Chiến Tranh Lạnh Ba Năm Chu Thiếu Gian Nan Theo Đuổi Vợ


Một lần, có đôi vợ chồng đến nhận nuôi, khi xem ảnh họ đã chọn Lâm Ngữ Hi trắng trẻo dễ thương, họ là cặp đôi tốt bụng, nắm tay cô rất ấm áp.

Lâm Ngữ Hi đã tưởng rằng mình được cứu rồi.

Nhưng sau một ngày ở trại trẻ, họ lại thích một cô bé khác hoạt bát, dễ thương và biết nịnh nọt hơn, cuối cùng đã chọn cô bé đó.

Những đứa trẻ ít nói thường không được người lớn yêu thích.

Lâm Ngữ Hi ở lại trại mồ côi đến năm 12 tuổi.

Khi đó có một nhà báo đến phỏng vấn cô, viết bài về câu chuyện của bố mẹ cô, nhiều người khen ngợi bố cô, cho rằng nhà họ Chu nên nhận nuôi cô để đền đáp, vì vậy nhà họ Chu bị đẩy vào tầm ngắm của dư luận.

Nhưng với nhà quyền thế như họ, dư luận không có ảnh hưởng gì.

Mười năm trước internet chưa phát triển, quyền lực của nhà họ Chu dễ dàng dập tắt mọi chuyện, không để lại chút dấu vết.

Lâm Ngữ Hi được nhà họ Chu nhận nuôi hoàn toàn nhờ vào sự kiên quyết của bà Chu.


Chu Khải Chân là người hiếu thảo, luôn nghe lời mẹ; còn Lăng Nhã Quỳnh từ đầu đã không muốn nhận nuôi Lâm Ngữ Hi, nhưng do “mệnh lệnh của thái hậu” mà không thể từ chối.

Thêm vào đó, Lâm Ngữ Hi không thích nói chuyện, cũng không biết lấy lòng người lớn, nên Lăng Nhã Quỳnh luôn cho rằng cô nhỏ nhen, không thích cô.

Bà ta chỉ chu cấp cho cô đi học, cho cô cơm ăn, ngoài ra không quan tâm gì đến cô.

Lâm Ngữ Hi dù không ở trong phòng giúp việc, nhưng thực tế là do dì Triệu giúp việc nuôi dưỡng, quần áo cũng do dì Triệu mua, tóc dài dì Triệu cắt, bà ấy đối xử với cô rất tốt, nhưng do xuất thân nông thôn nên không có thẩm mỹ, thường khiến Lâm Ngữ Hi trông quê mùa.

Khi còn nhỏ, Chu Yến Kinh thích trêu chọc cô, lời lẽ rất sắc bén, thường cười cợt cô: “Kiểu tóc này là ai cắt cho cô vậy, trông như quả dưa ấy.


Từ đó, đám bạn của Sử Đường gọi cô là “Dưa Hấu,” và Lâm Ngữ Hi cũng chẳng mấy ưa bọn họ, có thể nói cả hai bên đều có “thiện cảm” như nhau.

Dù danh nghĩa là con nuôi nhà họ Chu, nhưng cô không được nhập hộ khẩu nhà họ, chẳng ai coi cô là tiểu thư thật sự.

Cô và Chu Yến Kinh lớn lên dưới cùng một mái nhà, nhưng như thể sống ở hai thế giới khác nhau.

Anh là con cưng của trời, có người yêu thương, có người theo đuổi, có thể sống phóng khoáng, thích làm gì thì làm.

Còn Lâm Ngữ Hi chỉ cố gắng hết sức để được sống tốt.

Một tiểu thư đỏng đảnh như Đàm Tinh Thần, có gia đình giàu có chống lưng, có cha mẹ yêu thương nuông chiều, dù có gây ra chuyện tày trời cũng có người đứng sau lo liệu, làm sao hiểu được cảm giác của Lâm Ngữ Hi.

“Cô nhỏ mọn thế, tôi đã xin lỗi rồi mà.


Lâm Ngữ Hi chẳng bận tâm, quay người bước đi.

“Này! Tôi vẫn chưa hỏi xong!” Đàm Tinh Thần lớn tiếng gọi, “Tại sao cô lại kết hôn với Chu Yến Kinh? Anh ấy đâu có thích cô, mà tôi thấy cô cũng đâu có vẻ gì là thích anh ấy.



Bước chân của Lâm Ngữ Hi không dừng lại: “Bàn tán không giúp vết thương lành, giữ yên lặng mới giúp ích.



Cả ngày, không khí trong công ty Bác Vũ ngột ngạt như có mây đen bao phủ.

Từ trợ lý Dương Khang đến từng nhân viên đều căng thẳng, sợ sơ suất chút gì đó sẽ chọc vào cơn giận của tổng giám đốc, người từ sáng đã mang tâm trạng không vui.

Với cái miệng sắc bén của Chu Yến Kinh, chỉ cần vài câu là có thể khiến người ta muốn chạy lên sân thượng khóc.

Thư ký của phòng tổng giám đốc vô tình in sai một con số, Chu Yến Kinh không nổi giận, chỉ bình thản nói:
“Thiếu một số không cũng không thành vấn đề, trừ vào lương tháng sau của cô, thế nào?”
Thư ký bước ra khỏi phòng với khuôn mặt rầu rĩ, than thở với Dương Khang: “Anh Dương, anh không thấy tổng giám đốc từ khi về nước tính khí ngày càng khó lường sao?”
Dương Khang lườm cô ấy một cái cảnh báo: “Thư ký Lương…”
Cô ấy không để ý, vẫn cố đoán: “Có phải tổng giám đốc không hạnh phúc trong cuộc sống không?”
Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô ấy, quay đầu lại thấy Chu Yến Kinh đứng ngay cửa phòng.

Sắc mặt anh lạnh lùng, như băng giá nghìn năm.

“Trên lưng tôi có dán chữ ‘Nói xấu tôi đi’ sao? Ai cũng thích bàn tán sau lưng vậy.



Thư ký sợ đến mức chân như nhũn ra: “Tôi… tôi không phải…”
Chu Yến Kinh nhếch mép cười, nụ cười khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo:
“Một kẻ cặn bã lăng nhăng bạc tình như tôi đâu có gì quý báu, có khi cô cứ sa thải tôi rồi kiếm ai mà cô hài lòng làm tổng giám đốc thì hơn.


“…”
Tôi cũng đâu có nói anh là kẻ cặn bã lăng nhăng bạc tình mà…
Thư ký nước mắt ngắn dài nhìn Dương Khang cầu cứu.

Anh ta chỉ đứng khoanh tay, cúi đầu như chẳng quan tâm, vẻ mặt rõ ràng là “Đừng nhìn tôi, tôi cũng chẳng giúp được gì.


Cô ấy chỉ còn cách lặng lẽ chấp nhận số phận, lúc ấy chỉ muốn bỏ qua mọi thủ tục mà chạy thẳng lên sân thượng luôn cho rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận