Chiến Vương Long Phi

“Các ngươi định làm gì? Đó là thần thú!” Nhìn người của Long các đang gọi tới gọi lui an bài tốt mọi chuyện, Hách Liên Ảnh hoảng sợ hô to. Không biết phải làm thế nào, mọi người trong Long các không hề nhìn đến nàng.

“Long tôn! Không thể vô lễ đối với thần thú! Sẽ bị trời phạt!” Không biết có phải do đọc nhiều sách quá hay không, Hách Liên Ảnh cảm thấy bọn họ căn bản không thể chống lại thần thú, hiện tại nhìn thấy người của Long các đã chuẩn bị tốt tất cả chỉ cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

“Trời phạt?” Long Chiến Nhã nghiêng đầu nhìn Hách Liên Ảnh, khóe miệng khẽ nhếch gợi lên một chút cười khinh thường.

“Bản tôn đúng là chưa bị trời phạt lần nào, thử một lần tựa hồ cũng không tệ lắm.” Đưa tay bắt lấy Đoạt hồn đao từ Bách Lí Mạch ném tới, xoay thanh đao ở trong tay hai vòng, Long Chiến Nhã vươn ra cái lưỡi đỏ như hoa tử đinh hương liếm môi, gợi lên nụ cười thị huyết.

Nhìn động tác của Long Chiến Nhã, thân mình Mặc Sĩ Lưu Thương cứng đờ, cười sủng nịch, buông ra tay đang ôm lấy Long Chiến Nhã, rút ra nhuyễn kiếm trên hông, đứng yên một bên.

Dường như cùng thời điểm Mặc Sĩ Lưu Thương buông tay, Long Chiến Nhã hai bước vọt mạnh lên giữa không trung, chọn lấy một góc độ hoàn hảo nhảy tới bên cạnh con thú kia, vẫy tay xuất ra một đao.

“Keng” một tiếng, ánh sáng sắc lạnh trên đao cùng những cái vảy như ngọc lưu ly kia va chạm cùng một chỗ, ma sát làm xuất hiện những tia lửa. Long Chiến Nhã sửng sốt rồi lập tức cười đến vui vẻ, lưng áo vừa chuyển lại lặn vào trong nước.

Mỗ thú rống lên một tiếng, chui theo vào trong nước.

Phá nước nổi lên, Long Chiến Nhã từ giữa vòng vây của bốn chiến thuyền nhảy ra, dừng trươc mặt Mặc Sĩ Lưu Thương trên boong thuyền.

“Trải đường cho bổn tôn!” Hét to một tiếng, người của Long các đồng loạt ra tay, vài gốc Thiên tàm ti bay múa giữa không trung, mà mỗ thú hiển nhiên không để vào mắt, phá tuyến nhảy vào chỉ hướng về Long Chiến Nhã mà gầm lên. Rất nhanh, vài gốc Thiên tàm ti đã kết hợp đan xen với nhau trên không trung, hình thành một cái lục giác, chính giữa là mỗ thú.

Thấy ‘đường’ đã được trải tốt, Long Chiến Nhã, Mặc Sĩ Lưu Thương, Bách Lí Mạch và Dạ Lăng từ bốn phương tám hướng nhảy vào, đánh về phía mỗ thú. Mỗ thú từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên bị vây công như vậy, nó giận giữ, cái đuôi to lớn vung ra khiến cho Mặc Sĩ Lưu Thương và Bách Lí Mạch đang tiến tới phải thay đổi phương hướng, nhảy lên Thiên tàm ti ở giữa không trung mượn lực, một người tấn công đầu một người tấn công đuôi. Bên kia, mỗ thú vươn móng vuốt chụp về phía Dạ Lăng, Dạ Lăng vận chuyển nội lực vung kiếm đón nhận, kết quả bị một móng vuốt đánh bay, cũng may thân mình từng đấu không dưới trăm trận nên ở giữa không trung uốn éo thắt lưng, hai chân bước lên Thiên tàm ti mượn lực lộn ngược trở xuống boong thuyền. Long Chiến Nhã ở giữa không trung không có điểm dừng tốt, bị một trận gió từ tiếng rống giận của mỗ thú thổi mạnh trở về boong thuyền.

“Chiết tiệt!” Long Chiến Nhã mắng một tiếng, hưng phấn trong ánh mắt càng ngày càng đậm.

Kiếm Mặc Sĩ Lưu Thương vững vàng chém trên đầu mỗ thú, nhưng cũng chỉ liên tiếp bắn ra tia lửa không tạo thành bất cứ tổn thương nào, thấy thế hai chân hắn đạp trên người mỗ thú, trở về boong thuyền. Bách Lí Mạch bên kia cũng không thu hoạch được gì đành trở về boong thuyền.

Nhìn con thú trước mắt, phản công của bốn người đều vô ích.

Chiến ý trong mắt Long Chiến Nhã ngày càng đậm, vung đao một lần nữa nhảy lên. Ở giữa không trung chống lại móng vuốt to lớn của mỗ thú đang chụp xuống, Long Chiến Nhã trong phút khó khăn kiên cường né qua, sau đó một tay ấn lên móng vuốt to lớn mượn lực hướng về phía trước nhảy lên, nửa đường lại gặp phải cái mồm máu của mỗ thú, tâm Long Chiến Nhã run lên, hai chân chạm trên thân mỗ thú một chút, mặc dù có hơi trơn nhưng với Long Chiến Nhã chỉ cần có chỗ để mượn lực rồi lại né tránh đi, Long Chiến Nhã tiếp tục hướng về phía trước, cuối cùng đáp trên cái đầu khổng lồ kia.

Mỗ thú giận. Đầu của nó sao có thể để cho nhân loại nhỏ bé này đứng! Liều mạng lắc đầu, muốn quăng người đang ở trên đầu đi.

Long Chiến Nhã cảm giác được dưới chân chênh vênh, vươn tay bắt lấy cái sừng trước mắt nhưng vẫn không ổn định được thân mình, cả người bị lắc tới lắc lui, đầu đã thực choáng váng.

“Chết tiệt! Nhất định phải lánh đến cổ!” Long Chiến Nhã giận, trên tay dùng một chút lực, hướng lên không trung tung mình nhảy đến trên mũi mỗ thú, thừa lúc nó chưa kịp phản ứng vung một đao đâm vào trong mắt, sau đó lập tức rút ra, tung người trở lại trên boong thuyền.

“Ngao!” Mỗ thú kêu rên một tiếng thống khổ, vặn vẹo thân hình cao lớn, móng vuốt chụp loạn, đuôi vẫy lung tung, lực phá hoại vô cùng lớn.

“Bắn tên.” Bách Lí Mạch nhìn mỗ thú cười đến âm hiểm. Cứng rắn? Ta xem ngươi có thể cứng được đến bao lâu! Không tin là vạn mũi tên cũng không tìm được điểm yếu của ngươi!

Người của Minh tuân lệnh, lấy ra cung tên, tản ra bốn chiến thuyền, giơ cung về phía mỗ thú bắn tên. Đám người Long Chiến Nhã cũng lui ra phía sau những người bắn tên, đứng ở phía sau quan sát.

Vô số mũi tên cắm vào nhiều nơi trên thân mỗ thú, tuy rằng không thể tạo ra tổn thương nhưng lại càng thêm chọc giận nó. Đã ở đây xưng bá nhiều năm có bao giờ bị nghẹn uất? Thế mà hôm nay lại bị cái nhân loại nhỏ bé này chọc mù mắt, còn bị vô số sắt vụn này tiếp cận?!. Tâm hồn yếu ớt của nó bị tổn thương! ( =)) ) Nổi giận gầm lên một tiếng, mỗ thú vung lên cái đuôi nện về phía chiếc thuyền Long Chiến Nhã đang đứng.

“Lui!” Long Chiến Nhã cao giọng quát một tiếng, những người trên thuyền rút về hai hướng, không có khinh công tốt liền xoay người nhảy xuống biển, nhất định sẽ có người đến giúp bọn họ.

Nhìn chỗ vừa bị con thú trước mắt nện phải kia giờ chỉ còn thưa thớt những bộ phấn của gỗ, Long Chiến Nhã nuốt xuống ngụm nước bọt. Ai ya, nếu nàng chỉ chậm một giây phỏng chừng cũng sẽ có kết cục như vậy, tan xương nát thịt!

“Bổn vương cũng thử xem!” Hai mắt Liễu Thừa Phong lóe sáng, không đợi mọi người phản ứng đã xông ra ngoài, giẫm lên Thiên tàm ti đã một lần nữa được bố trí tốt hướng về phía trước phóng đi, nhắm vào mỗ thú ‘lão đại’ ra một chưởng.

Mỗ thú có chút đau, uốn éo thân mình, vung mạnh đầu đem Liễu Thừa Phong quăng ra ngoài thẳng đến trên thuyền tới chỗ Mặc Sĩ Lưu Thương đáp xuống tạo thành một cái hố lớn.

“Khốn! Thực đau tay.” Nhìn bàn tay đã có chút ửng đỏ, Liễu Thừa Phong kêu rên, rốt cuộc là cái gì đây? Da thật dày!

Mặc Sĩ Lưu Thương không nói gì, đem nhuyễn kiếm đang cầm trong đưa tới. Liễu Thừa Phong vừa nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm liền im lặng. Trên thanh kiếm kia đã có nhiều chỗ hỏng, cái tay này của hắn không bị phế bỏ cũng là may mắn lắm rồi!

Đột nhiên một tiếng tiêu vang lên, mọi người đều nhìn lại, là Mặc Lam thổi tiêu.

“Bây giờ còn có tâm tình thổi tiêu?” Tiêu Triết trừng mắt.

Dạ Lăng tận trời xem thường.

“Ngươi biết âm công?” Long Chiến Nhã hỏi.

Mặc Lam gật đầu, không ngừng đem nội lực rót vào tiếng tiêu.

Không cảm giác được phong nhận (gió quét) vậy chính là loại quấy nhiễu tinh thần. Long Chiến Nhã xoay người, lại nhìn về phía Giao.

Mỗ thú nóng nảy bắt đầu ngừng công kích tiếp theo ngày càng im lặng, càng ngày càng im lặng, cuối cùng thân thể từng chút chìm vào trong nước.

“Cái này xong rồi?” Liễu Thừa Phong ngơ ngác nhìn mỗ thú chỉ còn nửa cái đầu nhô lên mặt nước, khóe miệng co rút. Tên kia sao lại không sớm thổi!

Mắt thấy mỗ thú đã gần như hoàn toàn nhập vào trong nước đột nhiên lại mở mắt, nó nổi giận gầm lên một tiếng nhảy lên khỏi mặt nước.

“Phốc” Mặc Lam phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Long Chiến Nhã hắc tuyến. Đây là thú gì? Thú biết âm công sao? Thú có thể nhận thấy được trong âm nhạc có vấn đề? Trên đại lục ít có người có thể phá được âm công công kích tinh thần vậy mà lại bị con thú nào hóa giải? Đạo lý gì đây?

Mỗ thú hoàn toàn nổi giận, rung đùi đắc ý một chút lại nổi loạn, thích thích dòng nước rung chuyển mặc dù không phải sóng gió động trời cũng không hàm chứa khinh thường, đẩy ba chiêc chiến thuyền không người tản đi, trên boong thuyền một đám người ẩm ướt từ đầu đến chân hơn nữa thuyền của Mặc Sĩ Lưu Thương đang đứng cũng hỏng hết.

Dùng nội lực để giữ cho thân thế cân bằng, Long Chiến Nhã gắt gao nhìn con quái vật lớn trước mắt mà nổi giận. Chiết tiệt! Thân thể đầy vảy đao thương bất nhập kia cũng nhất định phải có cái nhược điểm. Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu?!

Trên thân Giao đầy những tầng vảy, sau khi thấm nước phát ra ánh sáng càng thêm kiều diễm, cơ thể lại vặn vẹo chiếu ra nhiều màu sắc.

Ở đâu? Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu?

Tìm được rồi!! Những ánh sáng nhiều màu kia có một chỗ đột nhiên tạm dừng. Long Chiến Nhã vận mười thành nội lực toàn bộ quán chú trên thanh đao, nhảy mạnh lên hướng thẳng đến chỗ kia.

“Phá!” Hét lớn một tiếng, thanh Đoạt hồn đao đã thành công đâm vào da thịt.

Mỗ thú bị thương, điên cuồng hét lên một tiếng, cả người vung loạn quăng Long Chiến Nhã và thanh đao ra ngoài.

“Lưu Thương!” Phương hướng kia Mặc Sĩ Lưu Thương thích hợp tiến công nhất cho nên Long

Chiến Nhã cũng không nghĩ nhiều trước khi bị quăng đi đã hô to một tiếng, sau đó cả người đâm vào hắc thiết thuyền lớn của mình, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống biển.

“Đáng chết!” Nhìn Long Chiến Nhã rơi vào trong biển, Mặc Sĩ Lưu Thương nổi giận gầm lên, cả người như sao băng lao đến mỗ thú, tại vết thương Long Chiến Nhã vừa đâm lại hung hăng đâm vào một kiếm nữa rồi không chút do dự rút kiếm ra, hai chân giẫm trên người Giao lao về hướng Long Chiến Nhã vừa rơi xuống.

Hai người một trước một sau, tốc độ cực nhanh.

Bách Lí Mạch thấy Mặc Sĩ Lưu Thương nhảy xuống biển tìm Long Chiến Nhã, cũng không lo lắng nhiều, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào Giao đang giãy dụa, hừ lạnh một tiếng rồi vọt lên, vung ngang một kiếm, tại nơi hai người kia vừa đâm vào, ngang tàn chém một kiếm đem mỗ thú cắt thành hai nửa. Hai chân đạp nhẹ trên mặt biển trở về thuyền.

“Chuẩn bị mang Tiểu Nhã nhi lên.” Ném thanh kiếm đã dính đầy máu xuống biển, Bách Lí Mạch xoay người tiến vào tiểu lâu.

Mọi người thấy đã không có chuyện gì đều trở vào tiểu lâu.

Trên một chiến thuyền khác tình trạng có vẻ thảm hơn, trận chiến vừa rồi mặt dù họ không có ra tay nhiều nhưng thân thuyền vừa nãy bị chênh ra đụng phải Giao đang bị thương, người chết do bị cái đuôi nó chụp phải không ít, còn phải vớt vị Chiến vương vừa nhảy xuống biển kia nên nhất thời hơi bối rối.

“Xem ra Chiến vương gia và Long tôn không chỉ là có quen biết.” Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã lên thuyền, hào quang trong mắt Bách Lí Linh lóe lên.

“Thiết, nhất kiến chung tình không được sao!” Biết hai người kia vừa rồi thân thiết đã để lộ ra sơ hở, Tiêu Triết dửng dưng ném ra một câu rồi kiểm tra lại số người của mình dẫn mọi người đi qua chiếc thuyền lớn đối diện.

Dạ Lăng ở phía sau hắn bội phần xem thường, Mặc Sĩ Lưu Vũ cười hà hà cũng phi thân qua bên kia.

Bách Lí Linh đen mặt. Nhất kiến chung tình? Có quỷ mới tin!

Mặc Sĩ Lưu Thương ôm Long Chiến Nhã vào tầng thứ hai của tiểu lâu. Phòng Long Chiến Nhã ở nơi nào?

Nam Phong Nguyệt và Bách Lí Mạch đến nhìn xem một chút rồi quăng cho Mặc Sĩ Lưu Thương lọ thuốc sau đó thản nhiên rời đi.

Phong Hồn và Phong Ly đưa nước tắm tới, trong nước đã được bỏ thêm mấy thứ dược liệu, để lại quần áo mới khô ráo rồi rời đi.

Tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu theo Phong Hồn và Phong Ly đi vào dạo quanh một vòng rồi cũng ngoan ngoãn ra ngoài.

Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn Long Chiến Nhã cả người ướt đẫm sắc mặt có chút tái nhợt, lại nhìn thuốc nước tắm kia cuối cùng đành tự mình ra tay cởi ra y phục của cả hai, hắn ôm Long Chiến Nhã cùng tắm rửa.

Đây nhất định là công việc khó khăn nhất cơ hồ là lúc da thịt cả hai chạm vào nhau, hạ thân hắn liền có phản ứng. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Chiến Nhã vẫn còn đang hôn mê, hắn cắn răng, nhẫn! Khoản nợ này, hắn nhất định làm cho nàng nhớ kỹ! Về sau sẽ đòi lại gấp bội! Tắm một canh giờ trong nước thuốc, Mặc Sĩ Lưu Thương chịu đủ dày vò tuy rằng hắn có thể ăn đậu hủ nhưng chắc chắn là đổ thêm dầu vào lửa, hắn đành nghẹn khuất.

Rốt cuộc đã qua một canh giờ, Mặc Sĩ Lưu Thương nhanh chóng mặc quần áo của hai người vào, cho Long Chiến Nhã uống thuốc rồi ôm nàng ngủ, âm thầm tính kế khi nào thì nên cùng người nào đó đòi nợ.

Trong hôn mê Long Chiến Nhã không khỏi sợ run người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui