“Vậy thì sao?” Long Chiến Nhã nháy đôi mắt to khó hiểu nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, biểu tình kia lại có vài phần giống một cô gái mười hai tuổi ngây thơ không biết gì, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng yêu kia làm cho người ta hận không thể cắn lên đó hai cái.
“Ngươi và bổn vương cùng hưởng vinh nhục*.”
(*vinh nhục: vinh quang cùng tủi nhục)
Lúc này ánh mắt Long Chiến Nhã có chút quái dị nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương liếc mắt một cái, tiếc hận lắc đầu, tiếp tục uống trà.
“Như thế nào? Bổn vương nói không đúng?” Biểu tình đó là như thế nào? Giống như nói hắn sai lầm rồi, rồi lại bình thường.
“Ta và vương gia tựa hồ không quen nhau, vì sao phải cùng vương gia hưởng vinh nhục?”
“Ngươi và bổn vương không quen?” Mặc Sĩ Lưu Thương nheo lại ánh mắt nhìn Long Chiến Nhã. Đám người Tiêu Triết rụt cái cổ lại, biểu tình này của vương gia nguy hiểm a.
Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên chuyển động, nhanh như tia chóp từ vị trí của hắn phóng đến trước mặt Long Chiến Nhã, tay phải chuyển đến cổ nàng. Không giáo huấn* nàng, nàng sẽ không biết Chiến vương phủ này ai mới là chủ!
(*giáo huấn: dạy dỗ)
Ánh mắt Long Chiến Nhã chợt lóe, hai tay hướng lên hai bên bàn trà vỗ, hai chân di chuyển, lộn ngược ra sau, vững vàng dừng ở phía sau ghế. Tạm thời nàng không có nội lực cũng không có nghĩa là nàng ở kiếp trước huấn luyện tàn khốc như vậy đều uổng phí.
Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, không nghĩ rằng nàng lại biết võ công, vận khí xuất ra một chưởng, hướng đến chiếc ghế da báo bên cạnh.
Long Chiến Nhã cước bộ lùi về phía sau vừa trượt qua tránh được đám gỗ vụn, bất mãn quyệt miệng nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương. Thật là cái bại gia tử*! Một chưởng kia xuất ra, tuy là không trúng nhưng thực mạnh nha! Mạnh a! Thịt sẽ đau a!
(*bại gia tử: dạng như ‘thằng phá hoại’ ăn hại phá của vậy :])
Mặc Sĩ Lưu Thương ánh mắt giận giữ, từng bước tiến lên vươn ra cánh tay dài nắm lấy bả vai Long Chiến Nhã.
Long Chiến Nhã hơi hơi nghiêng người tránh thoát ma trảo, đứng yên chờ tay Mặc Sĩ Lưu Thương đến gần sát, xoay người túm lấy cánh tay đang vươn đến, một động tác quét chân khéo léo, xinh đẹp, thành công quật ngã Mặc Sĩ Lưu Thương làm cho hắn chổng vó.
“Ông trời ạ!” Bốn người xem cuộc chiến mới đầu là kinh ngạc, hiện tại chỉ còn là khiếp sợ. Nữ nhân trước mắt, quăng ngã chiến thần Long Ngự quốc của bọn họ, cái gì đang xảy ra đây? Không cần chuẩn bị bất kì cái gì cũng có thể ra tay, thật cường hãn* đi!
(*cường hãn: mạnh mẽ)
Mà Mặc Sĩ Lưu Thương đang nằm trên mặt đất cũng sửng sốt, hắn bị người khác quăng ngã? Lập tức thẹn quá hóa giận, hai tay vỗ mạnh, cả người nhảy dựng lên, trợn trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân vẻ mặt đắc ý kia*.
“Long Chiến Nhã, ngươi gan to bằng trời!” Mặc Sĩ Lưu Thương thề hôm nay hắn nhất định phải bắt lấy nữ nhân này giáo huấn một phen!
“Oa, Mặc Sĩ Lưu Thương, ngươi mà cũng đánh nữ nhân!” Long Chiến Nhã rống lên quái dị, lưu loát trốn tránh .
Không lâu sau, toàn bộ thư phòng tựa như có bão quét qua, mảnh đống hỗn độn, hai người kia lại đem chiến trường dời đến trong viện.
“Vương gia hôm nay thực hoạt bát a.” Khóe miệng Tiêu Triết run rẩy nhìn hai người kia như càng đánh càng vui.
“Tam ca cùng tam tẩu phương thức trao đổi tình cảm thật là đặc biệt.” Mặc Sĩ Lưu Vũ vẻ mặt biểu tình vặn vẹo nhìn đến hai người đang càng ngày càng sung sướng.
Hai người còn lại trầm mặc.
Trong viện, hai người kia ngươi tới ta đi đã qua không dưới trăm chiêu, càng đánh càng hăng. Mặc Sĩ Lưu Thương vốn muốn nhìn xem thử Long Chiến Nhã tài cán gì, thuận tiện uy hiếp một chút, ai ngờ Long Chiến Nhã thân thủ thông minh, chiêu thức quái dị, nhất thời hắn càng luận bàn* càng thấy hảo. Mà Long Chiến Nhã lại bởi vì đã lâu không gặp được đối thủ, thật vất vả mới có người làm cho nàng có thể động đến tay chân, nếu không hảo hảo hoạt động thì thực xin lỗi kiếp trước huấn luyện đến huyết lệ** rơi nha.
(*luận bàn: so chiêu, tỉ thí
**huyết lệ: ‘khóc ra máu’ chăng? :j)
“Ngươi không có nội lực?”
“Ngươi mới phát hiện à.” Tránh thoát được một chiêu của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã mượn lực hai bước bước lên thân cây, hai chân dùng sức đạp trở ra tung người giữa không cuốn một cái ngược về sau dừng ở sau lưng Mặc Sĩ Lưu Thương.
Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng quay lại, đánh một quyền về bên trái lưu loát nhảy ra ngoài.
Long Chiến Nhã thoải mái tránh thoát, thuận tiện đưa chân đá Mặc Sĩ Lưu Thương một đá.
“Tiểu thư bao giờ thì thích cùng người khác so chiêu vậy?” Bị huyên náo hấp dẫn tới, Phong Ly và Phong Nguyệt xuyên qua đám người đang xem cuộc chiến, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Long Chiến Nhã mà nhíu mày.
“Phong Ly, Phong Nguyệt.” Đường Thạc vừa thấy hai người, đi đến tiếp đón.
Hai người liếc nhau, chậm rì rì đi đến bên cạnh đám người Đường Thạc.
“Vương gia nhà ngươi có ý tứ gì?” Phong Nguyệt nhìn trong viện hai người đang đánh nhau đến sung sướng, cảm thấy không được rõ ràng.
“Tiểu thư nhà ngươi có ý tứ gì?” Tiêu Triết trừng mắt nhìn Phong Nguyệt liếc một cái, nhưng đề tài trung tâm là hai cái người kia cũng thực khó hiểu. Không phải vương gia chỉ muốn giáo huấn vương phi thôi sao? Đều đã nửa canh giờ rồi, cả cọng tóc của vương phi cũng chưa đụng tới. Nếu nói vương gia không bằng vương phi có đánh chết hắn cũng không tin! Vương gia là ai? Đó là chiến thần của Long Ngự quốc! Sao có thể đánh không lại một nữ nhân? Cái kia rõ ràng chính là nhường vương phi thôi! Bất quá là vì sao? Vương gia không phải muốn giáo huấn vương phi sao? Khó hiểu, khó hiểu, vẫn là khó hiểu. Tiêu Triết càng nghĩ càng mê mang.
“Tiểu thư nhà ta chưa bao giờ cùng người khác so chiêu, ra chiêu tất sát*.” Biết Long Chiến Nhã cho tới bây giờ không muốn che dấu chuyện của mình, Phong Ly cũng không để ý người khác sẽ biết được cái gì.
(*tất sát: cái này chắc là ‘phải chết’ ‘tự nhiên sẽ chết’ đọc vào thì hiểu nhưng không biết phải dịch sao = =”)
“Vương gia cũng thế.” Không quen nhìn bộ dạnh này của Phong Ly, Dạ Lăng lạnh lùng ném một câu, bất quá đáy lòng vẫn là âm thầm cân nhắc lời nói của hắn.
Năm người lại lần nữa nhìn về phía hai người đang đánh nhau, trong mắt tất cả đều là khó hiểu. Hai người kia rốt cuộc là đang làm cái gì? Rèn luyện thân thể? Trao đổi cảm tình? Phương thức như thế này cũng là đủ đặc biệt đi.
“Mẫu thân, phụ thân.” Mặc Sĩ Nhược Thần thanh âm nho nhỏ truyền đến.
Long Chiến Nhã linh quang chợt lóe, tâm đột nhiên nổi lên ý nghĩ muốn đùa một chút.
“Con trai, cha ngươi khi dễ mẫu thân!”