Chiến Tranh Lạnh Ba Năm Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ


Dù có khỏe hơn nữa, bà ta cũng không đủ sức để treo một người đàn ông trưởng thành lên.
“Nhà họ Chu các người ỷ thế hiếp người! Tôi sẽ báo cảnh sát! Để cảnh sát bắt cậu...!Á!” Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đã bị một cái tát giòn tan làm cho suýt ngã nhào.
“Cô im miệng cho tôi!” Vương tổng giận dữ quát, “Cô còn mặt mũi mà báo cảnh sát à? Không phải cô chiều hư nó, để nó gây rối khắp nơi sao!”
Người phụ nữ bị đánh ngơ ngác, ngồi phịch xuống đất khóc òa lên: “Tôi không sống nổi nữa! Anh lại đi bênh người ngoài! Mẹ con tôi theo anh đúng là đen đủi tám đời rồi...”
Ông cụ Sử bực bội phẩy tay, bà Sử cùng chị dâu hai nhà họ Sử bước đến khuyên nhủ, không chút nhượng bộ mà kéo hai mẹ con ồn ào đó đi.
Vương tổng hối hận đến mức chỉ muốn cắn lưỡi.

Hôm nay đúng là không nên dẫn theo người đàn bà ngu ngốc và đứa con hư hỏng đến dự tiệc ở nhà họ Sử.
Công ty của ông ta đang rất cần khoản vay từ ngân hàng Hanh Thái để cứu nguy, giờ lại đắc tội với nhà họ Chu, không phải là tự tìm đường chết sao!
Vương tổng cúi đầu xin lỗi, cười giả lả: “Nhị công tử, nhị thiếu phu nhân, là chúng tôi không dạy dỗ con cái đàng hoàng, thật thất lễ quá.

Xin hai vị rộng lượng bỏ qua, tôi sẽ về dạy dỗ nó một trận thật kỹ!”

“Không sao đâu, nó còn nhỏ mà.” Lâm Ngữ Hi đáp với giọng điệu khách sáo hơn hẳn Chu Yến Kinh, trả lại khẩu súng cho ông ta.
“Trẻ con cơ thể yếu ớt, đánh nhẹ một chút là được rồi, không cần phải quá nặng tay đâu.”
Vương tổng: “…”
Cảnh náo loạn bên hồ bơi cuối cùng cũng hạ màn.

Gia đình cậu nhóc đã rời đi, đám đông xung quanh cũng tản ra.
Lăng Nhã Quỳnh bực bội mắng Chu Yến Kinh: “Con mấy tuổi rồi, nó mấy tuổi, mà đi bắt nạt một đứa trẻ, con không thấy xấu hổ à.”
“Có gì mà xấu hổ.” Chu Yến Kinh nhếch môi cười nhàn nhạt, “Hôm nay đâu phải lần đầu con bắt nạt người khác.”
Lăng Nhã Quỳnh vốn định nói mấy câu với Lâm Ngữ Hi, rốt cuộc vụ lộn xộn này cũng do cô mà ra.
Nhưng chưa kịp nói, Chu Yến Kinh đã ra hiệu, gọi người hầu nhà họ Sử đến và dặn dò: “Mang áo khoác của Lâm Ngữ Hi đến đây.”
Chiếc khăn choàng của Lâm Ngữ Hi gần như đã ướt sũng, với thời tiết lạnh thế này, chẳng khác nào nhảy xuống nước.
Người hầu nhanh chóng mang áo khoác của Lâm Ngữ Hi tới, kèm theo một túi sưởi.
Lăng Nhã Quỳnh thấy vậy cũng không nói gì thêm: “Thôi, hai đứa về sớm đi.”

Lâm Ngữ Hi từ nhỏ đã thuộc kiểu người có thể trạng tay chân luôn lạnh buốt.

Quấn trong chiếc áo dạ cashmere, ôm túi sưởi, ngồi trên xe bật máy sưởi, cô mới dần dần ấm lại chút ít.
Nhưng cảm giác ấm ấy chỉ là bề ngoài.

Xuống xe vào nhà, chỉ vài bước ngắn, tay cô vừa ấm lên lại bị gió thổi lạnh ngắt.
Vừa bước vào cửa, Chu Yến Kinh thuận tay cầm lấy áo khoác của cô, chạm vào những ngón tay lạnh ngắt, anh nhíu mày.
“Sao ủ ấm lâu vậy mà vẫn lạnh thế này.”
Lâm Ngữ Hi còn chưa kịp phản ứng, bàn tay đã được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của anh.
Cô nhìn bàn tay anh đang nắm tay mình, không nói gì.
Chu Yến Kinh dặn chị Trần chuẩn bị nước tắm và nấu một bát nước gừng, sau khi dặn xong, anh quay lại phía cô.
“Đưa tay kia đây.”
Lâm Ngữ Hi ngẩng đầu nhìn Chu Yến Kinh.
Thấy cô chưa phản ứng, Chu Yến Kinh nắm lấy tay còn lại của cô, đặt vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm.
“Người ta bắt nạt cô, cô cũng không biết đánh trả à.” Anh hờ hững nhìn cô, “Nếu hôm nay tôi không ở đó, cô tính để người ta bắt nạt mình sao?”
Lâm Ngữ Hi rũ mắt: “Nếu không có anh ở đó, tôi đã đẩy nó xuống hồ từ lâu rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận