Chị dâu hai của Sử Đường đang bế đứa bé vừa tròn một tháng tuổi ngồi ở phòng phụ, xung quanh có một nhóm người tụ tập để ngắm em bé.
Lâm Ngữ Hi bước tới chào hỏi Lăng Nhã Quỳnh và vài vị trưởng bối, định rời đi để hít thở không khí thì chị dâu hai gọi lại.
“Tiểu Hi có muốn bế thử đứa bé không?”
Đứa trẻ mặc bộ đồ liền bằng cotton in hình thỏ, trắng trẻo, mềm mại được quấn trong tấm khăn, đôi mắt đen tròn long lanh nhìn cô.
Lâm Ngữ Hi định từ chối, nhưng chị dâu hai đã đặt đứa bé vào lòng cô: “Bế thử đi, em nhìn xem, nó thích em lắm, cứ nhìn em mãi.
”
Trước lời mời nồng nhiệt, Lâm Ngữ Hi đành ngồi xuống, đối diện với đôi mắt to của đứa bé.
Đứa bé dường như thật sự thích cô, vừa nhả bong bóng, vừa ư a cười, đôi mắt nheo lại thành hai đường cong.
Lâm Ngữ Hi cũng mỉm cười, cảm giác này thật kỳ lạ, hóa ra được trẻ con yêu thích lại làm người ta cảm thấy vui vẻ đến vậy.
“Chào cháu.
” Cô nhẹ nhàng nói với đứa bé, “Dì tên là Lâm Ngữ Hi, cháu tên là gì?”
Chị dâu hai cười: “Nó làm sao biết mình tên gì được chứ.
Dù có biết, nó cũng chưa nói được.
”
Chiếc khóa trường thọ bằng vàng tinh khiết trên cổ đứa bé trượt xuống, chị dâu hai giúp bé đeo lại, chợt chú ý đến cổ của Lâm Ngữ Hi.
“Ồ? Tiểu Hi cũng đeo khóa bình an nhỉ.
”
Mọi người chú ý đến chiếc khóa trên cổ của Lâm Ngữ Hi.
Trên cổ cô có một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, là loại ngọc quý hiếm, màu xanh trong suốt, được chế tác thành hình dạng khóa bình an, tròn trịa, đáng yêu, nhỏ nhắn và tinh tế.
Lâm Ngữ Hi vô thức đưa tay chạm vào chiếc khóa bình an.
Cô đã đeo nó rất lâu, ngọc bích đã hòa quyện với sự ấm áp của làn da cô.
Chị dâu hai tỏ ra thích thú: “Chiếc khóa bình an này mua ở đâu vậy? Chị cũng muốn mua một cái.
”
Lâm Ngữ Hi lắc đầu: “Em cũng không biết.
Đây là quà của người khác tặng.
”
Chị dâu hai ồ lên một tiếng, cười: “Chắc là do Yến Kinh tặng em rồi.
Vậy thì chắc là chị không mua được.
”
Lâm Ngữ Hi cũng cười, ngồi dưới ánh sáng lấp lánh của đèn chùm pha lê, bất giác nhớ đến mùa đông đầy tuyết ấy.
Đêm giao thừa, lúc nửa đêm.
Người đàn ông đứng chờ dưới lầu.
Vòng tay ấm áp và nụ hôn trong tuyết.
Một màn pháo hoa rực rỡ, tráng lệ, chỉ dành riêng cho cô.
Thật ra, Chu Yến Kinh đã từng yêu cô.
Các vị phu nhân lớn tuổi yêu thích ngọc bích, bàn luận: “Bây giờ giới trẻ ít ai đeo ngọc bích lắm nhỉ.
”
“Viên ngọc này có độ trong rất tốt.
Tiểu Hi có khí chất, đeo rất đẹp.
” Bà Sử vẻ mặt hiền từ, khen ngợi Lâm Ngữ Hi rồi quay sang nói với Lăng Nhã Quỳnh, “Chị thật có phúc, Yến Kinh cưới cho chị một cô con dâu tuyệt vời thế này.
”
Lăng Nhã Quỳnh cười nhạt: “Chị mới là có phúc, nhanh chóng có cháu bồng rồi.
”
Bà ấy chỉ đáp lại cho có lệ, vô tình dẫn dắt câu chuyện về đề tài này.
Bà Sử quay sang hỏi Lâm Ngữ Hi: “Tiểu Hi và Yến Kinh sao không sinh một đứa nhỉ?”
Lâm Ngữ Hi: “……”
May là Lăng Nhã Quỳnh cũng không muốn bàn về chuyện này, bà ấy nói vài câu chuyển hướng câu chuyện, Lâm Ngữ Hi trả đứa bé lại cho chị dâu hai rồi đi ra ngoài từ cửa bên của phòng khách để hít thở không khí.
Bên ngoài là hồ bơi, mùa này vậy mà nước vẫn đầy, khi Lâm Ngữ Hi ra ngoài quên không mang áo khoác, bị gió thổi qua cảm thấy lạnh.
Cô định quay lại lấy áo khoác, nhưng nhìn ánh đèn sáng rực trong căn nhà, nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, cô lại không muốn vào nữa.
Bầu không khí đầm ấm ấy, chẳng liên quan gì đến cô.