Chiến Xu Chi Tinh

Tim nàng đập mạnh một cái, xoay người nhìn người đàn ông xa lạ không biết đi tới sau lưng nàng từ khi nào, kêu hoảng bật đèn lên, "Anh là ai?"

Người đàn ông trước mắt này một thân áo họa tiết da báo, quần đen bó sát người, dưới chân đi ủng, đầu tóc ngắn nhuộm vàng, xem ra kiêu ngạo lại cuồng vọng, nhưng cố tình cùng gương mặt cực kì đẹp đẽ của hắn thập phần tương xứng.

Là một người đàn ông rất phong cách……

"Đừng khẩn trương, Đông tiểu thư, tôi cũng không phải người xấu. Tôi chỉ là tới mang cô rời khỏi nam nhân không chút thú vị này!" Đoàn Duẫn Phi hai tay để trong túi quần, nhìn nàng đoan trang tinh tế.Ồ, quả nhiên bộ dạng thanh tú xinh đẹp, nữ nhân có thể vào lúc nửa đêm rời giường không chút phấn son vẫn xinh đẹp như cũ không nhiều lắm, Đông Tâm Ngữ thật là giai nhân khí chất hiếm thấy, nàng không giống những cô gái xinh đẹp quyến rũ hắn từng kết giao, tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, trên người khoác bộ áo ngủ Nhật khiến nàng càng trông nhu nhược, nhưng lại tôn khí chất thanh lệ của nàng.

Quả thật là một tác giả hào hoa phong nhã, ấn tượng đầu tiên của hắn với nàng là thông minh cố chấp, nhưng cũng khá có thiện cảm, để một cô gái tốt đẹp như vậy ở bên Diêm Quýnh thực sự rất đáng tiếc.

Diêm Quýnh bước một bước dài kéo nàng ra sau lưng mình, lạnh lùng thốt: "Đừng để ý hắn, Tâm Ngữ, hắn là kẻ thù sống mái của anh, chính là một con sắc hầu (khỉ háo sắc) chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!"

"Cái gì?" Nàng ngẩn ngơ, Diêm Quýnh thế mà lại dùng tiếng Trung lưu loát như vậy để mắng chửi người? (đâu chỉ Quýnh ca, hình như ai học ngoại ngữ cũng thông thạo chửi bậy trước)

"Ngươi mới là con ma giết người máu đông thành băng!" Đoàn Duẫn Phi phản bác.

"Ta cũng không giống ngươi chỉ biết đùa bỡn nữ nhân."

"Đừng lầm, tất cả họ đều là tự động tìm tới ta, chỉ có thể trách ta rất có mị lực."

"Đó là các nàng có mắt không tròng." Diêm Quýnh chịu không nổi sự tự đại của hắn.

"Ngươi đừng ghen tị ta, nếu không dựa vào tiểu thuyết giúp ngươi có người hâm mộ, ta cam đoan không nữ nhân dám tiếp cận ngươi." Đoàn Duẫn Phi cười xấu xa nói.

Hai người đối chọi gay gắt, ngươi ngươi ta ta đấu võ mồm qua lại, Đông Tâm Ngữ xem mà vừa giật mình vừa buồn cười.

Hai người kia không phải kẻ thù gì, căn bản giống như bằng hữu lâu ngày gặp lại (em lại thấy hai anh hoàn toàn giống trẻ con cãi lẫy)……

Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác, bọn họ hai người lại có điểm tương đồng, dáng người giống nhau cao lớn rắn chắc, giống nhau tính tình cuồng ngạo, chẳng qua một người ngoại phóng, một người nội liễm, vừa vặn là hai mặt của một thể!

"Hai người……" Nàng nhịn không được xen vào.

"Đông tiểu thư, tôi là "Khai Dương" của Bắc Đẩu Thất Tinh, tên là Đoàn Duẫn Phi, đặc biệt tới đón ngươi đến đảo Bắc Cực Tinh." Đoàn Duẫn Phi lấy chiêu bài tươi cười kiểu mọi việc đều thuận lợi của hắn chào Đông Tâm Ngữ.

"Thì ra anh là bằng hữu của Diêm Quýnh!" Nàng mỉm cười.

"Ai là bằng hữu của hắn!" Lúc này Diêm Quýnh cùng Đoàn Duẫn Phi trăm miệng một lời.

Nàng thật sự phì cười không nhịn được, ý cười càng sâu.

"Đừng quá vui, Tâm Ngữ, người này là "Thiên Xu" phái tới mang em về, công lực bắt cóc phụ nữ của hắn có thể nói là nhất lưu." Diêm Quýnh nhíu mày cảnh cáo nàng.

"Tới đảo Bắc Cực Tinh……" Nàng ngẩn người, thu hồi nụ cười.

"Đúng, theo ta tới Bắc Cực Tinh, đừng ở cùng nam nhân không thú vị này nữa." Đoàn Duẫn Phi kích động.

"Không, ta chỉ muốn ở cùng chỗ với Diêm Quýnh." Nàng nắm chặt tay Diêm Quýnh.

"Chậc, ta thật sự không muốn dùng sức mạnh với nữ nhân xinh đẹp……" Một giây trước Đoàn Duẫn Phi dường như còn không có việc gì, nói xong, giây tiếp theo đã vọt đến chỗ nàng bắt lấy cổ tay nàng, động tác nhanh đến dọa người.

Nàng kêu to hoảng sợ, Diêm Quýnh rất nhanh ra tay bảo vệ nàng, đem nàng để vào góc phòng. Tiếp theo cùng Đoàn Duẫn Phi ra tay thật nặng, một người lấy chân đá nhanh, một người lấy tay đánh trả, động tác gọn gàng lại mau lẹ, đánh không phân biệt được cao thấp, lực lượng ngang nhau.

Nàng một lòng treo giữa không trung, vừa khổ sở lại khẩn trương. Đoàn Duẫn Phi cũng là một thành viên Bắc Đẩu Thất Tinh, hắn cùng Diêm Quýnh vốn cùng chiến tuyến, nay vì nàng, Diêm Quýnh lại trở mặt thành thù với họ, còn tiếp tục như vậy, có lẽ Diêm Quýnh sẽ bị nàng liên lụy……

Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ?

Đột nhiên, Diêm Quýnh đánh mạnh Đoàn Duẫn Phi một quyền, thừa cơ kéo nàng chạy về phía cửa, "Chúng ta đi!"

"Các ngươi đi không được!" Đoàn Duẫn Phi cười lạnh một tiếng, lấy máy trợ thính ra cho vào tai, bình tĩnh đuổi ra.

Diêm Quýnh mang nàng chạy khỏi khách sạn, biết rõ không bao giờ có thể chạy nhanh bằng Đoàn Duẫn Phi, đang lúc hao tổn tinh thần nghĩ xem làm sao để mang Đông Tâm Ngữ bình yên rời đi, một thanh âm bén nhọn chói tai như chọc thủng màng nhĩ, Đông Tâm Ngữ đau đớn che lỗ tai rồi ngã xuống, hắn che tai rủa: "Chết tiệt! Diêu Quang……"

Sau một lúc lâu, âm thanh ma quỷ này mới ngừng lại, Đông Tâm Ngữ đầu cháng váng não trướng lên, xụi lơ trên bãi cỏ, thở hổn hển không ngớt, không nghĩ ra thanh âm tần số cao đáng sợ này phát ra từ đâu.

Diêm Quýnh chống mình đứng thẳng, trừng mắt nhìn nam hài trẻ tuổi (anh ý đã 17 tuổi mà anh vẫn gọi là nam hài sao?) từ bóng đêm bước ra, hung ác nham hiểm nói: "Quả nhiên ngươi cũng đến, Diêu Quang."

Nam hài đúng là "Diêu Quang" Vọng Nguyệt Tinh Dã của Bắc Đẩu Thất Tinh, ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình không cao lớn như Diêm Quýnh hay Đoàn Duẫn Phi, trông hơi gầy gò, nhưng "Thanh âm" của hắn lại uy lực mười phần.

"Thiên Xu muốn ta đến." Hắn lấy tiếng Anh trả lời.

"Ha ha a, ta đã nói ngươi chạy không thoát." Đoàn Duẫn Phi vui sướng khi người gặp họa.

"Trừ bọn ngươi, còn ai?" Diêm Quýnh trừng mắt nhìn bọn họ.

"Không còn, có hai người chúng ta là đủ rồi." Đoàn Duẫn Phi nhìn Đông Tâm Ngữ, cười nói: "Theo bọn ta, nàng sẽ chịu không nổi nếu lại nghe Diêu Quang hát nữa đâu."

Diêm Quýnh nâng Đông Tâm Ngữ dậy, tay phải âm thầm chuyển, hắn cũng không muốn cùng người một nhà tàn sát lẫn nhau, nhưng trước mắt chỉ có giết bọn họ mới có thể đào thoát, bất đắc dĩ, đành phải biến hình công kích……

Đông Tâm Ngữ nhìn cánh tay hắn có hiện tượng lạ, trong lòng kinh hãi, vội vàng ôm cánh tay phải của hắn, hô: "Đừng như vậy…… Diêm Quýnh, đừng vì em mà trở mặt với bằng hữu…… Em đi, em đi đảo Bắc Cực Tinh!"

"Tâm Ngữ!" Hắn gầm lên.

"Van cầu các anh đừng đánh nữa, tôi đi với các anh!" Nàng che trước người hắn, nhìn Đoàn Duẫn Phi.

Diêm Quýnh lo lắng nhíu mày, chỉ cần về đảo Bắc Cực Tinh, vận mệnh Đông Tâm Ngữ sẽ ở trong tay "Thiên Xu".

"Chỉ cần cùng một chỗ với anh, em không sợ gì cả." Đông Tâm Ngữ dựa đầu vào Diêm Quýnh.

Đoàn Duẫn Phi không thể không hâm mộ Diêm Quýnh tìm được cô gái tốt như vậy, hắn thật sâu nhìn Diêm Quýnh liếc mắt một cái, nói: "Ngươi thực may mắn, Thiên Toàn."

Diêm Quýnh yên lặng ôm vai nàng, không phản kháng. "Được rồi, về đảo Bắc Cực Tinh, ta sẽ nói chuyện với Thiên Xu."

Sau, bọn họ lên xe Đoàn Duẫn Phi, bốn người đi nhanh tới sân bay, lên máy bay tư nhân rời Đài Loan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui