"Khu vực..."Trong một bụi cỏ rậm rạp, thần niệm của Trịnh Hạo Thiên quét qua ngọc thạch trong tay, sau đó nhớ kỹ nội dung bên trong.Khi hắn rời khỏi đám người Dương Đông Thắng, tư thế tuy rằng vô cùng tiêu sái, thế nhưng hắn cũng không phải là người nông nổi, sau khi rời đi một khoảng cách liền lập tức dừng lại, đồng thời bắt đầu nghiên cứu khối ngọc thạch Dương Đông Thắng tặng cho.Bối Tịch Đức có thể ra đi nhẹ nhàng như vậy là bởi hắn không phải lần đầu tới đây, đối với hoàn cảnh nơi này đã không còn xa lạ, vì thế khi hắn tới đây mới không thấy xa lạ, thậm chí có thể dễ dàng tránh xa những hiểm địa đặc thù, giết chóc dị tộc linh giả ở đây. Text được lấy tại https://truyenfull.vnThế nhưng Trịnh Hạo Thiên không làm được như thế, hắn nếu tùy ý bay loạn trong này, như vậy chưa hẳn là gặp được dị tộc linh giả mà có thể đã mất mạng trong những vùng hiểm địa do tự nhiên hình thành.Vì thế, Trịnh Hạo Thiên sau khi rời khỏi tầm mắt cùng phạm vi thần niệm của mọi người liền bắt đầu lôi ngọc thạch ra từ từ nghiên cứu.Mà chính như Dương Đông Thắng nói, khối ngọc thạch này chính là thể hội cùng kinh nghiệm của một vị cửu tinh linh giả đối với chiến trường linh giả, trong đó thứ mang lại nhiều lợi ích nhất chính là ghi chép về nhiều khu vực nguy hiểm trong này.Linh giả chính là tồn tại cường đại nhất trong đại linh giới, tồn tại đứng đầu trong các chủng tộc.Thực lực của họ khác hẳn với tu luyện giả, vì thế giao thủ với đối thủ cấp bậc linh giả, có thể mang tới sự phá hoại cực lớn với môi trường xung quanh.Bách tộc chiến trường là một khối đại lục cùng đại dương vô biên tạo thành thế giới, cũng chỉ có thể giới thật lớn như vậy mới thích hợp cho linh thể cường giả giao chiến sinh tử.Trong thế giới này, bất luận chủng tộc nào cũng đều có thể tìm được hoàn cảnh đặc thù thích hợp cho họ sinh tồn, đồng dạng, bọn họ cũng có điều kiện phát huy uy năng của mình lên mức cường đại nhất, thậm chí có đủ thực lực vượt giai chém giết cường địch.Mà ghi chép trong ngọc thạch của Dương Đông Thắng chính là rất nhiều khu vực đặc biệt thích hợp với nhiều chủng tộc đặc thù.Nếu trong các khu vực này, chủng tộc có bản lĩnh đặc thù có thể thu được trợ giúp lớn, loại hiểm địa này đối với linh giả chủng tộc khác tuyệt đối là nguy hiểm gần như tồn tại của Mộng Yểm.Nhưng mà, trong những địa phương nguy hiểm nhất, cũng có một vài nơi được mệnh danh là tử địa.Bên trong những tử địa này có ẩn chứa uy năng cực lớn của thiên địa, hoặc có âm phong cực lạnh có thể khiến người ta đông cứng, hoặc là rừng rậm nguyên thủy có thực nhân hoa phân bố rải rác bên trong, hoặc là một loài trùng độc sống thành đàn lớn.Nếu đi nhầm vào mấy nơi này, như vậy linh giả phổ thông tám chín phần mười sẽ chết một cách vô nghĩa.Phỏng chừng Dương Đông Thắng lúc trước đã sớm nếm đau khổ ở đó, vì thế mấy vị trí này được đánh dấu cực kỳ rõ ràng.Có những tư liệu này, Trịnh Hạo Thiên có thể khẳng định cơ hội hắn bảo vệ mạng sống trong chiến trường linh giả được nâng cao lên nhiều.Nhắm hai mắt, hắn yên lặng đọc và ghi nhớ nội dung ghi chép trong ngọc thạch, hồi lâu sau, xác định đã ghi nhớ hoàn toàn mấy thứ này trong lòng.Hắn ngẩng cao đầu, tuy rằng chân mày hiện ra một tia mệt mỏi, nhưng hai mắt hắn lại chớp lóe tinh quang.Cổ tay vừa lộn, thu ngọc thạch lại, sau đó hắn nhanh chóng nhằm một phương hướng bay đi.Nửa ngày sau, hắn đã xuyên qua một khu vực sa mạc tương đối nguy hiểm.Trong khu vực này có một loại quái thú cực kỳ kinh khủng, thể tích chúng nó khổng lồ không gì sánh nổi, hơn nữa da thịt thô dày, một khi bị chúng quấn lấy, cho dù là linh giả cũng không khỏi cảm thấy bó tay bó chân.Vì thế, chúng nó tuy rằng không am hiểu tu luyện nhưng lại được đám linh giả coi là một trong những đối thủ khó chơi nhất.Mà Trịnh Hạo Thiên khi đi xuyên qua mảnh sa mạc này, hắn nhớ lại nhắc nhở trong ngọc thạch của Dương Đông Thắng, dọc đường cẩn thận mà đi, đôi lúc cảm thấy phía trước có chút bất thường liền chọn đường vòng đi qua, cũng không mạo hiểm tiến thẳng, cứ như vậy chỉ hơi lo lắng một chút còn không có nguy hiểm gì đã vượt qua mảnh hiểm địa kia.Nhưng mà, ngay lúc này, Trịnh Hạo Thiên bất chợt dừng lại.Hắn ngưng thần nhìn ra xa, lông mày nhíu chặt lại.Trong trong thạch của Dương Đông Thắng có ghi chép, ngoài mấy trăm dặm chính là một chiến tràng hỗn loạn cực kỳ.Ở nơi đó trên cơ bản là linh giả mới tiến vào chiến trường hoặc là một vài linh giả cấp bậc nhất tinh, nhị tinh.Về phần linh giả cấp bậc tam tinh, đại đa số lựa chọn rời khỏi nơi đó, đi tới chiến trường nguy hiểm hơn.Trong đại linh giới, vô luận là chủng tộc nào, chỉ cần bọn họ có thể trở thành linh giả đồng thời tiến nhập chiến trường linh giả, như vậy trên người bọn họ sẽ xuất hiện một cái tiêu ký.Tiêu ký của nhân loại nằm ở trên mu bàn tay, chính bàn tay phải của Trịnh Hạo Thiên lúc này cũng đã xuất hiện một ngôi sao nhỏ, viền ngoài của ngôi sao này có chút mờ ảo.Nếu hắn có thể chém giết mười tên dị tộc linh giả, như vậy bất kể là dị tộc linh giả cấp bậc nào, ngôi sao trên tay hắn cũng trở nên rõ ràng.Nhưng mà, sao khi ngôi sao đầu tiên hóa thành thực thể, nếu muốn tiếp tục tiến giai, nhất định phải chém giết dị tộc linh giả đồng tinh. (cùng sao )Nhất tinh phải giết chết mười tên dị tộc linh giả nhất tinh mới có thể tấn chức lên nhị tinh, từ đó suy ra, tam tinh linh giả phải giết chết mười tên tam tinh dị tộc linh giả mới có thể tấn chức lên tứ tinh linh giả.Nếu trong khu vực có ít linh giả tam tinh trở lên, thì tuyệt đại đa số linh giả đề thăng tới tam tinh đều lựa chọn rời đi.Mà chính bởi nguyên do này, khiến cho địa phương hiện tại đã trở thành khu vực chém giết riêng biệt của những linh giả mới tiến nhập chiến trường linh giả.Trịnh Hạo Thiên tuy rằng tin tưởng thực lực mình hơn xa linh giả bình thường khác, nhưng hắn cũng không có cuồng vọng cho rằng mình có thể trong chiến trường linh giả đại sát tứ phương.Từng bước mà đi, tiến hành theo tuần tự mới chính là vương đạo.Vì thế hắn đã lựa chọn được mục tiêu đầu tiên.Nhưng mà, ngay khi hắn vượt qua khu vực sa mạc kinh khủng kia, trong lòng đột nghiên dâng lên một cỗ cảm giác bất an tới cực điểm.Hắn lắc đầu, đảo mắt nhìn một vòng, thế nhưng sau khi đảo qua khu vực xung quanh, vẫn không có thu hoạch nào.Ở đây dường như không có nguy hiểm ngoài ý muốn nào, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, cảm giác nguy cơ trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt.Hắn hít sâu một hơi, lực lượng Chim Đại Bàng trong đan điền lập tức được phóng thích.Sau một khắc, trong mắt hắn xuất hiện một vầng quang thải kỳ dị không thuộc về nhân loại.Đây là Đại Bằng chi mục, chỉ cần phía trước không có vật cản, như vậy nó thậm chí có thể thấy rõ một con chuột nhỏ ở địa phương cách đó nghìn dặm.Dần dần, khóe miệng hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhạt khinh thường.Sau khi sử dụng Đại Bằng chi mục, hắn thực sự phát hiện một chút mánh khóe.Cách khu vực sa mạc trăm trượng có một địa huyệt được che giấu khá khéo léo, Trịnh Hạo Thiên có thể khẳng định, bên trong địa huyệt này chắc chắn có người ẩn nấp.Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, chiến trường linh giả đúng là một nơi cực kỳ nguy hiểm, vừa tiến vào không lâu đã có dị tộc linh giả chuẩn bị đánh lén.Nhưng mà, hắn hừ một tiếng, cũng không tránh né mà thẳng tắp bay trên bầu trời địa huyệt kia.Nếu như là cường giả chân chính, chắc chắn là có đủ tự tin tung hoành ở nơi này.Có thể một vài lúc lựa chọn né tránh, thế nhưng tuyệt đối không lựa chọn hành động lén lút ẩn nấp mà đánh lén như hiện tại.Vì thế hắn có thể khẳng định, nhân vật ẩn nấp bên trong huyệt động tuy rằng cũng là một vị linh giả nhưng vô luận thế nào cũng không xứng với hai chữ cường đại, đối thủ như vậy, hắn cần gì phải để trong lòng chứ...Tốc độ hắn rất nhanh, sau một lát đã bay tới bầu trời địa huyệt kia.Nhưng vào lúc này, mặt đất đột ngột nứt ra một khe hở, sau đó một cỗ quang mang cực nóng từ đó vọt ngược lên trời, gần như trong chốc lát đã bao phủ toàn thân Trịnh Hạo Thiên.Đây là cỗ lực lượng hỏa hệ cường đại, cho dù là kẻ có thực lực nhỉnh hơn Trịnh Hạo Thiên thấy đại hỏa như vậy chỉ sợ cũng lựa chọn quay người bỏ chạy.Nhưng Trịnh Hạo Thiên không vui không buồn, hắn cứ như vậy đứng trên khu vực đại hỏa thiêu đốt, dùng ánh mắt băng lãnh đánh giá đầu dị tộc linh giả bên dưới huyệt động.Hỏa diễm cường đại như vậy không ngờ một cọng tóc của hắn cũng không đốt được.Trong thân thể Trịnh Hạo Thiên có phượng hoàng tàn phách cường đại, hơn nữa lúc này còn có thêm cả cây Ngô Đồng đang sinh trưởng.Có hai vật này hộ thân, hỏa diễm trong thiên hạ có thể tổn thương đến hắn gần như đã không còn."Ầm..."Một tiếng nổ lớn vang lên, địa huyệt vỡ tan, một thân ảnh thật lớn từ đó bay ra.Đây là một dị tộc mang thân thể cự hùng, nhưng trên thân thể hắn có bốn cánh tay dài, hỏa quang thiêu đốt hừng hực quanh người hắn, trong tay hắn cầm một thứ kỳ dị trông như một cái ống đồng, hỏa quang vừa rồi không thể nghi ngờ chính là từ bên trong vật này thổi ra.Chỉ là, dị tộc kia nhìn về phí bầu trời, ánh mắt toát ra vài phần hoài nghi cùng hoảng sợ.Nhân loại bị hắn tập kích không ngờ dưới hỏa diễm thiêu đốt lại không tỏ ra chút đau đớn nào, hơn nữa hắn còn mơ hồ cảm ứng được, hỏa diễm mãnh liệt kia dường như cũng không mang lại tổn hại to lớn nào cho đối phương."Hừ, chui rúc ở đây như con rùa đen lại muốn ám toàn người?" Trịnh Hạo Thiên khinh thường cười lạnh: "Chỉ bằng lòng dạ này của ngươi, còn muốn nổi bật trong đại linh giới? Thực sự là ngu ngốc không thể dạy dỗ."Sắc mặt dị tộc kia nhất thời đỏ lên, nhưng mà hắn vẫn chưa mất đi lý trí, đầu tiền là quét mắt xem xét tiêu ký trên bàn tay Trịnh Hạo Thiên, thấy được ngôi sao còn chưa hóa thành thực thể trên mu bàn tay Trịnh Hạo Thiên, hắn rút cuộc thở dốc ra một hơi."Ha ha... tên tiểu tử vừa tấn chức linh thể kia, không ngờ dám nói năng với Tạp Tây Áo đại nhân của nhà ngươi như vậy, ta nhất định phải cẩn thận dạy dỗ ngươi, để ngươi biết sự kinh khủng của một nhất tinh linh giả." Hắn rống giận một tiếng, sau đó thân hình nhoáng cái bay lên không trung, bốn cánh tay giơ cao một thanh cự phủ, nhằm đầu Trịnh Hạo Thiên, nhanh chư chớp bổ tới.Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng lên, nhất tinh linh giả, đây chính là một cơ hội tốt để thử tay.Thân hình hắn nhoáng lên, thoáng cái đã né tránh ra xa.Sắc mặt Tạp Tây Áo khẽ biến, nói: "Hảo tiểu tử, có gan thì đừng chạy."Tốc độ Trịnh Hạo Thiên quá nhanh, còn xa Tạp Tây Áo mới có thể bằng, mà hắn cũng sợ Trịnh Hạo Thiên phi độn chạy đi, cho nên mới đứng như vậy khiêu khích.Thân hình Trịnh Hạo Thiên đột nhiên dừng lại trên không trung, hắn lạnh lùng cười, ngón tay nhẹ điểm, vô số kiếm quang nhất thời từ chỗ ngón tay được kích phát ra.