Edit: Bảo Vy 197
Chẳng qua là Chử Kính Phong thân làm đại ca, thì an bài một mối hôn sự cho thử đệ của hắn dĩ nhiên nàng không nhiều lời.
Trước đây Chử Vong kia lo liệu nạn hạn hán cho các thôn huyện, sau khi vào đông lại quản lý việc xây cất kho lương của các nơi.
Hạn hán năm nay ở Mạc Hà thành cũng xem như là một hồi chuông cảnh báo, để Chử Kính Phong biết rằng nhược điểm của Mạc Bắc vẫn là việc cung cấp lương thực. Trứng gà cũng không thể để chung hết vào một giỏ, vẫn phải xây nhiều kho lương để dự trữ lương thực.
Phương bắc bốn mùa rõ rệt, tuy không ẩm ướt như phương nam, nhưng kho lưu trữ lương thực cũng nên chú ý một chút.
Vạn Ngịc kia tinh thông nông điền thủy lợi, với việc xây sửa kho lương cũng có vài ý kiến độc đáo. Vì vậy, Chử Kính Phong liền để Chử Vong gấp rút tới Vạn Châu, mang bản vẽ kho lương đã hoàn thành cho Vạn tiểu thư xem qua một lần xem có chỗ nào bị sai hay thiếu sót không. Nhưng cùng tới với Chử Vong còn có nữ nhi của Tô tri huyện To Tiểu Lương.
Chử Vong vốn vừa mới ở Hạ huyện để quyết định phần đất để xây kho lương. Tô Tiểu Lương rảnh rỗi nên luôn chay tới đó, vì trước kia khi hắn tham gia cuộc thi Bách Công thì nàng ấy cũng tham gia nên xem là có quen biết. Vì thế. Tô tri huyện liền nhờ vả Chử công tử hộ tống Tô Tiểu Lương với đại tỷ của nàng một quãng đường tới Vạn Châu dạo chơi vài ngày.
Tô Tiểu Lương kia nghe Chử Vong nói là huynh và tẩu của hắn hai người đang ở Vạn Châu, tự nhiên là nàng ấy mừng rỡ không ngớt. Chỉ hò hét muốn tới đó gặp hảo hữu cùng trường là Lý Nhược Ngu.
Gần đây Nhược Ngu cũng nghe và nhớ lại một chút những năm tháng học sinh ngờ nghệch của nàng ở học viện Thư Tinh theo lời kể của Tô Tú và Long Hương, nàng mới biết bản thân lại vô tình có được hai tiểu tỷ muội kết nghĩa.
Bây giờ một trong hai người họ đang tới thăm nàng, nàng vẫn không thể từ chối được. Trong khi đợi Tô Tiểu Lương tới nơi, nàng liền ở trong phòng khách để chờ vị đồng học này.
Tô Tiểu Lương kia đích thân mang một hòm y phục của nữ nhân bằng gỗ đàn, nàng gồng mình đi về phía trước, nàng nhìn thấy Nhược Ngu cũng không hành lễ mà chỉ vui mừng hô: “Tỷ tỷ, mau xem đi muội mang cho tỷ cái gì này?”
Lý Nhược Ngu cảm thấy đột nhiên có cái bánh bao thịt nhỏ bật ra trước mắt, Tô Tiểu Lương kia trông bộ dạng đáng mến vô cùng, khuôn mặt tròn phúng phính, dưới cặp chân mày đen dày là đôi mắt to to, dường như nàng có một loại háo hức muốn nhéo cặp má duyên dáng của nàng ấy.
Dường như Nhược Ngu đã hơi hiểu ra vì sao trước đây nàng lại kết thân với cô nương này, ngược lại trời sinh nàng ấy có bộ dạng ngon mắt, thật lòng không nhịn được mà cắn cặp má của nàng ấy một cái.
Chỉ là có lẽ cô nương này thật sự rất thân thiết với nàng mà không chút kiêng kị đi tới kéo tay Nhược Ngu nói: “Ở đay không gì vui hết! Mau lên! Tới phòng của tỷ đi, muội có đồ chơi đang đợi tỷ đấy.”
một Lý Nhược Ngu luôn lạnh lùng,, lại để mặc cho nàng ấy lôi tay của mình, lôi vào phòng ngủ trong viện, chỉ là nhìn nàng ấy giống như con ruồi không đầu mà bay nhảy táy máy loạn xạ, nàng mới không nhịn được phải dẫn nàng ấy vào phòng của mình.
Vào tới trong phòng, Tô Tiểu Lương liền tươi cười nói: “Xem ra nhị tỷ của muội có lương tâm, gả cho thế gia ở kinh thành vẫn không quên gửi một ít lễ vật cho người trong nhà như muội. Tỷ ấy nhờ người từ kinh thành mang về son phấn hương trầm thịnh hành nhất hiện nay, muội đều không chịu mở ra, liền gom lại hết và mang đến cho tỷ, để tỷ lại sáng tạo ra vài kiểu trang điểm mới, mới không tính là lãng phí thứ đồ đắt đỏ này.”
Vốn dĩ khi đó là lúc hai vị tiểu hữu này gặp nhau lần cuối, nên hoàn toàn say mê cái việc son phấn trang điểm này. Đặc biệt là Lý Nhược Ngu kia, nàng cảm thấy bản thân và Tiểu Lương đều trông hơi quá con nít và thiếu đi sự quyến rũ của nữ nhân, liền muốn dùng mấy kiểu trang điểm này để cho “cái liếc mắt thêm lả lơi, đôi chân mày thêm đậm đà.”
Tô Tú một bên nghe được lời đề xuất của Tiểu Lương mà mồ hôi lạnh theo đó mà rịn ra ở cổ. Nàng không đề cập tới cái từ “trang điểm” này với phu nhân, chỉ cần nghĩ tới hai vị tiểu cô nương lén lút bôi quét trang điểm, liền cảm thấy da đầu ngứa râm ran.
Nhược Ngu cũng không muốn tiết lộ chuyện bản thân nàng đã phục hồi tâm trí, và đã quên hết mọi tình nghĩa thân thiết với Tiểu Lương.
Vị Tô tiểu thư này có thể đã ngồi xe suốt một đoạn đường dài để tới, nàng lại sợ để người khác cầm hộ sẽ àm hư các chai lọ đựng đồ trang điểm trong rương, nên cả đoạn đường nàng cứ giữ chặt không ngơi, nên lòng bàn tay của đôi tay hơi mũm mĩm kia hằn lên vết ấn sâu đỏ sẫm của hai tay nắm của rương.
Đến nỗi mấy thứ mà Tiểu Lương khoe ra kia, kỳ thực đều được xem là đồ tốt. Lý Nhược Ngu buôn bán quanh năm, loại hàng nào bán chạy nhất được vận chuyển trên thuyền, dĩ nhiên trong lòng nàng nhớ rất rõ ràng. Nàng nhìn mấy niêm phong bên ngoài, có phấn hương bạch lan có trộn thêm bột phấn trân châu của tiệm Đào Xuân Hương ở Dương Châu, bột tô chân mày kia cũng là chế ra từ gỗ tô mộc kết hợp với chiết xuất cây chàm, vì là kỹ thuật làm bột tô độc nhất của tiệm Bách Niên Lão ở núi sâu, cũng đủ để sánh với bột ốc sên mà Ba Tư tiến cống.
Nhưng mấy thứ đồ vật mà thiếu nữ bình thường trân quý, nhưng ở phủ Tư Mã lại không tính là cái gì quá tinh xảo, phải biết trong rương vật dụng trang điểm của nàng đều cùng một kiểu cách với thứ đồ phục vụ trong cung.
Nhưng nhi nữ của quan lại miền quê như Tô Tiểu Lương, dĩ nhiên hiểu biết hơi nông cạn, nên cảm thấy mấy thứ đồ mà nhị tỷ gửi về đều là những tinh phẩm mà bình sinh nàng ấy chưa bao giờ dùng qua, thậm chí một lòng cố gắng mang hết cho hảo tỷ tỷ tính tình kỳ lạ của nàng xem.
“Nhược Ngu tỷ tỷ, muội đã thành thục kiểu trang điểm trước kia mà tỷ đã dạy cho muội rồi, lát nữa muội vẽ cho tỷ xem nhé được không?”
Lý Nhược Ngu cảm thấy cô nương trước mặt thật sự là ngốc nghếch đến mức thành thật, nhưng lại đáng yêu vô cùng. Đương nhiên nàng không muốn gạt phăng đi ý tốt của nàng ấy. Lúc đó nàng liền chọc ghẹo nói: “ không biết Tô tiểu thư đã tìm ra cách trang điểm nào mới chưa, ta muốn thưởng thức một chút,......”
Mấy lời khách khí này, khiến mắt của Tô Tiểu Lương hơi đờ ra, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ nói: “Tỷ tỷ, làm sao tỷ trở nên đoan trang hiền nhã hơn được vậy, Tiểu Lương cũng muốn học khí chất thục nữ như này củ tỷ!”
Nàng ấy mang cái bản mặt nhõng nhẽo, bộ dạng đầy ngưỡng mộ nhìn Lý Nhươc Ngu, lại khiến cho bản tính tinh nghịch hiếm khi xuất hiện của Lý nhị tiểu thư ngứa ngáy muốn bật ra......
Lý Nhược Ngu nhìn xung quanh không có ai, nên nàng cũng không kềm chế nữa mà duỗi tay nhéo má của Tô Tiểu Lương, quả thật đúng như nàng nghĩ, má non mềm trơn láng như khối đậu hũ non đông lạnh......
Đến khi tay ngọc nhéo lấy cục mỡ nhỏ kia, lòng Lý nhị tiểu thư cũng kinh ngạc: Nàng đây là bị làm sao vậy, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa......
Nhưng Tô Tiểu Lương lại không phiền lòng chút nào, dường như nàng ấy đã quen với việc đó nên đưa bên má còn lại vào lòng bàn tay của Lý Nhược Ngu, tới gần nàng thân thiết nói: “Bên này tỷ cũng nhéo một chút đi, để tránh nhéo có một bên thì khi không chỉ có một bên má sưng lên thôi.”
Từ chuyện này có thể thấy, cái chuyện nhéo má đùa vui này, trước kia cho tới bây giờ thường rất thú vị. Trời sinh Lý Nhược Ngu là người thích kết bạn, nhưng cho dù là Chu Diệu Bình hay Sở Uyển Nương đều là nữ tử hơi trưởng thành trầm ổn, khuê mật ngây thơ chân chất như Tiểu Lương đây thì khi nhỏ lúc đến trường học nàng cũng chưa từng kết giao qua.
Chỉ vì Lý nhị tiểu thư đây qúa là thông minh, cộng thêm tính cách lại hơi già dặn, dĩ nhiên là không thể quá thân thiết với mấy tiểu thư ngu ngốc cùng lứa được. Nhngw giờ đây Tiểu Lương mang một khuôn mặt tươi trẻ vẫn còn lông tơ, rồi nói với mấy chuyện ngây thơ thật thà, mà nàng lại mang loại cảm giác thanh mát tươi vui vỗ vào mặt nàng, thật sự khiến nữ thuyền vương cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Cũng may mắn Tiểu Lương là cô nương trời sinh đầu óc không nhanh nhạy, thêm nữa nàng luôn cảm thấy Nhược Ngu thông minh rộng lượng, chỉ mới có mấy ngày không gặp mà lễ nghi của Tư Mã tiểu phu nhân đây tiến bộ không ít, nên nàng lại không hề phát hiện ra sự khác thường của hảo hữu năm xưa.
Sau cùng, nàng ấy liền dùng một tay đeo lấy bàn tay mềm mại của Nhược Ngu và hôn lên mu bàn tay của nàng một cái thật kêu, rồi vui sướng mở tráp trang điểm của mình ra, cầm lấy phấn mặt, phấn chân mày và các loại cọ màu, sau khi mọi thứ chuẩn bị theo thứ tự nàng ấy liền nín thở ngưng thần, rồi dùng nùi thoa mở nghiên phấn ra, đánh phấn trang điểm.
không bao lâu thì đã làm xong, thế là nàng ấy liền xoay mặt hướng về phía Nhược Ngu mỉm cười xinh đẹp nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem kiểu Đường phong sĩ nữ* này của muội vẽ có đẹp không?”
* theo mình hiểu là phong cách trang điểm của con gái quan quyền thời nhà Đường.
Lý Nhược Ngu đang ngồi một bên cầm lấy mấy linh kiện của tàu thuyền đang bày trên bàn của nàng, thu gom từng cái từng cái vào rương nhỏ của nàng, đang sắp xếp nên nàng không kịp phòng bị gì mà ngẩng đầu lên xem, nàng liền bị dọa sợ đến nỗi suýt nữa siết phần cột buồm trong tay thành ba khúc.
Khuôn mặt nhỏ lúc trước vẫn còn trẻ con quá mức kia bây giờ là một màu trắng bệch, trên cặp má tròn trĩnh chỉ tản ra hai mảng má hồng dày đậm, nàng ấy vốn có cặp chân mày đen đầy thì lại bị tô đen đến nỗi trông như hai cái bọng mắt thâm. Ở phần chính giữa đôi môi bị đánh bớt cho bợt đi lại nổi lên một dấu môi nhỏ xíu đỏ tươi.
Mặc dù đang ban ngày trời sáng, nhưng giống như là đã gặp ma. Nhưng Tiểu Lương cầm gương trong tay soi một cái và lại trông rất hài lòng nói: “Tỷ tỷ, đây lại là lần đầu tiên muội làm đẹp nhất đấy, thật sự là giống hệt với kiểu mà lần trước tỷ đã vẽ đấy!” Lý Nhược Ngu trầm mặc nhìn khuôn mặt với hai sắc trắng đỏ đan xen rồi mở miệng nói: “Lâu rồi, tỷ thật sự không nhớ nổi nữa, trước đây ta từng trang điểm như vậy sao?”
Tô Tiểu Lương gật đầu: “Làm sao tỷ lại quên vậy? Đương nhiên là tỷ tỷ làm trước rồi, muội cảm thấy nó đẹp mới học theo tỷ a! Nhưng phu quân tỷ lại không hiểu sự tuyệt vời của cách trang điểm này, mấy người trong quân doanh đều không biết thưởng thức nét thanh nhã của kiểu trng điểm cung đình này.
Tỷ đã nhớ ra chưa? Lần đó tỷ tỷ người trang điểm đẹp vô cùng, vốn đã phối xiêm y và trang sức muốn đi dạo phố với muội, đáng tiếc bị Tư Mã đại nhân vô tình thấy được liền kịch liệt ngăn cản, bắt tỷ rửa mặt cho bằng được.....Thực sự là đáng tiếc vô cùng, bằng không thì chắc chắn ở Mạc Hà thành sẽ nổi lên việc người người tranh nhau mà bắt chước theo kiểu trang điểm Đường phong cổ vận*này rồi.”
*ý nói là kiểu trang điểm cổ điển và theo tiêu chuẩn thẩm mỹ đời nhà Đường.
rõ ràng, trong lòng Tô tiểu thư cực kỳ khao khát ba tỷ muội của Tinh Tư năm đó dẫn dắt xu hướng hoa thường cẩm y* của Mạc Hà thành, ngữ khí của nàng ấy đầy tiếc nuối và nồng sự buộc tội với Tư Mã đại nhân thô kệch quê mùa.
*dịch nôm na là váy hoa y phục thuê kim tuyến: ý chỉ đến y phục của phụ nữ có quyền thế địa vị thời xưa
Từ khi Lý Nhược Ngu hồi phục đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng chân thành cảm tạ phu quân của mình, có thể mạnh mẽ và quyết đoán mà ngăn cản sự suy đồi của nàng lúc nàng ngu ngốc ngông cuồng. Nàng liền trầm mặc một hồi rồi nói: “Muội vẽ rất đẹp đấy, chỉ là gần đây kiểu này cũng không thịnh hành nữa. một lát nữa ta sẽ dạy muội thêm kiểu mới.”
Tô Tiểu Lương luôn nghe và làm theo lời của Lý Nhược Ngu, khi nghe được sự thịnh hành của kiểu sĩ nữ quan này đã giảm xuống, thì nàng còn chút tiếc nuối, lưu luyến không nỡ mà nhìn lại mặt hoa trong gương đồng lần nữa.
Lần này, Long Hương cũng theo sự phân phó của phu nhân mang nước rửa mặt có hòa tinh chất rửa mặt, và sau khi giúp đỡ Tô Tiểu Lương rửa sạch khuôn mặt hoa đỏ liễu xanh kia đi, rồi bê hương quả hạt dưa đã chuẩn bị để tiếp đãi vị Tô tiểu thư này.
Đợi sau khi nha hoàn và thị nữ đã lui xuống, Tô tiểu thư vừa cắn một quả đào hương, dường như là nhớ ra điều gì đó, đầu tiên nàng ấy vẫn tự cười, sau đó lại hơi đỏ mặt, và lưỡng lự một hồi, sau cùng nàng ấy cực kỳ quyết tâm nhỏ tiếng nói với Nhược Ngu:” Tỷ tỷ, muội kể cho tỷ một chuyện, nhưng tỷ nhất định không được kể cho người khác đấy.”
Nếu như ở trong trường hợp khác, với cái cách gợi chuyện như vậy, thì Lý nhị tiểu thư sẽ không chút chần chừ mà cự tuyệt việc nghe tiếp. Nàng quanh năm lăn lộn trong giới quan trường và thương trường, những lời mở đầu như vầy thường có nghĩa là sau đó chắc chắn có chuyện rắc rồi hay cạm bẫy. Nhưng đối với nhi nữ của huyện lệnh tỉnh lẻ này, thì nàng không cần thận trọng như vậy, rồi tùy ý nói: “Nếu muội tình nguyện thì nói đi ỷ nghe đây.”
Tô Tiểu Lương tỏ vẻ thần bí xem thử ở cửa không có bóng người, rồi kề sát vào bên tai của Lý Nhược Ngu, nhỏ tiếng nói: “ Muội với Chử công tử đã hôn rồi.”
Lúc này Nhược Ngu đang ngậm trà trong miệng, không chút phòng bị liền sặc hết ra ngoài.