Chiến Tranh Lạnh Ba Năm Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ


Cô nắm chặt tay: “Cuộc hôn nhân này cũng không phải do con muốn.

Mẹ đừng quên, là nhà họ Chu cần đến con.


Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng của Lăng Nhã Quỳnh dịu lại một chút, nhưng vẫn đầy ngạo nghễ:
“Mẹ biết, chuyện này cũng xem như con giúp đỡ gia đình chúng ta.

Chúng ta sẽ không bạc đãi con, tiền cần đưa cho con một xu cũng không thiếu.


“Chờ con ly hôn với Yến Kinh xong, chuyện này coi như kết thúc, từ nay chúng ta không ai nợ ai.


Một câu “không ai nợ ai” thật đanh thép.

Cúp máy, Lâm Ngữ Hi rũ rượi dựa vào ghế.

Đã cuối thu, lá cây sam nước gần rụng hết, chỉ còn vài mảnh khô héo lác đác treo trên thân cây trơ trụi.

Bác sĩ thực tập mới gõ cửa: “Bác sĩ Lâm, còn hai phút nữa là một giờ rồi, cô đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Ngữ Hi hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy: “Xong rồi.



“Cái bà phù thủy già đó nói như vậy? Không ai nợ ai á!”
Trước giờ tan làm, Lâm Ngữ Hi nhận được điện thoại của Ngu Giai Tiếu, cô ấy nghe ra tâm trạng Lâm Ngữ Hi hơi xuống, truy hỏi về cuộc điện thoại buổi trưa, suýt nữa giận bốc khói.

“Nhà họ Chu nợ cậu nhiều lắm rồi đó! Tên họ Chu đó có cái gì mà phải ấm ức, ấm ức như vậy thì ban đầu đừng đụng vào cậu chứ! Bà nội nó, cậu bảo anh ta tự hỏi cái đó của anh ta xem có ấm ức hay không!”
Lâm Ngữ Hi suýt phun ngụm nước ra, quay lại nhìn xung quanh, may là lúc này không có ai trong phòng uống nước.

Cô lấy nước xong, quay về: “Cô Ngu, chú ý một chút, mình đang ở bệnh viện.


“Bệnh viện thì làm sao, mọi người đều là người da vàng, điều này ghi sẵn trong gen của chúng ta rồi!”
Ngu Giai Tiếu chưa hả giận: “Cậu thì không thấy oan ức, còn anh ta lại thấy tủi thân rồi, kết hôn xong anh ta chẳng phải vẫn vui vẻ, làm loạn với cái người tên Giang Nam kia sao, để cậu bị người ta coi thường khắp nơi, đến một người giúp việc cũng dám leo lên đầu cậu!”
“Ba năm tuổi xuân quý báu của cậu đều đã hi sinh hết, nhận lại được gì? Chỉ nhận được sự chế nhạo của mọi người và một đoạn tình cảm bị lợi dụng!”
Thật không hổ danh là bạn thân, nói câu nào trúng tim đen câu đó.

Lâm Ngữ Hi: “… tuyệt giao năm trăm năm, cậu không phiền chứ?”
“Đừng đừng đừng.

” Ngu Giai Tiếu vừa nãy bốc đồng, giờ vội vàng làm hòa, “Mình tan làm rồi, đợi mình đến đón cậu, mời cậu ăn đại tiệc!”
“Đại tiệc của cậu là ‘uống’ đúng không?”
Ngu Giai Tiếu cười hì hì: “Đúng là hiểu mình.


Tửu lượng không cao nhưng cô ấy vẫn thích uống vài ly, lấy cớ là áp lực công việc lớn, cồn làm người ta vui vẻ, lần nào cũng nói mời Lâm Ngữ Hi ăn đại tiệc, cuối cùng đều đi thẳng đến quán bar.

Lâm Ngữ Hi vừa bước ra khỏi bệnh viện thì xe của Ngu Giai Tiếu đã đỗ sẵn bên đường, cô ấy thò đầu ra cửa sổ vẫy tay.

Lâm Ngữ Hi lên xe, theo thói quen lấy chai nước rửa tay khô trong túi ra, Ngu Giai Tiếu giơ hai bàn tay ra chờ khử trùng.

“Quán bar mới mở hôm nay có khuyến mãi, cặp đôi giảm giá năm mươi phần trăm!”
Hai chữ giảm giá đúng là nhược điểm của cô ấy, giảm giá năm mươi phần trăm lại là thuốc mê, nhìn thấy là không bước nổi chân.

Lâm Ngữ Hi nói: “Chúng ta không phải là cặp đôi.


“Sao cậu lại cứng nhắc thế chứ.

” Ngu Giai Tiếu khoác vai cô, “Bảo là cặp đôi thì sao họ biết được chứ? Giờ người ta phóng khoáng lắm, không được thì bọn mình ra đó hôn cái.


Lâm Ngữ Hi: “Từ chối nhé.


“Từ chối không có hiệu lực.

Cậu đã kết hôn, mình mới là cô nương trong trắng, tính ra thì mình thiệt hơn đấy.


Quán bar không khó vào như Lâm Ngữ Hi tưởng, chỉ là Ngu Giai Tiếu nhất định thiếu dây thần kinh nào đó, khoác eo cô rồi gật gù với bảo vệ: “Nhìn thấy chưa, tôi là T.


Lâm Ngữ Hi: “…”
Ngu Giai Tiếu cố làm cô vui, gọi cho cô một đống đồ ăn, còn rượu thì toàn những loại đắt tiền mà bình thường cô ấy chẳng nỡ uống.

Quán bar này khá cao cấp, không gian tốt, đồ ăn cũng ngon, chỉ có điều hôm nay đặc biệt đông, tiếng nhạc vang ầm trời, vừa náo nhiệt vừa ồn ào.

Ngu Giai Tiếu như nhện tinh, ngày ngày lướt mạng, nắm bắt thông tin còn nhanh hơn ai hết: “Lần này chồng cậu trở về thật sự là để tranh gia sản đấy à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui