Edit: Bảo Vy 197
Nhược Ngu sắc mặt của Long Hương như vậy liền hỏi: “Làm sao vậy, chẳng lẽ thân thể tỷ tỷ không khỏe, không muốn ta tới làm phiền sao?” nô tì Long Hương xoắn xuýt nói: “Chuyện đó lại không phải, bọn nô tì nói đại tiểu thư hai ngày trước đã ra ngoài rồi, vẫn chưa quay lại ạ.”
Nhược Ngu nhìn sắc mặt của Long Hương, rồi giả vờ nói vu vơ: “Sau khi tỷ tỷ với Lưu Trọng kia hòa ly, tỷ ấy đã có đối tượng mới gì sao?”
Long Hương đứng trong sân viện của đại tỷ Lý gia, không nhìn thấy đại tỷ Lý gia, lại nghe thấy mấy nha hoàn lén lút bàn tán to nhỏ, nói là đại tỷ và thuộc hạ của Tư Mã đại nhân là Quan Bá có mối quan hệ rất thân mật, nhưng nhìn theo ý tứ của đại tỷ Lý gia, lại không giống bộ dạng say mê Quan tướng quân. Mỗi lần ra ngoài lại giấu giấu diếm diếm. Lần này thừa dịp Tư Mã phu nhân không ở trong phủ, nên hai ngày nay chưa thấy về, không thể không khiến lòng người phỏng đoán.
Long Hương cũng không thể hiểu chắc có phải là vì đại tiểu thư quá cô đơn trống trải, liền âm thầm có quan hệ với Quan tướng quân kia, tùy tiện nói ra như vậy, nếu hai người hoàn toàn không có ý định thành thân thì thật là danh tiếng không được tốt lắm. Nhưng mấy lời này không phải là một hạ nhân như nàng quay về nói lại, liền chỉ có thể nhẫn nhịn không nói.
Nàng vốn cho rằng bản thân nàng như vậy thì tiểu phu nhân sẽ phải nhìn ra vấn đề, nhưng nàng chợt nhận ra tiểu phu nhân đã quên đi quá khứ, dĩ nhiên cũng không nhớ được bí mật nàng đã từng chặn đại tỷ của mình ở cổng sau.
Tuy Nhược Ngu nhận ra Long Hương nói có một nửa, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, lòng chỉ nghĩ đợi đến tối tỷ tỷ quay về rồi tra hỏi kỹ càng lại.
Lúc này tuy Nhược Ngu đã rát cường thế, thường thì tiết đông giá lạnh người sẽ tìm chỗ ấm áp nghỉ ngơi, nàng lại tới tiểu thư phòng, chỉ khoác thêm áo bông hai lớp mỏng và ngồi trên giường sưởi ở phía đông phòng.
Mấy ngày nay Chử Kính Phong xuất chinh, nàng để Long Hương liên lạc lão đồng sự ở phương bắc, kể lại lần lượt tình hình về sổ sách và cửa hàng ở khắp nơi rồi viết thành thư, hòi báo lại cho nàng.
Lúc trước vì Thẩm Như Bách gây khó dễ trong bóng tối, sản nghiệp của Lý gia ở khắp nơi đã thu nhỏ lại hơn nửa, có vài cửa hàng sớm đã phải bán đi, lúc trước cửa tiệm của Lý gia trải khắp thắng cảnh trên thiên hạ bây giờ đã không còn được như vậy nữa. Tuy vì mối nhân duyên với Chử Kính Phong, Lý gia bảo hộ được bến tàu của bổn gia, vẫn còn một vài cửa tiệm ở Giang Nam, nhưng những bến tàu vốn là độc quyền sớm đã bị hãng thuyền Kinh Vận của Bạch gia làm chủ từ từ gặm lấy sự độc quyền kia. Đương nhiên hãng thuyền vốn vô danh của Bạch gia lại có thể “tự mình vươn lên”, dĩ nhiên là có “công lao” của rể hiền Thẩm Như Bách của Bạch gia.
Lúc Long Hương đem mấy sổ sách trình lên, và cũng ở một bên giống như ngày xưa ở Lý gia, nàng thay tiểu thư thu gom sổ sách, chỉ cảm thấy từng đợt chua xót.
Có thể nói mấy năm đó tiểu thư đã quên ăn quên ngủ, khổ công gây dựng nên cơ nghiệp đồ sộ của Lý gia mà trong một thời gian ngắn lại trở thành miếng thịt béo trong miệng thú dữ, ngay cả nàng cũng buồn bã mất một thời gian, huống hồ gì là tiểu thư chứ?
Nghĩ tới đây, nàng bất giác lo lắng đưa mắt nhìn Nhược Ngu vẫn cứ cuối đầu chau mày nhìn mớ số sách kia. Nhưng nhìn thần sắc của tiểu thư lại tĩnh như mặt hồ, vả lại không hề phẫn nộ thái quá......
Vào đúng lúc này, Tô Tú mang vẻ mặt vội vã chạy vào, thấp giọng nói: “Phu nhân......Lý đại tiểu thư gặp chuyện ở Vạn Châu thành rồi ạ.”
Lúc trước bá tánh Mạc Hà thành vốn đang hoảng loạn, đại tỷ Lý gia liền ủy thác nãi nương và hài tử Thuận Nhi của mình cho Thẩm Như Bách dẫn đi ra ngoài thành, sau này Chử Kính Phong thừa thắng xông lên đi thẳng tới Vạn Châu thành sát phạt, trong lòng Thẩm Như Bách kia cũng biết mấy mưu mẹo của hắn bày ra nhất định không thoát khỏi mà bị liên lụy.
hắn lập tức thừa cơ quân đội của Chử Kính Phong chưa tới, liền tự dẫn tiểu thư Bạch gia vội vàng lên đường trước, rời khỏi Vạn Châu. hắn nghĩ nếu mang theo Thuận Nhi thì Chử Kính Phong chắc chắn không thể khuất phục vì đứa trẻ này, ngược lại còn phá vỡ bức tường cuối cùng giữa hắn và Chử Kính Phong, thêm nữa còn hao tốn thời gian, nên liền ủy thác đứa trẻ và nãi nương cho thứ sử Vạn Châu.
Đến khi Chử Kính Phong chiến thắng trở về tất nhiên Thuận Nhi sẽ quay về Mạc Hà thành. Nhưng Thẩm Như Bách để lại đứa trẻ, cũng để lại tên ăn cháo đá bát Lưu Trọng kia. Lúc đó, trong lòng Lưu Trọng hoàn toàn tin rằng hắn đã tìm được núi lớn vững vàng, từ đây sẽ là con đường thẳng tới vinh hoa phú quý.
Nào ngờ đâ chiến sự chuyển biến tốt đẹp, sau cùng lại là Chử Kính Phong thắng lợi hoàn toàn.
Lúc này Lưu Trọng liền trốn chui trốn nhủi, trở thành con chó lang thang. Hồng Kiều kia cũng là gió chiều nào theo chiều đó, tất nhiên là không chịu sống những ngày nghèo khổ kinh khiếp hãi hùng kia rồi, thật ra nàng ta sớm đã tư thông với một gia quyến của Lưu Trọng toàn là đồng liêu ở quê nhà, ngủ lâu thành gian. Sau này thấy Lưu Trọng mắc tội tày trời, lại vì tiền thưởng của huyện mà âm thầm cấu kết với gian phu kia, mang Lưu Trọng ra bán đứng, thông tri cho nha môn, khai tường tận chỗ trú ẩn của hắn.
Lưu Trọng hiểu rõ tội bản thân phạm phải là chém đầu, cũng là con chó bị dồn vào góc tường*,sai lão nô trung thành và tận tụy, tìm Lý Nhược Tuệ kia, mong nàng niệm tình phu thê nhiều năm, cầu tình với Tư Mã đại nhân một phen.
*Ý chỉ người bị dồn vào bước đường cùng sẽ làm liều
Ba ngày trước lúc Lý Nhược Tuệ nhận được thư truyền miệng, trong lòng cũng ngổn ngang lạ thường, Tuy nàng và Lưu Trọng đã hòa ly, nhưng bây giờ thấy hắn sắp rơi đầu, rốt cuộc trong lòng xúc động và than khóc. Chỉ là đáng thương cho hài tử của nàng, tương lại phải gánh lấy tiếng nhơ là phụ thân là tử tù, suy đi nghĩ lại một lúc, Lưu Trọng phạm tội chém đầu một nữ nhân trong nhà như nàng có thể cầu tình được, đúng vậy. Nàng lập tức quyết định tới Vạn Châu thăm hắn một lần, xem như lần cuối thăm hơi, cũng coi là tận nghĩa phu thê khi trước.
Thế là nàng lấy cớ tới Vạn Châu cảm tạ thứ sử đã chấp nhận và chăm sóc cho nhi tử của nàng, sau khi Tư Mã đại nhân mang muội muội ra ngoài chưa được bao lâu thì nàng cũng lên xe ngựa tới Vạn Châu. Nàng suy xét theo lẽ thường mà nói, nhưng nào ngờ chó tận đường liền cắn càn.
Nhưng ai đoán được lúc đang thăm hơi lại xảy ra chuyện. Mới đầu Lưu Trọng kia khổ sở van nài nàng cứu mạng, hắn thấy Nhược Tuệ không có ý muốn làm thì rơi vào tuyệt vọng và cơn phẫn nộ của hắn được kích động, mà oán hận nữ nhân vô tình; một kẻ sau khi hòa ly liền đi tìm niềm vui mới, bây giờ thấy chết mà không cứu; một kẻ khiến hắn đội nón xanh, hơn nữa còn bán đứng hắn, rồi nhào tới giữ chặt lấy Lý Nhược Tuệ bằng hai tay; lính canh trong ngục thấy đại di tử* của Tư Mã đại nhân gặp chuyện, lại tím xanh cả ruột gan. Nếu sớm biết Lưu Trọng kia đã mất đi sự nhẫn nại thì hắn bào có thể để đại tỷ Lý gia đi vào thăm hỏi. Vốn nghĩ là một công đôi chuyện, làm thân với Tư Mã phu nhân và đại tỷ của nàng, nào nghĩ tới lại làm người bị rơi và địch chứ, nếu xảy ra chuyện sai xót gì, hắn phải giải thích làm sao với Tư Mã đại nhân đây?
*đại di tử: chị dâu
Đúng lúc hắn gấp như kiến trên chảo nóng thì Quan Bá xuất hiện như cứu viện từ trời giáng thế trong ngục tối.
Quan Bá vốn luôn để ý đến mọi hành động của đại tỷ Lý gia, đại tỷ Lý gia xuất thành tới Vạn Châu, hắn cũng xin phép nghỉ ra khỏi quân doanh, theo đuôi nàng dduoir tới Vạn Châu. hắn vốn không yên tâm về đại tr Lý gia, nên chạy thẳng một đường, không ngờ quả nhiên đã gặp chuyện. Lưu Trọng thấy Quan Bá thì phiền não càng thêm phiền não, đồ gian phụ này lại có thể dẫn nhân tình tới thăm hỏi hắn, nào có tới để giẳi cứu hắn, rõ ràng là sợ hắn chưa chết còn gây trở ngại cho chúng, thật buồn cười khi hắn còn cầu tình với nàng. Cứ cho là hắn đã chết cũng không để hai người chúng sống yên ổn. Lòng Lưu Trọng biết đại cục không xong, liền muốn uống thuốc độc, may mà Quan Bá nhanh tay lẹ mắt, hô lớn một tiếng rồi ném một thỏi vàng làm Lưu Trọng bị thương, sau đó nhảy tới cứu đại tỷ Lý gia, còn bọn lính gác ùa tới túm lấy Lưu Trọng mà trói hắn lại.
Trong lòng Quan Bá hoảng sợ, ước gì lập tức được giết tên tiểu tử kia, nhưng nói cho cùng hắn là phụ thân của Thuận Nhi, đích thân ra tay lại sẽ chịu oán trách, hắn lo lắng đại tỷ Lý gia sẽ không vui, nên chỉ đã hắn mấy cái rồi lệnh cho cai ngục bắt Lưu Trọng chịu khổ một chút và canh gác hắn cho nghiêm ngặt, mang đại tỷ Lý gia ra khỏi phòng giam.
Tuy không bị thương nhưng lại bị dọa sợ, Quan Bá không yên tâm liền tìm lang trung thay đại tỷ Lý gia chẩn mạch, nhưng khi bắt mạch xong, lang trung mở miệng chsc mừng đại tỷ Lý gia, nói là có hỉ mạch, coi mạch này nên sắp được hai tháng rồi.
Lang trung kia không biết đại tỷ Lý gia là phụ nhân đã bị hưu, ông nhìn kiểu tóc nàng đã kiểu tóc của phụ nhân, dĩ nhiên là mở miệng chúc mừng.
Nhưng một câu hỉ mạch này thật sự dường như là sét đánh giữa trời quang, chỉ làm cho đại tỷ Lý gia sợ đến độ trợn mắt á khẩu. Ngược lại Quan Bá kia lại vui mừng đến mức đôi mắt muốn kéo lên tận phần tóc mai dài, sau khi lang trung kê nhiều thuốc an thai liền thưởng cho hắn rồi kéo tay đại tỷ Lý gia nói là hắn muốn làm cha.
Nhưng Lý Nhược Tuệ kia nào chịu sinh đứa bé ra? Ngay lập tức nàng trừng mắt, chỉ một lòng muốn bỏ đứa bé oan nghiệt này đi. Nhưng Quan Bá lại canh giữ chặt chẽ nơi này không chịu để nàng quay về, chỉ nói là đợi Tư Mã đại nhân tới Vạn Châu thẩm tra kết quả điều tra quan lại, tiện thể hắn sẽ làm rõ chuyện hai người, và nhờ Tư Mã làm chủ hôn lễ, không muốn khiến đứa trẻ trong bụng chịu thiệt thòi.
Nhược Tuệ cố chấp không lại tên không biết điều kia, mắt thấy chuyện tai tiếng kinhh khủng kia sắp không giấu được nữa, liền gửi nha hoàn thân cận làn của hồi môn từ nhà mẫu thân, đi từ Vạn Châu quay về Mạc Hà thành tìm muội muội bàn bạc.
Sau khi Lý Nhược Ngu nghe xong liền vuốt trán: Chuyện của tỷ tỷ và Quan Bá kia đã bắt đầu từ khi nào vậy chứ? Vì sao nội trong một năm ngắn ngủi như vậy, nàng cảm thấy mọi thứ xung quanh nàng không có thứ nào là không thay đổi đến trời đất đảo lộn.
Xoa nhẹ huyệt trên đầu một lát, liền gọi tên sai vặt tới để hắn đi hỏi buổi tối Tư Mã đại nhân có về phủ không.
Đến khi tên sai vặt chạy về, nói lúc Tư Mã đại nhân nghe được hắn là do phu nhân gửi tới hỏi thăm tin tức liền vui vẻ nói buổi tối sẽ bồi phu nhân cùng dùng bữa.
Chử Kính Phong thực sự rất vui, chỉ cảm thấy tuy kiều thê không nhớ được quá khứ nhưng thói quen muốn hắn hồi phủ để bồi nàng dùng bữa lại không thay đổi.
Thế là liền gạt hết chồng công văn sâng một bên, nhanh chóng quay về phủ.
Nhưng về tới phủ, không thấy bày biện cơm nóng rượu ấm gì cả, lại nhìn thấy khuôn mặt đang lạnh lùng của kiều thê và nghe nàng nói: “Tư Mã đại nhân, mời ngài vào phòng có vài chuyện ta cần nói.”
Lúc này Chử Kính Phong mới phát hiện biểu cảm của kiều thê không đúng cho lắm.
Đến khi vào phòng, và sau khi nghe nàng kể lại sự vướng mắc trong chuyện tranh cãi của hai kẻ kia, liền từ từ thở nhẹ nói: “Ta còn tưởng là xảy ra chuyện gì. Đại tỷ hoài thai chẳng phải là chuyện tốt sao? Quan tướng quân cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, bên cạnh lại chẳng có một nữ nhân ân cần yêu thương, bây giờ tỷ ấy đã hoài thai thì nên sớm chuẩn bị bái đường, cũng còn danh chính ngôn thuận để sinh đứa bé ra, để Quan Bá đạt được sự mong mỏi được làm cha......”
Đôi mắt to của Nhược Ngu từ từ mở to ra: “ Nếu là lưỡng tình tương duyệt dĩ nhiên là một xấp chuyện đáng mừng. Nhưng nếu thuộc hạ của Tư Mã ngài ngang ngược chiếm đoạt con gái nhà lành thì nên nói như thế nào đây?”