói: "Hinh Dư, ba tháng đến nửa năm sau, chúng ta hẳn là có thể củng bố cảnh giới hiện giờ rồi. Khi đó, Mộng Yểm có thể thu phục tất cả ma vương, thực lực chúng ta nhất định có đột tăng một bậc." Hai mắt hắn lóe sáng, nói: "Ta nói rồi, cuối cùng sẽ có một ngày, Bạch Thảo phong có thể tấn chức trung phong. Ta cam đoan với ngươi, ngày đó sẽ không xa nữa đâu."Cừu Hinh Dư mỉm cười, khẽ gật đầu, nói: "Vì sao ngươi lại nói thế?"Trịnh Hạo Thiên cười hắc hắc, hắn kích phát hàn tinh trong ngọc thạch, tiến vào trong một thông đạo. Hắn không quay đầu lại, cũng không nói gì cả. Chỉ trong lòng hắn lại thầm phát thệ.Một khi Bạch Thảo phong tấn chức trung phong, đó cũng chính là lúc ta rước ngươi từ Khô Vinh phong về Bạch Thảo phong.Miêu Kiếm Cương khi xưa chẳng thèm ngó ngàng tới Bạch Thảo phong, vậy ta muốn khiến Bạch Thảo phong trở thành trung phong, để người phong phong quang quang mà quá môn.Nhìn bóng lưng Trịnh Hạo Thiên dần dần biến mất, Cừu Hinh Dư tựa hồ đoán được gì đó, khuôn mặt dưới tấm khăn mỏng không kìm được mà mỉm cười, đỏ bừng...