Tàng hình có thể được sử dụng như một lợi thế duy nhất đã bị bắt bài, Phùng Kỳ Nham ngay lập tức chuyển từ kẻ tấn công chủ động sang bị động.
Xét về chiêu thức, anh ta hoàn toàn thua kém Tô Diệu, còn về thể lực, anh tức thì bị Sức mạnh hệ của Tô Diệu nghiền ép mọi mặt, anh áp sát người vật lộn thì không có nửa điểm cơ hội.
Nếu như cho tới bây giờ, nếu anh kịp thời nhận ra vết máu trên con dao mà vứt bỏ vũ khí, nói không chừng còn có thể có một tia hy vọng, như vậy kể từ thời điểm anh bị đánh đến mức cưỡng chế giải trừ tàng hình, trận đấu này đã triệt để không có hồi hộp nữa rồi.
Trong vòng vài hiệp, quyền cước như lôi đình của Tô Diệu đã đánh bay thanh đoản đao trong tay anh.
Phùng Kỳ Nham bị mất đi vũ khí, đành phải cố gắng dùng tay không để phá chiêu của Tô Diệu.
Nhưng chiến pháp của anh tập trung vào dao găm, vốn sở trường cũng không phải là tay không, bây giờ mất đi vũ khí trong tay thì lại càng không phải là đối thủ của Tô Diệu.
Sau vài lần đụng độ, Tô Diệu bay lên một cước đạp vào cằm của anh.
Phùng Kỳ Nham thấp giọng rên thảm, bên tai vang lên tiếng răng rắc của xương cằm, cả người không tự chủ bay lên giữa không trung.
Bắt đầu rồi.
Tô Diệu bước đến đứng ngay dưới Phùng Kỳ Nham, thiết lập một tư thế đấm.
Phùng Kỳ Nham nhận ra rằng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, khi thân hình của anh ta rơi xuống, anh quay lại với tất cả sức mạnh của mình, tung một chưởng vào Tô Diệu bằng trái tay.
Tô Diệu căn bản không cùng anh ta cứng rắn đáp trả, nhẹ nhàng linh hoạt một cái quay đầu tránh qua đi, theo cùi chỏ phải đập vào lưng Phùng Kỳ Nham như một cái búa nặng.
Người sau lại lần nữa rên thảm, tư thế đang rơi xuống nhất thời bị quái lực triệt để triệt tiêu, cả người anh cũng một lần nữa lại bay lên không trung.
Lưng của Phùng Kỳ Nham đau đớn kịch liệt, nhưng trước khi anh có thể vượt qua nó, anh lại rơi trở xuống.
Anh hoàn toàn hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, anh cảm thấy hoảng sợ và lạnh toát khắp người, cố gắng hết sức bỏ qua cơn đau dữ dội, giang rộng năm ngón tay ra và chộp mạnh vào trán Tô Diệu theo đà rơi xuống.
Nhưng nó vẫn vô dụng như trước, Tô Diệu đi theo đường chéo nửa bước như đoán trước để tránh cái nắm tay chộp tới của anh, rồi giáng cho Phùng Kỳ Nham một cú đấm mạnh mẽ như pháo trùng thiên.
Phùng Kỳ Nham chống đỡ không được, máu trào ra khỏi miệng, nửa giây sau, dòng máu đặc quánh và ấm áp theo gió dính trên mặt, tràn vào miệng và mũi, đâm vào mắt anh làm anh không làm sao mà mở được mắt ra.
Tại thời điểm này, tất cả những người xem cũng có thể thấy những gì đang xảy ra, một khu vực lớn khán giả đã đứng dậy "Xoạt", những lời cảm thán và la hét đan xen vào nhau thành một làn sóng cảm động trong khán đài.
Thực sự là · Treo lên để đánh!
Bình luận viên Lý Hải Đông sau một hồi ngắn ngủi bối rối đến kinh ngạc cũng nhanh xoa dịu tâm trí "Đây là..
Liên kích trên không?"
"Đúng vậy, liên kích trên không." Lâm Tử Diễm cũng nói, "Đây là một kỹ năng độc nhất vô nhị chỉ có thể thực hiện được khi một phần của kỹ thuật quyền pháp được nghiên cứu kỹ lưỡng, các chiêu thức phải được liên tục, chiêu thức phải có độ thuần thục, còn có yêu cầu khá cao đối với việc nắm chắc thế cục."
Cũng may Tô Diệu tạm thời không thể nghe được bình luận trên sân, nếu không nhất định sẽ kêu cái tên "Liên kích trên không", thật là ngứa cả đít.
Không phải bản thân cái tên có gì đó không ổn, mà là nghe người ta nói luôn khiến hắn nhớ đến hiệu ứng đặc biệt "Đâm bốn phát trên không" trong một bộ phim truyền hình nào đó..
Nhớ ngày đó xem được cái "Đâm bốn phát trên không" đó làm cho người ta một lời khó mà nói hết, hắn suýt chút nữa cười sặc sụa.
Thiết kế hành động đó có cảm giác như bà lão ở tầng dưới cãi nhau với người hàng xóm ở tầng trên, tức giận dùng sào phơi quần áo đâm chọc lên trần nhà vậy..
"Đúng vậy, về mặt lý thuyết, đây là một hiệu ứng chỉ có thể đạt được bởi một cao thủ có hiểu biết khá sâu về quyền pháp." Lý Hải Đông nói, "Tôi tin rằng trong sự nghiệp bình luận của mình, tôi chưa từng thấy học sinh nào đạt được hiệu quả như vậy trên sân đấu".
Kỳ thật điều này cũng là chuyện đương nhiên.
Những Dị Năng Giả ở trường trung học có thể dành quá nhiều thời gian để luyện tập, họ thiếu sự hướng dẫn của các đạo sư cấp cao và sự hướng dẫn có hệ thống.
Dù cho là kỳ tài ngút trời cũng khó luyện đến mức độ này.
Về phần Tô Diệu nha..
* * * Hắn ta là hacker, nên chúng ta phải thảo luận riêng.
Dù sao đó là một bản sao chép kỹ thuật chiến pháp của người khác.
Hắn ta mượn hệ thống để hỗ trợ trong bảy ngày, điều này khác hẳn.
Lúc này không thể không nhắc lại một câu.
Đàn chị Khương Vũ Đồng trâu bò!
Lúc đầu Phùng Kỳ Nham còn muốn lấy hết sức chống cự, coi như liều mạng miễn cưỡng ăn mấy chiêu tối thiểu cũng phải nghĩ biện pháp trước tiên làm gián đoạn chiêu thức liên kích của Tô Diệu.
Nhưng bây giờ anh ấy đã từ bỏ đấu tranh rồi.
Nói cách khác, muốn vùng vẫy đã là bất lực rồi.
Những cú đấm như vũ bão của Tô Diệu đã làm gãy vô số xương, chuỗi đòn dài chỉ khiến Phùng Kỳ Nham phun ra máu từ miệng mắt nổ đom đóm, tứ chi như bị rút xương bất lực đong đưa.
Mãi cho đến khi tiếng còi của trọng tài vang lên và tuyên bố chiến thắng, Tô Diệu mới nhẹ nhàng nhảy sang một bên và để Phùng Kỳ Nham rơi trở lại mặt đất.
"Trận đấu đầu tiên, Tô Diệu trường trung học số hai thành Bắc, thắng!"
Sân võ đài lập tức bị bao vây bởi tiếng hò hét, Tô Diệu đang ở tâm sóng nhất thời cảm thấy bên tai có chút ù tai.
Hắn nhìn thấy cha mình hào hứng định nhảy qua hàng rào, nhưng bị nhân viên bên lề ngăn lại để duy trì trật tự -- đơn giản như cái tên dở hơi.
Các bình luận viên cũng ủ rũ một lúc mới bớt đau.
Lâm Tử Diễm cười khan.
"Điều này..
Đạo diễn Trương quả thật đúng là pháp lực vô biên, hướng đi của trận đấu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng tôi, nhưng lại xảy ra hoàn toàn giống với dự đoán ngược lại của đạo diễn Trương trước trận đấu.."
Đạo diẽn Trương khép mình lại, không những không nói mà lông mày cũng trở nên nhíu lại.
Không phải chứ!
Điều này hoàn toàn không hợp lý.
Tân binh tên Tô Diệu này chiến pháp cường hãn đến mức có thể đánh ra liên kích trên không ngược lại cũng thôi đi..
Đằng này thế mà anh ta làm sao lại có thể nhìn thấu được tàng hình?
"Nói chơi thì nói thế thôi, nhưng thực lực của Tô Diệu quả thực vượt ngoài mong đợi." Lý Hải Đông cũng nói, "Với kinh nghiệm bình luận nhiều năm của mình, tôi dám khẳng định rằng kỹ năng quyền pháp của anh ta ít nhất là mạnh nhất trong số các thí sinh của giải đấu trung học trong năm năm qua.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa biết làm cách nào mà Tô Diệu có thể nhìn thấu năng lực tàng hình của đối thủ.
Đạo diễn Trương, ông có thể thấy manh mối không?"
Đạo diễn Trương tự nhủ trong lòng tôi thì có thể nhìn ra được cái con cẹc gì, nếu tôi mà biết tôi còn có thể bị các anh chị mở miệng ra gọi một tiếng bóp dái đồng đội nữa không hả?
"Có lẽ..
Là dựa vào trực giác đi." đạo diễn Trương chua chát nói.
Trực giác? Lời này nói ra đến bản thân ông cũng không tin.
Vừa rồi, Tô Diệu rõ ràng là cố ý đánh bừa đuổi theo Phùng Kỳ Nham trong trạng thái tàng hình, hắn ta đã có thể nhìn thấy rõ ràng -- hoặc là ít nhất có thể phân biệt ra được vị trí của địch.
Sẽ là quá khó hiểu nếu tất cả các lý do được quy cho giác quan thứ sáu.
Tuy nhiên, ngay cả đạo diễn Trương cũng không ngờ rằng Tô Diệu sẽ thực sự nói điều này với các phóng viên trong một cuộc phỏng vấn sau trận đấu.
"Hả? Tôi không thể nhìn thấy anh ấy, tất nhiên là không thể." Tô Diệu tự tin nói, "Đó là trực giác.
Đúng, tôi dựa vào trực giác.
Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng dường như có ai đó đang ở đó, sau đó tôi đã nhằm vào chỗ ấy mà đập, không nghĩ tới bên đó thế mà thật sự có người.."
Nghe cảm giác giống như "Tô Diệu - giật mình".
Những người khác không biết họ phản ứng thế nào sau khi nghe điều này, nhưng Phùng Kỳ Nham có thể nôn ra máu vì tức giận..
Nhưng đó là tất cả cho sau này.
Lúc này, Tô Diệu rời khỏi võ đài, đi về phòng chờ dọc theo lối đi, tình cờ gặp Giang Hiểu Nguyệt ở gần lối ra.
Trận đấu tiếp theo là trận đấu của cô, đối thủ của cô là Tùy Viêm, một Dị Năng Giả từ thị trấn biên giới Kinh Sở.
Có một chút đáng tiếc cho Giang Hiểu Nguyệt, bởi vì đối thủ của cô lần này là một Dị Năng Giả năng lực Thổ hệ.
Trong mối quan hệ năng lực của các hệ nguyên tố, Thủy hệ bị Thổ hệ khắc chế ở một mức độ nhất định.
Tất nhiên, mối quan hệ khắc chế này không phải là tuyệt đối, mà yếu tố quyết định cuối cùng là phẩm chất cá nhân của mỗi thí sinh.
"Cẩn thận một chút." Tô Diệu cười với cô, "Bây giờ tớ đang đứng trong bán kết rồi, cẩn thận đừng để bị loại trước nha, nếu không bạn sẽ nợ tớ một bữa thịt nướng đấy." .