Chiến Tranh Lạnh Ba Năm Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ


“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lâm Ngữ Hi hoàn hồn, vội bước lên kéo nhẹ tay áo Chu Yến Kinh, định khuyên anh thả cậu bé xuống.

Cô vốn thích trả đũa một cách âm thầm kín đáo, đâu như Chu Yến Kinh lại làm một cách công khai thế này.

Dù sao đây cũng là nhà người khác, làm ầm lên thì nhà họ Sử cũng khó xử, Lăng Nhã Quỳnh chắc chắn sẽ mắng cô vì không khuyên anh.

Cô vừa đến gần, đã bị Chu Yến Kinh ôm eo kéo qua một bên: “Đứng xa ra.


Mẹ của cậu bé cũng đến, gào khóc chạy lại, bị chồng cô ta giữ lại kịp thời: “Giết người rồi! Cứu mạng! Cứu con trai tôi với!”
Một nhóm người xúm lại khuyên nhủ: “Nhị công tử, anh là người lớn sao lại chấp nhặt với trẻ con chứ.


“Đúng vậy, có gì cứ nói từ từ thôi.


Sắc mặt của Lăng Nhã Quỳnh rất khó coi: “Yến Kinh, con đang làm gì vậy!”
Chu Yến Kinh thản nhiên nhướng mày, lắc lư cậu bé: “Không nhìn ra sao, trừ gian diệt ác đây.


Dù ngay cả lời của Lăng Nhã Quỳnh cũng không có tác dụng, cha mẹ cậu bé khóc lóc chạy đến cầu cứu ông cụ Sử: “Ông Sử, ngài phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!”
Ông cụ Sử bực bội nhìn Chu Yến Kinh, đứa quỷ sứ này, lớn đầu rồi mà bắt nạt trẻ con cũng không biết kín đáo chút.

Ông cụ nghiêm giọng: “Yến Kinh, nó chỉ là một đứa trẻ, dù nó có mạo phạm cháu thế nào, cũng thả người xuống trước đã.


Chu Yến Kinh vô tư nhếch môi: “Ông ơi, cháu cũng là một đứa trẻ đây.

Trẻ con đùa giỡn với nhau, ông cứ ngồi xem cho vui là được rồi.

Bờ hồ trơn trượt, ông cẩn thận kẻo ngã.


Chu Yến Kinh là ai, trước giờ là kẻ ngang tàng, chẳng ai quản nổi.

Bây giờ lớn hơn, nhìn có vẻ trưởng thành, chững chạc hơn, nhưng bản chất vẫn là kẻ nghịch ngợm.

Vương tổng nghiến răng mắng con trai: “Mau xin lỗi đi! Xin lỗi rồi sẽ được thả xuống!”
Cậu nhóc vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nhìn quanh thấy chẳng ai có thể quản được Chu Yến Kinh, bắt đầu sợ, nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc nức nở: “Cháu xin lỗi chú!”
Chu Yến Kinh nói: “Tôi hơi lãng tai, nghe không rõ, xin lỗi ai cơ?”
Cậu nhóc liền đổi giọng: “Xin lỗi dì ạ!”
“Ở đây có dì nào đâu.

” Chu Yến Kinh vẫn không hài lòng, “Vợ tôi là một cô gái trẻ, cậu là thằng nhóc mười mấy tuổi gọi ai là dì đấy.


Lâm Ngữ Hi thực ra muốn nói, cô đã hai mươi lăm tuổi, qua năm sẽ hai mươi sáu, gọi cô là dì cũng không có gì lạ.

“Chị ơi, em xin lỗi, em biết sai rồi, chị tha thứ cho em đi!”
Chu Yến Kinh hỏi: “Cậu sai ở đâu?”
“Em không nên thấy chị đẹp mà dùng súng nước bắn chị.

” Cậu nhóc giờ ngoan ngoãn nghe lời Chu Yến Kinh, “Em hứa lần sau sẽ không dám làm thế nữa!”
“Lần sau? Lần sau nếu gặp tôi, nhớ chạy nhanh hết sức, nếu không tôi sẽ quẳng cậu xuống hồ bơi, khi nào cậu uống hết nước trong hồ, tôi mới cho cậu lên.


“Em không dám nữa!”
Chu Yến Kinh lúc này mới chậm rãi thả cậu bé xuống, mẹ cậu ta lập tức lao đến ôm lấy con trai.

Chu Yến Kinh thản nhiên xoa xoa cổ tay: “Ăn gì mà mập thế, cân nặng chắc chắn vượt tiêu chuẩn rồi.


“……”
Vừa được đặt xuống, mẹ của cậu bé đã lấy lại khí thế, như một bà điên, lớn tiếng mắng nhiếc: “Lớn tướng rồi còn đi bắt nạt trẻ con, cậu còn biết xấu hổ không?”
Chu Yến Kinh hừ một tiếng, nhét tay vào túi: “Bắt nạt nó thì sao? Bà không thích à? Nếu muốn bênh vực nó, bà cũng có thể thử treo ngược tôi lên, tôi đảm bảo sẽ không phản kháng, bà muốn thử không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui