Chiến Tranh Lạnh Ba Năm Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ


Chu Yến Kinh nói: “Ông đừng vu oan cho cháu, cháu không làm chuyện trộm cắp đâu.


“Cháu thì không, nhưng cháu xúi thằng Sử Đường làm.


Sử Đường ở bên cạnh không vui: “Ông ơi, dù sao cháu cũng là cháu ông, ông nói thế không thấy mất mặt sao.


Ông cụ trợn mắt nhìn cậu: “Cháu còn biết xấu hổ à!”
Sử Đường bĩu môi: “Cháu cũng đâu phải đồ ngốc.


Ông cụ không buồn để ý đến anh ta.

Hai nhà thân thiết, Chu Yến Kinh từ nhỏ cũng lớn lên dưới mắt ông ấy, giống như nửa đứa cháu.

Lâu ngày không gặp, ông cụ vỗ vai Chu Yến Kinh: “Cuối cùng cũng chịu về rồi hả?”
Chu Yến Kinh cười vô tư: “Ngày nào cũng mơ thấy ông nói nhớ cháu, nên cháu phải lập tức về gặp ông để giải nỗi nhớ.


Ông cụ cười hạnh phúc, giơ gậy định đánh, thật ra cũng chỉ gõ nhẹ vào chân Chu Yến Kinh, giống như đang gãi ngứa: “Thằng nhóc hỗn láo này! Dám trêu ông à.


Lâm Ngữ Hi đứng yên lặng bên cạnh, ngoài lúc đến đây chào ông cụ Sử, cô không nói thêm lời nào.


Ông cụ yêu mến cả những người Chu Yến Kinh quý trọng, quay lại nói chuyện với cô, giọng điệu thân mật: “Lâu rồi không gặp Tiểu Hi, càng ngày càng xinh đẹp.


Lâm Ngữ Hi lễ phép mỉm cười.

Có lẽ vì gia đình vừa thêm thành viên, ông cụ chỉ quan tâm đến việc này: “Hai đứa kết hôn cũng gần ba năm rồi nhỉ, định khi nào sinh một đứa đây?”
Nụ cười của Lâm Ngữ Hi thoáng cứng lại.

Những người xung quanh đều biết mối quan hệ của hai vợ chồng cô không tốt đẹp gì, sống xa nhau quanh năm, lấy đâu ra cơ hội sinh con.

Bầu không khí thoáng chùng xuống, Lâm Ngữ Hi lấp lửng định trả lời cho qua: “Cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.


Ông cụ không hài lòng với câu trả lời: “Vậy thì nghĩ ngay đi! Hai đứa đều có gen tốt như thế, không sinh con chẳng phải uổng công của ông sao?”
Lâm Ngữ Hi: “……”
Chuyện này có liên quan gì đến ông đâu ạ.

Sử Đường xuýt xoa: “A, dì Nhã Quỳnh còn chưa sốt ruột, ông gấp cái gì, có liên quan gì đến ông đâu.


“Ai bảo Nhã Quỳnh không sốt ruột, nếu không thì sao lại nhìn chằm chằm đứa bé đến vậy, nhìn say mê đến mức không muốn buông ra, chỉ thiếu điều ôm về nhà thôi.


Mọi người nhìn theo cây gậy của ông cụ, không xa đó, Lăng Nhã Quỳnh quả nhiên đang bế chắt trai mới sinh của nhà họ Sử, cười rất hiền hậu.

Ông cụ lại nói: “Tiểu Hi à, cháu xem mẹ cháu khao khát thế kia, mau sinh cho bà ấy một đứa chơi cùng đi.



Lâm Ngữ Hi thực sự không biết phải trả lời sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Chu Yến Kinh, nhưng anh đứng đó với vẻ thờ ơ, không có ý định giúp cô giải vây.

Lâm Ngữ Hi cắn răng: “Thật ra chúng cháu không sinh con, vấn đề không phải tại cháu.


Mọi người ngây người, ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Yến Kinh.

Chu Yến Kinh nhướng mày, đón nhận ánh mắt phức tạp đầy quan tâm của các bậc trưởng bối, chậm rãi tiếp lời: “Ý cô là, vấn đề nằm ở tôi?”
Lâm Ngữ Hi: “Chuyện này tôi không tiện nói, anh tự kể với ông cụ Sử đi.


Nói xong, cô nhấc váy, quay người bỏ đi.

Không khí rơi vào im lặng đầy ẩn ý.

Mọi người đều chìm vào sự trầm mặc.

Ông cụ nhà họ Sử cả buổi cũng không nói thành lời.

Chu Yến Kinh nhìn bóng lưng ung dung rời đi của Lâm Ngữ Hi, cô đi một đoạn còn quay đầu lại nhìn, khi chạm phải ánh mắt của anh thì nhanh chóng quay đi, bước đi càng nhanh hơn.

Chu Yến Kinh bật cười vì tức.

Sử Đường như bị sét đánh, dường như việc Chu Yến Kinh gặp vấn đề về phương diện đó còn khó tin hơn là việc chính anh ta gặp vấn đề.

Mắt anh ta trố ra, nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trên người Chu Yến Kinh đầy khó tin: “Anh… anh…”
Chu Yến Kinh giơ tay khép cái miệng sắp rớt xuống đất của anh ta lại: “Im miệng.

Đừng để tôi phải đánh cậu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận