Chiến Thuyền

Edit: Bảo Vy197

Nhược Ngu bị sự u ám trong lời nói của Trữ ca ca dọa sợ tới mức điếng người, cảm thấy cái cách nói từ miệng của Trữ ca ca nếu không dùng nước rửa sạch thì thật không tốt chút nào, tuyệt đối không phù hợp với nàng là kiểu thiếu nữ vừa mới chịu tàn phá đặc biệt về cả thể xác và tinh thần trên thuyền hải tặc.

Nhưng sau khi Trữ Kính Phong ném ra câu nói tàn nhẫn này thì không nói thêm điều gì, Nhược Ngu miên man nghĩ về thương thế của Sở Uyển Nương, sau khi nhìn thấy có lão bà ở trên bờ giúp nàng ta xử lý vết thương, nên cũng yên tâm hơn, mà mơ mơ màng màng lên xe ngựa, rồi ngơ ngác mà quay về thành Mạc Hà.

Đợi tới lúc bản thân được tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, rồi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của chăn nệm, mới thật yên tâm là có thể ngủ thẳng giấc. Qua một lát, lại có một thân hình cường tráng kề tới. Mà Nhược Ngu không cần mở mắt, chỉ theo bản năng mà rúc vào lòng ngực của hắn, dùng hai đùi nhỏkẹp lấy đùi lớn của hắn, còn ôm lấy một cánh tay mà vuốt ve phần thịt non mềm bên trong, chỉ cảm thấy mọi xúc cảm lại quay về vị trí cũ nên dễ chịu vô cùng, còn không nhịn được mà hơi mở miệng để gặm cánh tay hắn.

Đáng tiếc là chưa được mấy cái thì chỗ cơ bắp vốn thả lỏng kia đột nhiên căng chặt lại, rắn chắc hơn đến nỗi cắn mãi không cắn được.

Nhược Ngu bối rối mà hơi mở mắt ra, mà lúc đêm nay đã là buổi chiều của thứ hai trong hành trình dài phải ngồi xe ngựa rồi, nên ánh sáng chói lọi ở ngoài cửa chiếu vào cũng không cản được cơn buồn ngủ nặng trĩu mắt. Nên chỉ nâng mắt liếc hắn một cái, có lẽ là khóe mắt có dính ghèn, vì vậy cũng nhìn không rõ mấy khuôn mặt tuấn soái kia, lại cắn thêm hai phát nữa, rồi chuyển đến phần da mát lạnh của cánh tay rắn chắc đó rồi cạ cạ khóe miệng đầy ke vào đó mà chuẩn bị đi vào mộng đẹp.

Nhưng đúng lúc này, cả người bị ép như bánh rán phết dầu, cơ thể nam nhân đã nặng mà đè lên người nàng.....

“Ca ca, vì....”Nhược Ngu nhắm mắt, trong lời nói mang chút tiếng nức nở.

Nếu như là ngày thường, Trữ ca ca nhất định sẽ thương hoa tiếc ngọc mà hôn nhẹ má nàng và khôngquấy nhiễu nàng ngủ, nhưng hôm nay lại ấn hai tay nàng ở trên đỉnh đầu, rồi dùng môi lưỡi ra sức mà hôn mà vuốt ve bắt đầu từ trán,....thật giống như là bị rửa mặt: “Nhược Ngu ngoan, bây giờ khôngđược ngủ, để ca ca hảo hảo ôm muội.....”

Trước khi Nhược Ngu la lên, hắn nói muốn rửa sạch mặt cho mình nên mới ngoan ngoãn để hắn hôn đủ lên cả má và môi của mình. Cho tới khi môi của hắn từ từ di chuyển xuống dưới, nàng đột nhiên lên tiếng:”Ca ca cho muội ngồi lên, ép chặt quá đến thở không thông nữa rồi....”

Lúc này Trữ Kính Phong mới hơi hổn hển và hơi tức giận, mà nhẹ nhàng nghiêng người, ngắm nhìn hình dáng yêu kiều này nhắm mắt mà bò dậy, nửa người dựa vào trụ giường bằng gỗ giáng hương được chạm trổ hoa lá bằng xà cừ, rồi lười biếng mà đá cái chăn ở dưới chân ra, mà ở dưới nàng mặc lại là loại quần không có đáy (胫衣), ống quần lại rộng thùng thình, hai đùi nhỏ trắng trẻo duỗi ra, hình dạng thực sự rất đẹp!

Đáng tiếc là đôi chân có tỉ lệ vàng xinh đẹp như vậy, lại làm ra cái tư thế cực kỳ không tế nhị chút nào, chỉ thấy sau khi nàng dựa vào trụ giường thì vắt chân lên, đột nhiên dùng tay chụp lấy một bên chân nhỏ trắng trẻo, cố gắng kéo nó lên mũi của mình để ngửi thử.....Mỹ nhân với vẻ ngoài khuynh quốc khuynh thành, lại làm ra cái tư thế khiếm nhã như vầy, đặc biệt là lúc nàng giơ chân lên đã mở ra cái khe của loại quần kia....

Mặc cho thực tế là Trữ Kình Phong xem như đã khai giới nhiều lần rồi, cũng cảm thấy khoang mũi có chút hơi ứ máu. Nếu không vì hành động ngửi chân của tiểu biểu muội quá ư quái dị thì hắn thực lòng nghi ngờ là Lý Nhược Ngu này chơi chung với Sở Uyển Nương kia mấy ngày liền học được mấy kỹ nghệ ghẹo người của chốn lầu xanh....

Lý Nhược Ngu không biết những suy nghĩ trong lòng Trữ ca ca, nàng dùng sức ngửi ngửi chân nhỏ mà vừa nãy bồ kết vo tròn hòa với dầu quả hạnh rửa qua, quả thật là mùi rất ngọt ngào, nên tự tin mà buông tay ra rồi nâng mắt nhìn Trữ Kính Phong, chậm rãi đưa chân nhỏ kia tới bên miệng của Trữ ca ca, dùng ngón chân hơi vuốt nhẹ môi mỏng của hắn, rồi nói : “Gặm đi!”

Có thể thấy hắn chỉ trừng mắt, nửa ngày cũng không mở miệng, ngược lại nàng có chút gấp gáp: Sao Trữ ca ca vẫn chưa rửa nữa? Chờ hắn dùng môi lưỡi rửa sạch sẽ rồi ngủ ngon a! Tiểu biểu muội đã gấp tới mức Chu Công mộng điệp rồi có được không?

Trữ Kính Phong cứng người lại, mặc cho mấy ngón chân nhỏ nhắn trắng tuyết kia ngó ngoáy bên miệng của mình, tạm thời có chút băn khoăn không hiểu ý của biểu muội, bị ngón chân nhỏ kia chọc có chút khó chịu, liền mở miệng ngậm lấy mấy ngón chân bừa bãi kia, nhưng đã tới mức này nàng còn khôngchịu cư xử cho ngoan, mà mấy ngón chân nhỏ nhắn trắng trẻo kia còn làm khó muốn cho sâu vào miệng hơn....

Mà màu sắc đẹp mắt ở trong loại quần kia, thêm vào cử chỉ quái dị của bạn Nhược Ngu quả thực là như ẩn như hiện, mà sự nóng vội của nam nhân bị đè nén mấy ngày nay nào có thể chịu đựng nổi nữa? Lập tức gồng sức cắn mấy ngón chân nghịch ngợm kia một cái, sau đó nắm lấy cổ chân của nàng rồi nhào tới.....

Tô Tú canh giữ bên ngoài, nghe thấy tiếng thở yêu kiều đứt đoạn không thể phân biệt là sung sướng hay đau đớn của tiểu chủ nhân thì biết trong chốc lát nữa hai chủ tử sẽ không cho gọi nàng, lúc nàng vừa tới viện của mình thì cho nhà bếp mang tới một nồi đất nhỏ canh hầm có lòng heo, nhân sâm và bách hợp được đặt trên một lò nhỏ ấm nóng, canh lòng heo này có lợi cho việc xua đuổi hàn khí bổ sung khí huyết, lại còn bổ phổi và kích thích sự bài tiết của tuyến nước bọt. Lúc tiểu phu nhân bị đưa tới tắm rửa, mà trong ốc tai và tóc dài đầy là muối biển từ nước đọng lại, cũng không biết là đã ngâm mình trong nước biển lạnh buốt bao lâu, dĩ nhiên phải uống nhiều canh nóng xua hàn khí để điều chỉnh tẩm bổ cho thân thể.

Tố Tú lấy ấm nước bằng đồng châm thêm nước thịt hầm vào nồi, rồi nâng mắt nhìn về phía cổng viện, Long Hương đại tỷ đi viện của Lý gia khá lâu vẫn còn chưa về....

Bình tĩnh mf xem lại, nếu như là trong ngày thường mà nói, dĩ nhiên là Tố Tú chăm sóc rất là chu đáo, nhưng rốt cuộc nàng không phải là hầu hạ từ tấm bé mà là sau này mới hầu hạ ở cạnh của Nhược Ngu, nên sự quan tâm từ đáy lòng so với Long Hương rốt cuộc vẫn thua một chút.

Sau khi Lý Nhược Ngu hồi phủ, nhìn thấy bộ đạng thê thảm của nhị tiểu thư thì biết là nàng bị kẻ gian bắt đi mất tích mấy ngày, trong lòng của Long Hương giống như có lửa đốt. Cho đến khi Tư Mã đại nhân đi vào phòng thì trong chốc lát hai người đều truyền ra những âm thanh vui mừng, nhưng cũng chưa làm Long Hương an tâm hơn mấy.

Từ giây phút mà nhị tiểu thư của nàng về phủ, nàng không nhìn thấy gương mặt u ám kia của Tư Mã đại nhân có chút khởi sắc nào cả.

Mà tên Nam Cung Vân kia là thứ rác rưởi gì vậy? Ngay cả thái hậu là cái lão nương chậm chạp và già khụ còn có thể tháo lưng quần ra để hần hạ kẻ chủ thượng đến thoải mái, thì với nét đẹp hoa thẹn nguyệt lặn như nhị tiểu thư, há rằng hắn sẽ bỏ qua chăng?

Nàng hầu hạ bên cạnh tiểu thư lâu năm, dĩ nhiên là biết đến việc quen biết trong quá khứ giữa tiểu thư và Nam Cung Vân. nói đến cái này cũng là cái không tốt của tiểu thư, tấm lòng nghĩa hiệp quá mãnh liệt, quá thích quản việc của người khác!

Vì lý do nhị tiểu thư thăm hỏi Quỷ Thủ đại sư, thì mấy vị sư muội con quan lại có quen biết với môn hạ của đại sư, đúng lúc trong đó có một vị bị tên Nam Cung Vân kia sau khi nhẫn tâm chơi đùa thì bỏ đikhông chăm sóc, lại còn liên lụy tới thanh danh của bản thân, không cách nào thanh minh kêu oan, nên trong lúc nghĩ quẩn muốn nhảy sông tự vẫn. Sau khi được nhị tiểu thư kịp thời cứu mạng, sau một hồi an ủi, rồi thay nàng ta lấy cớ rời khỏi chỗ của Quỷ Thủ môn này mà về nhà gả chồng đi.

Nên vì chuyện này mà nhị tiểu thư có thành kiến với Nam Cung Vân kia, mà Nam Cung Vân động tâm sau khi nhìn thấy tiểu thư, thì tiểu thư không những không từ chối mà trong lời nói với hắn còn có nhiều ý chọc ghẹo, vốn là đang tìm cơ hội để chuẩn bị giáo huấn hắn một phen, ai mà nghĩ là Nam Cung Vân kia đã thật sự động lòng chứ, vì tiểu thư đã trêu chọc hắn mà hắn thực đi viết giấy từ hôn nhị tiểu thư Thẩm gia công khai là thật, thế rồi về nhà bẩm rõ với phụ mẫu rồi chuẩn bị toàn bộ sính lễ định gửi tới nhà gái.

Tiểu thư thấy hắn làm thật, lo sợ đây là sự trừng phạt cho việc làm loạn mọi chuyện vì tâm huyết bốc đồng nhất thời, nên dĩ nhiên là không chút thương tiếc mà mở miệng từ chối Nam Cung Vân kia. Ai mà ngờ được, tính tình Nam Cung Vân kia lại cố chấp như vậy, thấy nhị tiểu thư từ chối lại có ý định dùng vũ lực bức bách nhị tiểu thư hồi tâm chuyển ý.

Nhị tiểu thư cũng không đoán được là hắn lại như thế, trong lúc cuống quýt đã lấy trâm gài trên đầu của Nam Cung Vân mà nàng đã tặng hắn và đâm tới, không ngờ lại ấn phải nút mở làm lười dao bắn ra, suýt nữa là lấy đi mạng sống của Nam Cung Vân.

Nghĩ vậy, Long Hương chỉ cảm thấy mình muốn khóc ngất đi. hiện giờ, cái chuyện vốn là chuyện xích mích đã qua giữa các tiểu cô nương, nhưng cái phần đọng lại của câu chuyện lại lên men và biến thành tình cảnh khốn khổ như hôm nay, mà là ai đi chăng nữa cũng không liệu chừng được chuyện như vầy.

Nhưng vẫn có những chuyện tương tự như, là đã Nam Cung Vân kia bắt được nhị tiểu thư thì không thể nào giữ cho tiểu thư còn trinh trắng được. Mà nhị tiểu thư như bây giờ lại thiếu đi sự nhanh nhạy, nếu như Tư Mã đại nhân hỏi tới chi tiết của mấy ngày qua, e là giấu diếm một chút cũng không xong mà vô tư mang cái chuyện thất thân nhục nhã mà kể hết ra sao?

Bằng không kiều thê rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm thì vì sao sắc mặt của Tư Mã đại nhân vẫn còn u ám như vậy. Chuyện chính là ngay cả tên nông phu nhà quê cũng không chịu nổi việc thê tử cho mình đội nón xanh, huống hồ đường đường là thống soái thống lĩnh Mạc Bắc cơ chứ? Nghĩ đến việc phản đồ Viên Thuật tạo phản, cũng không phải là vì bị ái thiếp ngủ với vương gia Đại Sở nên tức sùi bọt mép hay sao? Có thể thấy vị nam tử chức cao vọng trọng này, không thể mang trên đầu dầu chỉ một chút cái chuyện nhục nhã như vậy được.....

Long Hương càng nghĩ càng hoảng, vì tiền đồ của tiểu thư mà lo lắng không thôi. Lập tức đi ra khỏi viện, đi tìm Lý Nhược Tuệ để bàn bạc một chút.

Trong lòng Lý Nhược Tuệ mấy ngày nay cũng thấp thỏm. Long Hương cũng nghĩ tới việc là nàng ở trong trạch viện này đã quay vòng và trải qua mọi chuyện, nên làm sao lại không thể nghĩ ra được? Chờ tới khi Long Hương nói ra chuyện dã qua giữa nhị muội và Nam Cung Vân, nàng tức giận tới mức suýt cho Long Hương một bạt tai: “Cái chuyện sống chết quan trọng như vậy, vì sao không nói sớm hơn chứ! Nhị muội cũng thật là, đã ở ngoài là ra cái chuyện to gan như vậy, khi không lại đi chọc ghẹo cái nợ tình ái, tới hôm nay đã cuồn cuộn dâng cao như này.....Xét từ việc này, lúc đầu có lẽ suýt nữa cũng bị tên Nam Cung Vân kia xử ký rồi.....Long Hương, ngươi thật là hồ đồ, vì sao không sớm báo cho ta chứ!”

Tới hôm nay Long Hương cũng là không còn đường nào nữa nên vừa khóc vừa nói: “Ngay từ đầu nhị tiểu thư đã năm lần bảy lượt nói rõ là nô tì phải quên hết đi, không cho phép nô tì nói với người ngoài...... chuyện liên quan tới danh tiết của tiểu thư, nô.....nô tì dĩ nhiên không dám nói ra.....”

Lý Nhược Tuệ tức giận đập bàn: “Đó là khi nó còn là nhị tiểu thư của Lý phủ, lúc đó nó có nhiều người chống lưng a! Gây chuyện động trời thì bản thân cũng có thể gánh vác, giống như một đứa ngu ngốc thiển cận không nghe theo sự quản thúc của người khác, nhưng bây giờ nó lại kết thúc bằng việc ngã xuống một cách ngu ngốc như vậy, mà chính là đứa trời đánh đó còn lòi ra là thùng hổng hứng mưa to nữa! Mà ngươi tại sao cũng giống kẻ không có chuyện gì là sao chứ!

Long Hương bị mắng tới mức khóc ròng, nghẹn ngào nói: “Đại tiểu thư, tất cả đều là lỗi của Long Hương, nhưng bây giờ nhìn thấy Tư Mã đại nhân có vướng mắc trong lòng, nếu như ngài ấy ghét bỏ tiểu thư thì phải làm sao mới được đây ạ?”

Lý Nhược Tuệ cầm lấy cái đe trong cái mủng đựng kim chỉ may vá day lên huyệt thái dương của mình, sau một lúc mới nói: “Ngươi nói lần này Quan tướng quân và Tư Mã đại nhân cùng đi đón Nhược Ngu phải không?”

Long Hương vừa lau nước mắt vừa gật đầu. Lý Nhược Tuệ nghĩ ngợi rồi lấy chặn giấy ra từ bàn viết nhỏ, vuốt thẳng thớm một tờ giấy viết thư, cầm bút lên viết mấy hàng chữ, sau đó dùng sáp nến niêm phong thư lại rồi nói: “đi gọi gã sai vặt gới thư này cho Quan tướng quân và nói ta muốn hẹn gặp mặt hắn ở trại nuôi ngựa.”

Ý của Nhược Tuệ là muốn thăm dò kẻ thân cận với vị Tư Mã này, mình là một nữ nhân dĩ nhiên khôngthể chạy đến trước mặt muội phu mà hỏi hắn cảm giác về việc đội nón xanh trên đầu, nhưng Quan bá nhất định là biết một vài thứ về tính toán thực sự của Tư mã đại nhân.

Nếu như hắn vì chuyện muội mội thất thân mà trong lòng sinh ra ghét bỏ, thì chi bằng cấp hưu thư sớm chút, tỷ muội họ lại cùng quay về Giang Nam để lấy.

Nhưng những tâm sự của Nhược Tuệ khi tới chỗ của Quan bá đều bị thay đổi. Cái phng thư mang hương thơm rõ ràng là ước hẹn gặp riêng. Đầu tiên là nơi gặp cũng rất khó phát hiện ra, là trại nuôi ngựa ở ngoại thành.

hắn và Lý Nhược Tuệ đều đã trải qua chuyện lập gia thất, việc tự nhiên gặp riêng này và sự nho nhã của một tiểu thư có học thức kia có chút không hợp cho lắm. Hơn nữa huống hồ là tộc phương bắc gan dạ, cô nương tới tuổi hẹn quân gia ở nơi cỏ khô tồi tàn làm chuyện mây mưa, cũng là bình thường mà thôi!

Quan bá cảm thấy trên giường của đại tỷ Lý gia này đã trống trải lâu như vậy rồi, cái chuyện mặt dày hẹn ước này, ý tứ trong này thực sự quá rõ ràng không cần nói thêm gì nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui