Edit: Bảo Vy 197
Cái thái độ điềm nhiên không màng đến chuyện người khác thật sự có chút phong thái của đại soái. Chỉ thấy Quan Bá nháo nhào kích động, thiếu chút nữa là muốn chạy tới ôm lấy ủng của chủ soái: “Chủ công! không thể như vậy được, nàng ấy cũng đã mang thai con của ta, làm gì có đạo lý chỉ muốn hài tử mà không cần phu quân chứ?”
Chử Kính Phong đặt công văn xuống, thư thả nói: “Ban đầu thấy ngươi bàn chuyện có đầu có đuôi, ta vẫn cho là ngươi hiểu được chướng ngại trong chuyện theo đuổi nữ nhân đã từng thành thân.....Bây giờ xem ra, ngươi vẫn là lý luận suông.....Ngươi không hiểu tầm quan trọng của sự danh chính ngôn thuận đấy!”
Quan Bá chớp mắt, từ từ tiêu hóa lời của đại nhân, rồi đột nhiên có chút hối hận. Nhưng khong phải thứ đạo lý này sao? hắn luôn cảm thấy Tư Mã đại nhân sống thanh tâm quả dục*nên sẽ không biết đối xử với nữ nhân như thế nào. Nhưng giờ đây khi xem xét kỹ càng thì chủ công của hắn lại bình tĩnh, bàn bản và kiên trì tới mức nào đây?
*sông giữ lòng thanh tịnh và giảm thiểu sự dục vọng của bản thân.
Lúc trước ở Liêu Thành, Lý nhị bên kia vừa mới từ hôn, chủ công liền chuẩn bị đầy đủ sính lễ, rồi dẫn biểu tỷ quận chúa mò tới cửa, rồi la hống dọa Lý phu nhân kia sợ hãi, cuối cùng cưới được ngốc tử Lý nhị vào trong tay cách gọn gẽ, sau đó thì giống như sói đói ngoặm thỏ nhỏ trong mồm, đem thỏ nhỏ ngốc nghếch ngoặm hết một đoạn đường đến phương bắc và đi vào hang sói của hắn rồi từ từ thong dong nuôi dưỡng nàng.
Đến bây giờ tuy Lý nhị tiểu nương đã tỉnh táo, xem ra cũng có ý nghĩ muốn bội ước và chạy đi, nhưng không thể được khi trong tay quan lớn đang giữ hôn thư, kia gọi lf một kiểu danh chính ngôn thuận, thật là đi cùng khắp thiên hạ đều chiếm trọn hai chữ tình nghĩa, cả người chủ công hắn cũng không thể soi ra một chút chê trách nào? Nên tuyệt đối không thể khiến tiểu nương này nhảy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.....
Xem kìa! Xem kìa! Đây mới gọi là bày kế trong lều, để mặc hắn chống chọi với sóng nước còn chủ công thì đứng vững trên mặt đất!
Quan Bá cảm thấy ở cạnh chủ công, liền là một biển học vô bờ bến, đáng tiếc bây giờ chính là có chí tiến lên, mà dà có học thêm chiêu trò mới cũng không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy Quan Bá liếc mắt một cái tới bọ dạng đắc ý trước mặt, hắn liền bày ra vẻ đang thương vô cùng, kỳ thực cái vị Tư Mã đại nhân không mấy rộng lượng kia lại cảm thấy thoải mái trong lòng, nên có thể phê chuẩn nhiều hơn một chồng công văn nữa.
Bây giờ hắn vô cùng tinh ranh, nên quyết định không lội chỗ lầy lội. Chỉ nói tiếp: “Lúc trước lòng dân Mạc Hà thành hoảng loạn, hai tỷ muội họ rõ ràng có thể tới Vạn Châu lánh nạn, nhưng hjo vẫn quyết tâm phải cùng tồn vong với bách tính cả thành, có thể suy ra đó là bản lĩnh nữ anh hùng thiên bẩm của tỷ muội Lý gia ở mức nào chứ. Bây giờ Lý đại tiểu thư không chịu gả cho ngươi, mà không phải là Nhược Ngu quả quyết ngăn cản, mà ngươi bây giờ lại giam lỏng nàng ấy khong thả đi, nếu như để cho người đang mang thai tức giận, lúc này nhất thời nổi nóng thì sẽ liên lụy tới hai mạng người a, Quan Bá, cái chỉ dẫn tuần tự, từ từ tính toán kia của ngươi, vẫn chưa tới thời điểm thích hợp a! Quan tướng quân, hấp tấp hỏng việc đấy!”
Sau khi khôn khéo đẩy hết trách nhiệm không lấy được vợ lên người Quan Bá, Chử Tư Mã liền vỗ vai hắn để an ủi rồi phất tay ra vẻ không muốn nói thêm nữa và phải xử lý công văn, và cho Quan Bá quay về. Lời của Chử Kính Phong vừa hay cũng nói trúng một chuyện, Dĩ nhiên Quan Bá đã nghe qua chuyện tỷ muội họ thề chết bảo hộ thành trì nên lòng hắn càng yêu thích Lý gia đại tỷ hơn, hắn chỉ cảm thấy nếu đời này không lấy được phụ nhân kia, đơn giảm là đời chẳng còn vui thú gì nữa.
Sau đó hắn lại nghĩ, nếu để cho nàng ra đi tự nhiên như vậy, sau này thật sự là khi sắp tới ngày lễ hội họp mới có thể nhìn thấy nhi tử một lần mà nhi tử lại được gia nhập vào dòng họ nhà Lý phu nhân, trở thành em dâu của Tư Mã đại nhân vì dang tiếng của gia tộc, tuân theo bối phận thì sẽ gọi hắn một tiếng đại ca, vậy thì trong lòng hắn thật sự giống như bị đại pháo ầm ầm càn quét mọi ngóc nghách, sự thê lương trong lòng của nam tử hán cương trực phương bắc, với nét vẽ thông thường chưa thể lột tả hết nét thê lương đó.
Thế là lúc hắn đi ra thì hắn trông như cái túi da bò bị xì hết khí, hắn lên ngựa quay ra cổng phủ, phất tay cho mấy thị vệ đang cản đường lui ra sau, hắn liền đi đến trước e ngựa, hơi hé màn xe ra liền nhìn thấy đôi tỷ muội xinh đẹp kia, ai cũng mang mặt lạnh ngồi đó.
Lý Nhược Tuệ dã chắc chắn phải quay về Giang Nam, dĩ nhiên là sẽ không thèm nhìn tới Quan Bá. Quan Bá càng cẩn thận hơn nói: “Ta biết nàng đã luôn muốn quay về nhà sớm một chút. Nhưng bây giờ tiết trời giá lạnh, mà hai ngày qua thân thể nàng lại không tốt cho lắm, chi bằng ta sẽ đi, để phủ trạch lại cho nàng trú tạm. Dù gì Tư Mã đại nhân phải xử lý công vụ ở Vạn Châu vài ngày nữa, vài ngày tới Tư Mã đại nhân cũng không thể lập tức quay về được, mà dịch quán kia người tới người đi tấp nập, quá dơ bẩn, chắc chắn là không bằng với sự sạch sẽ của phủ trạch riêng, liền phiền đến Tư Mã phu nhân lưu lại trong phủ bầu bạn với nàng. Chờ khi quan thời gin này và vào tháng chạp, đúng lúc trong thành náo nhiệt tưng bừng đón năm mới, nàng nói xem có hợp lý hay không?”
Nhược Ngu vốn cho rằng Quan Bá nghe tin tỷ tỷ không bằng lòng thành thân với hắn, chắc sẽ điên cuồng níu kéo không thôi, bây giờ xem ra hắn thật sự là biết điều vô cùng a! Cũng không biết nghe Tư Mã đại nhân kia nói cái gì, lúc quay lại thì từ một tên nam nhân hớn hở tươi vui liền mang bộ dạng chán nản bơ phờ.
Nhưng dù gì hắn cũng là thuộc hạ trung thành của Tư Mã đại nhân, cũng không nên quét chọc thể diện của hắn quá đáng. Thêm nữa vừa rồi Nhược Ngu cũng nhìn thấy bộ dạng lúc lên cơn nôn nghén của của tỷ tỷ phản ứng của tỷ ấy rất tệ, nàng tự nhiên nghĩ về tình hình lúc trước khi tỷ ấy mang thai Thuận Nhi, cũng lo lắng tỷ ấy có thể chịu được sự mệt mỏi khi ngồi xe ngựa để quay về không đây, nên sau khi khách khí cân nhắc liền vin lấy lời đề nghị của Quan Bá mà đồng ý ở lại.
Ngược Quan Bá kia cũng dứt khoát, không cầm theo bất cứ đồ đạc gì, cứ đơn độc tự mình thu xếp đồ và đi luôn. Nghe quản gia trong phủ nói, trong đêm liền chuẩn bị tới nha trai ở nha phủ của Vạn Châu và ở đó cả đêm.
*nha trai: phòng ở trong nha phủ
Lý Nhược Tuệ nghe được mấy lời này, gương mặt lại xuất hiện sự lưỡng lự, sau cùng vẫn mở miệng phân phó quản gia chọn lấy một cái mền bông dày đưa tới cho Quan Bá.
Nhưng kẻ chiếm nhà người khác là Tư Mã đại nhân kia lại tự nhiên như nhà hắn. hắn đích thực là phải ở Vạn Châu xử lý công vụ mất vài ngày, cũng cảm thấy dịch quán này không thoải mái không lắm, liền phân phó gã sai vặt của hắn mang đồ tùy thân của hắn chuyển từ dịch quán tới phủ trạch của Quan Bá. Lúc nhìn thấy Quan Bá mặt mày ủ rũ như oan hồn vất vưởng đang lang thang ở cổng nha phủ, hắn vẫn nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại hắn phải cẩn thận và chú ý, ở một mình trong đêm tối lạnh lẽo, đắp kỹ mấy lớp chăn không để nhiễm lạnh, rồi lập tức chạy theo hướng tới phủ trạch mà Quan Bá mới mua.
Vì nàng vẫn cứ lo lắng cho tỷ tỷ, nên đêm qua Nhược Ngu cũng không ngủ được yên giấc. Do đó, sau khi đợi Long Hương trải xong mền bông lên giường sưởi, nàng liền nghỉ ngơi trước. Lúc tối, vì nhà bếp muốn xua đi hàn khí cho phu nhân ngày hôm qua đã vội vàng đến đây trong đêm nên đã làm một bát cơm rượu viên.
Vì để cho hiệu quả của việc xua đi hàn khí được tốt hơn, họ đã cho thêm một chút rượu ngọt lên men. Rượu ngọt kia không hề pha thêm nước, mà giữ luôn vị rượu nguyên chất. Sau đó, rượu ngọt nồng đậm đó để hấp viên gạo nếp trộn đậu đỏ, xắt một ít đào vàng đã luộc kỹ thành khối và thả vào, rồi rắc một ít hoa quế khô để điều vị.
Mặt khác lấy riêng một chén rượu ngọt, pha với sữa dê, rồi để đó nửa ngày, nó sẽ đông lại thành phô mai mềm mại, rồi mang cả hai lên cho phu nhân. Nhược Ngu tuy không chú ý chuyện ăn uống lắm, kỳ thực làn rất thích ăn đồ ngọt.
Nàng liền ngồi tựa lưng lên thành giường, vừa đọc sách vừa cầm chén nhỏ, ăn hết một bát cơm rượu viên, cảm thấy tư vị của cơn rượu này rất là thơm ngọt, lập tức sai nhà bếp tiếp tục làm, và chỉ lấy một nồi nhỏ nước dùng cơm rượu trở lại phòng, coi nước dùng là đồ uống, chốc chốc lại uống một vài bát.
Lúc uống chỉ cảm thấy vị thơm ngọt vừa miệng, lúc đặt chén uống xuống, cả đầu đều hơi quay quay. Nên biết là cơm rượu tuy nồng độ không cao lắm, nhưng uống nhiều cũng sẽ say.
Đến sau cùng, Nhược Ngu chỉ bỏ sách xuống, mang mặt nhỏ đỏ mà ngủ luôn. Có lẽ là dưới tác dụng của rượu, trong mơ mà cả người cũng mềm yếu, giống như là bồng bềnh trên mây vậy.
Ở nơi mây mù tiên cảnh bập bềnh lơ lửng này, nàng nhìn thấy Chử Kính Phong trên người mặc quần áo dài rộng rãi thoải mái, để lộ ra phần ngực rắn chắc, hắn xắn tay áo, đứng trên đỉnh cây cao, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Mà bản thân nàng cũng đang mang tâm trạng mất bình tĩnh cứ nhảy tới nhảy lui ở chỗ gốc cây, sau cùng rốt cuộc là đem nỗi khát khao sâu thẳm nhất trong lòng hét lên: “Chử ca ca, lấy nhiều trứng chim nha, Nhược Ngu thích ăn lắm!” Lúc hét hết câu này, Nhược Ngu liền chép miệng một cái, dường như còn chưa ăn tới miệng mà đã biết tư vị của trứng chim kia ngon đến thế nào rồi.
Nhưng một lát sau, nàng cũng bay lên, dường như cũng muốn lơ lửng cùng mây và sương. Mãi đến khi bị người khác lay đến mở mắt ra, lúc này nàng mới lờ mờ nhìn ra, nam nhân kia mang nét mặt kinh hỉ hỏi: “Nhược Ngu, vừa rồi nàng nói cái gì?” Mà Lý nhị tiểu thư đây ngủ đến mộng mị thì làm sao biết được bản thân nàng mới nói cái gì, chỉ bị hắn lắc người một loáng như vậy, đầu nàng càng đau hơn. Giấc ngủ đang ngon, lại bị người khác lay tỉnh, đương nhiên là trong người không thoải mái rồi, trong miệng cứ lầm bầm ư ư a a, để mặc ai kia ảo não vì nghe không hiểu, nàng cố chấp chui vào lòng nam nhân, vội vàng theo sát muốn tiếp tục nhắm mắt để trèo cây lấy trứng chim.
Nhưng Chử Kính Phong lại không chịu, chỉ là đem nàng đặt lại về gối kê đầu, dịu dàng vuốt ve mặt nhỏ của nàng, rồi hôn lên má của nàng, dùng giọng trầm thấp nhẹ nhàng hỏi: “Vừa rồi đang gọi ai vậy? Gọi lại một tiếng nào, rồi ta sẽ cho nàng ngủ.” Nhược Ngu hơi nhắm mắt, chỉ dựa theo giấc mộng được xem là mới mới xảy ra kia, mềm mại gọi một tiếng: “Chử ca ca......”
Nàng lại không hề biết một người trông vô thức hò hét lại oanh tạc con tim của nam nhân. Tức khắc, nam nhân kích động đến độ đè lên người nàng: “Nhược Ngu, bảo bối ngoan của ta, có phải nàng đã nhớ lại rồi sao?”
Tuy nam nhân gọi đến tha thiết, nhưng Nhược Ngu say khướt lại khó chịu ngoài sự chịu đựng, chỉ liên tục tránh né, nàng chỉ cảm thấy sắp phiền đến phát khóc rồi: “Đáng ghét, đại hỗn đản, muốn đi ngủ, không muốn ngươi!”
Chử Kính Phong yêu nhất lúc nữ nhân này lộ ra nét ngây thơ chân thật của sự ngốc nghếch sau lớp mặt nạ xa cách thờ ơ, bây giờ bị một tiếng “Chử ca ca” quá lâu chưa được nghe hâm nóng lên đến độ cả người đều như bừng bừng cháy, hắn cũng không quan tâm nàng đang mềm yếu, liền tự động thoát y phục muốn thân mật đàng hoafg một phen.
Lúc Nhược Ngu vẫn muốn nhắm mắt nhủ, sau cùng bị nam nhân kia biến thành chỗ để hắn xoa bóp, cũng đã nhen lên sự kích tình của cả người.
Nàng chỉ cảm thấy trong người dường như có cái gì đang từng chút nóng lên, sau cùng hoàn toàn di chuyển tới chỗ bụng nhỏ, cả người đều sắp bị đè nén đến muốn rán chín rồi. Uống vào cái thứ rượu ngọt ngào kia, sau khi bốc hơi toàn bộ đều chuyển thành chút ít mồ hôi mang tư vị ngọt ngậy đi ra từ lỗ chân lông trên cả người.....
Có lẽ là do uống say, sau khi tự nàng tỉnh táo vẫn luôn là nữ nhân điềm tĩnh nghiêm nghị; sau khi bị môi lưỡi của Chử Kính Phong trêu chọc mà không cầm được kích tnhf, lại trở nên chủ động lạ thường, nàng liền chưng ra cực hạn của nữ kỵ sĩ nơi thảo nguyên, chỉ đem bá chủ của phương bắc xem là ngựa mà rong ruổi cả đoạn đường, thật sự có thể làm bản thân nàng tận hứng......
Sau một đêm hoang đường, hai người mới nặng nề ngủ trong vòng tay nhau.