Chiến Xu Chi Tinh

Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp bất an, Diêm Quýnh cản một chiếc tắc xi, đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi lập tức ngồi vào cạnh nàng, nói với lái xe bằng tiếng Trung thuần khiết: "Đưa tôi đến một pub nào đó đặc sắc chút, tôi muốn uống một chén."

Lái xe hiểu ý, thả chân ga phi nhanh trên đường lớn đèn đuốc sáng trưng.

Đông Tâm Ngữ trừng to mắt, vội vàng nói: "Đi pub làm gì? Anh không phải muốn đi dạo Đài Bắc sao?"

"Tôi đột nhiên muốn uống chút rượu." Hắn nhàn nhã tựa lưng vào ghế.

"Muốn uống rượu vừa rồi tại hội trường sao không uống……" Nàng chỉ về khách sạn phía sau.

Tiệc rượu có loại rượu rất hiếm hắn không uống, lại muốn chạy đi pub tiêu tiền?

"Ở đó sao gọi là uống rượu được? Một đống người nói chuyện bên tai, ầm ỹ muốn chết." Hắn hừ hừ.

"Trong pub càng ầm ĩ!" Nàng nhắc nhở hắn.

"Ít nhất tôi không cần hao tâm tốn sức cùng người xa lạ nói chuyện tào lao để xã giao."

"Anh……" Nhà xuất bản có lòng tốt giúp hắn tổ chức tiệc rượu hắn cư nhiên không cảm kích?

"Tôi muốn trải nghiệm qua pub ở Đài Loan, có thể mời Đông tiểu thư dẫn tôi đi thăm một chút không?" Khuỷu tay phải hắn đặt bên cửa sổ, quay đầu, hướng về nàng cười lạnh.

Da đầu nàng lại run lên. Không ai nhìn ra nụ cười của Diêm Quýnh thực không tầm thường sao? Cho dù khóe miệng giơ lên, nhưng độ cong đôi môi lại nói lên biểu tình trong lòng, trông thế nào cũng âm trầm đáng sợ.

"Pub ở Đài Bắc…… Kỳ thật không có gì hay để thăm đâu……" Nàng bất an nuốt một ngụm nước miếng, tránh tầm mắt hắn.

Nàng thật sự không nên một mình cùng hắn cùng một chỗ……

"Hử? Phải không?" Hắn nhìn ra lo âu của nàng, chuyển đề tài, đột nhiên hỏi:"Cô sợ tôi? Vì sao?"

Nàng ngẩn ngơ, lập tức phản bác:"Tôi không phải……"

"Tôi nghe Lưu tiểu thư nói, trong khi đọc tiểu thuyết của tôi, thiếu chút nữa cô đem tôi trở thành nhân vật chính trong đó, là nguyên nhân này sao?" Hắn tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng nàng.

"Tôi……" Nàng trong lòng cả kinh, bị Lưu Hiểu Trân lắm miệng chọc tức gần chết.

"Có lẽ trực giác của cô là đúng! Trong tiềm thức của tôi, rất có thể tôi chính là ác ma giết người không chớp mắt!" Hắn nguy hiểm nhếch khóe miệng.

Đông Tâm Ngữ tim đập loạn lên, Diêm Quýnh trong lời nói rõ ràng là đang thử nàng, nếu nàng thật sự thừa nhận, làm không tốt sẽ càng chọc giận hắn.

"Diêm tiên sinh……" Giọng nói thanh thanh, nàng quyết định cố lấy hết dũng khí nói rõ ràng.

"Cứ gọi tôi Diêm Quýnh." Hắn chỉ ra chỗ sai của nàng.

"Được rồi! Diêm Quýnh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề cuốn sách "Run rẩy" đi! Tôi phải nói là "Run rẩy" thật sự cực kì hấp dẫn, lối hành văn của anh cũng rất sâu sắc sinh động, có thể giữ chặt ánh mắt độc giả, ngay cả tôi cũng mê muội rất sâu vì nhân vật nam chính "Toàn", hơn nữa đồng tình dưới bề ngoài lãnh khốc của hắn có loại thống khổ không muốn người biết…… Tôi nghĩ, có lẽ anh đã đem toàn bộ bóng ma trong nội tâm anh đưa vào con người hắn, mới có thể miêu tả sống động như thế…… Nhưng căn cứ vào lập trường đạo đức, tôi biết rõ cần phải trung thành với nguyên tác nhưng vẫn lựa chọn tu chỉnh những đoạn quá sức tàn nhẫn, chính là vì không muốn làm cho những thanh thiếu niên đương thời dễ dàng bị ảnh hưởng hoặc kích động mà bắt chước làm theo, điểm ấy tôi chỉ có thể trịnh trọng giải thích với anh."

Nói liền một hơi tất cả, nàng nghĩ như vậy hẳn là có thể hóa giải bất mãn của hắn, không ngờ càng nghe biểu tình của hắn càng âm trầm, phút chốc trên mặt phủ một lớp sương, khống chế nàng, khiến nàng hoảng sợ tim đập như điên.

Hắn…… Hắn muốn làm gì?

Diêm Quýnh đem nàng vây lại trong lòng, lấy một loại ngữ khí có thể khiến người ta đông cứng nói: "Thống khổ? Cô thì biết cái gì? Nội tâm tôi có bóng ma gì? Tôi có thống khổ gì? Đừng có dùng loại khẩu khí làm như việc gì cũng biết, cô cho là chỉ phiên dịch một quyển sách của tôi là có thể nhìn thấu tôi?"

"Ách…… Tôi không có……" Nàng trợn tròn mắt, nàng chỉ muốn nói ra ý nghĩ của mình thôi a!

"Hừ! Nữ nhân các người thật thích tùy tiện phỏng đoán chuyện của người khác, tiểu thuyết là tiểu thuyết, tôi là tôi, cô không cần liên tưởng nhiều vậy, lại càng không cần lấy tình nghĩa thăm dò tôi."

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm, tôi đối với anh không có……"

"Đủ rồi! Ầm ĩ chết đi được!" Hắn không kiên nhẫn nghe nàng giải thích, lớn tiếng quát, tay phải phút chốc dời lên cổ của nàng, nhẹ nhàng giữ lấy, tiếp theo lại lành lạnh nói:"Cô nói thêm một chữ, tôi liền vặn gãy cổ cô!"

Nàng lắp bắp kinh hãi, nghĩ đến việc hắn thật sự sẽ xuống tay, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, ngây ngốc không biết nên như thế nào cho phải.

Hắn thoạt nhìn một chút cũng không phải người hay nói giỡn!

"Cho dù cô là nữ nhân, tôi cũng sẽ không lưu tình." Hắn thở ra, tiếng nói như lời tiên đoán của tử thần.

Những lời này gợi lại trí nhớ trong đầu nàng, cơ hồ chưa kịp nghĩ đã thốt ra: "Anh như vậy cùng dã thú tàn khốc có gì khác nhau?"

Hắn nhướn mày, trong mắt chợt lóe một tia sáng, lại nói:"Tôi vốn chính là dã thú máu lạnh, bây giờ cô mới biết sao?"

"Không, từ lúc đầu khi thấy mắt anh…… Tôi đã biết……" Nàng theo dõi ánh mắt của hắn, chậm rãi nói.

Có vài giây bọn họ cứ giữ nguyên tư thế như vậy, trong không gian nho nhỏ sau tắc xi, chỉ có tiếng động cơ ô tô cùng với tiếng hít thở của họ.

Những lời họ nói đúng là đoạn đối thoại của nam nữ chính trong "Run rẩy" khi mới gặp nhau, Diêm Quýnh không nghĩ tới Đông Tâm Ngữ có thể nói đầy đủ không sai một chữ, trong nháy mắt, một trận không hiểu vui mừng làm bay hết tâm ý phiền chán lúc đầu của hắn, ý xấu bỗng nhiên đều biến mất.

Tayhắn buông cổ nàng ra, khóe miệng lạnh lùng chậm rãi giơ lên một đạo ý cười.

"Ngươi cư nhiên có thể nhớ rõ ràng nội dung "Run rẩy" như vậy, kế tiếp là gì? Kế tiếp nam chính nói với nữ chính cái gì?" Hắn khiêu chiến hỏi.

Tuy rằng chỉ là cười nhợt nhạt, lại làm nàng tâm tình đại loạn, nàng rốt cục hiểu được nguyên nhân Lưu Hiểu Trân và những người khác điên cuồng vì Diêm Quýnh, bỏ đi khí thế làm người ta run rẩy của hắn, thì hắn chính là người đàn ông có mị lực phi thường.

"Bọn họ không nói nữa, bởi vì nam chính cường hôn nữ chính……" Nhìn nụ cười mê người của hắn, nàng ngây ngốc trả lời.

"Như vậy, chúng ta diễn lại đoạn này nhé." Hắn vừa nói dứt, không đợi nàng có phản ứng, tay giữ cằm nàng, cúi đầu hôn lấy đôi môi nàng.

Đông Tâm Ngữ sợ tới mức ngây ra như phỗng!

Nàng không kịp chuẩn bị tâm lí, đối thoại với hắn cũng thuần túy là phản xạ, căn bản không nghĩ tới hắn thật sự cường hôn nàng……

Một cỗ hơi thở nam tính nóng như lửa quán nhập vào trong miệng, xúc cảm ướt át thân mật kia khiến nàng kinh hoảng không biết làm sao, người đờ ra thành đầu gỗ mặc hắn chà đạp, đến khi đầu lưỡi linh hoạt của hắn xâm nhập trong miệng nàng gây xích mích quấn quanh, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, dùng sức giãy dụa thoát ra.

Diêm Quýnh rất nhanh bỏ nàng ra, trên mặt lộ chút ý cười khi làm xong việc xấu.

"Hừ, hương vị còn chưa nếm hết." Hắn liếm khóe môi, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối kinh ngạc của nàng, cảm thấy thú vị cực kỳ.

"Anh…… Anh……" Co rúm lại một góc, nàng che miệng lại, chán nản nói không ra lời.

Người này…… Người này thật sự rất đáng giận……

"Cái hôn này, coi như là em bồi tội tôi, đêm nay tạm thời tha cho em!"(đến đoạn này cho mình bắt đầu sửa thành em-tôi thay vì cô-tôi như những đoạn trên nhé) Hắn nói xong liền bảo lái xe dừng xe, sau đó không khách khí hạ lệnh trục khách, "Xuống xe, em có thể về."

Nàng nhất thời không phản ứng kịp, không nhúc nhích. Hắn……Để nàng đi?

"Sao? Còn muốn tôi hôn em thêm lần nữa sao?" Hắn làm bộ chuẩn bị hôn nàng.

Nàng giống như con thỏ bị chấn kinh, lập tức mở cửa xe xông ra ngoài, cũng không quay về phía ngược lại để đi, trái tim đập nhanh thật nhanh, giống như toàn bộ không khí trong ngực đều bị Diêm Quýnh kia hôn mà rút đi hết, rất khó hô hấp.

Nàng chịu đủ rồi!

Lấy tay chà chà môi, nàng nói thầm trong lòng, ngày mai nhất định phải nói cho tổng biên, vị "Khách quý" Diêm Quýnh này nàng hầu hạ không nổi, xin nhà xuất bản tìm người khác tiếp đãi hắn đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui