Chiết Đại


Nếu không phải vì giấu thân phận của bản thân đi, cho dù có đem miệng nàng dùng hồ nhão dính chặt, nàng cũng sẽ không nói ra những lời nói vô liêm sỉ đến vậy.

Đây là do khi nàng ở Chu phủ thủ công kia học được, nam nhân luôn lén lút thảo luận những đề tài mặt đỏ tai hồng thế này.

Đại Tranh bên ngoài là nam tử, có khi không có biện pháp không nghe thấy.

Nàng nhìn mấy gói thuốc được xếp ngăn nắp ở trên đầu giường, đây là thuốc kê ra riêng cho nàng, nghe nói đều là thứ tốt có thể bổ thận tráng dương.

Đại Tranh có chút dở khóc dở cười, có điều vẫn phải mang chúng nó về.

Sắc mặt nàng vẫn còn có chút tái nhợt, có lẽ nguyên nhân bởi vì sau khi rơi xuống nước.

Cả người nàng đều tản ra một cổ khí người bị bệnh, dường như dương khí thật sự tiết ra bên ngoài vậy.

Nàng cầm theo ba gói thuốc, ở trước đường có hai cái tỳ nữ đang quỳ xuống đất xin tha, trên trán chảy máu hồng một mảnh, nhưng ngay lập tức đã bị kéo đi.

Trên đường đá xanh, chỉ để lại vài vết máu mơ hồ cùng tiếng kêu thảm thiết kéo dài không dứt.

Đại Tranh không khỏi kinh hãi, thổn thức nói, cho dù là người giống như Tống Tiên Chu khi trừng phạt nô tỳ cũng không chút nương tay nào.

Chỉ cần bị ấn lên nô tịch thì sẽ vĩnh viễn bị người tùy ý giẫm đạp.

“Đại cống sĩ nghỉ ngơi có tốt không?”Tống Tiên Chu cả người mặc quan phục màu đỏ, làm cho cả người hắn ta toát lên thần thái sáng láng, nhưng Đại Tranh lại cảm thấy không có gì khác biệt so với máu đỏ cả.

Vô cùng chói mắt.

Nhưng Đại Tranh cố tình lại là người có mắt thành thực, nàng còn ở trong nội tâm rối rắm một hồi, sau đó mới lấy hết can đảm mà nói: “Tống đại nhân, hai vị tỳ nữ kia đã làm sai chuyện gì, có cần phải trừng phạt đến như vậy hay sao? Có chút mức rồi hay không.

”Tống Tiên Chu rất cao, khi nàng nói chuyện cần phải hơi hơi ngẩng đầu, mang theo sự khó hiểu, còn có thể thấy được sự sầu oán.

Đôi mắt nàng rất đẹp, là nơi khiến người khác chú ý, lưu luyến.

Con mắt sáng đảo mắt, giống như cả biển sao.

“Nếu không phải là chuyện thương thiên hại lí gì, hay là thôi bỏ đi có được không?”Đại Tranh chính là như vậy, nàng không có lòng dạ, hiếm khi hai mặt, trong lòng cũng không giả vờ được.

Nàng biết mình không có bao nhiêu mặt mũi, còn phải tranh thủ một chút.

Tống Tiên Chu cười lắc đầu, người này cũng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Kỳ thật Phó Lan Tiêu muốn tùy ý xử trí bất luận một người gì trong viện hắn ta thì Tống Tiên Chu không có lý do gì để ngăn cản.

Tống Tiên Chu không biết hai nô tỳ này chọc giận vị này ở chỗ nào, rơi vào thảm trạng như vậy, hắn ta còn tưởng rằng, Đại Tranh sẽ hiểu rõ trong lòng mà không nói ra với hắn ta, sẽ không đề cập đến việc này.

Hắn không khỏi nghĩ đến vì sao mà Cửu điện hạ sẽ có liên quan cùng với loại người này.

Lại không khỏi nhớ tới, chuyện nửa đêm đó của Đại Tranh, nàng thoạt nhìn sợ hãi lang trung đến như vậy, người đó đến gần đến một bước, nàng sẽ phải sợ hãi lui về phía sau ba bước.

Sau lại càng dõng dạc, không hề có vẻ xấu hổ mà nói ra một ít việc tư khó có thể mở miệng.

Nói đến cũng thật kỳ quái, nếu như người khác nói ra, hắn ta sẽ vô cùng ghét bỏ.

Đại Tranh lại bằng không.

Có điều, Tống Tiên Chu lại thấy nàng ốm đau bệnh tật, không đành lòng mà nói: “Đại cống sĩ vẫn nên cần bồi bổ thân mình nhiều hơn, không cần nhọc lòng chuyện của người khác làm gì.

”Đại Tranh “A” một tiếng, ngón tay xấu hổ mà vòng quanh trên dây thô của gói thuốc, “Ta sẽ như thế, đa tạ ý tốt của Tống đại nhân.

”Như thế xem ra là không có ý muốn nói đến.

Nàng rũ mắt, cố tình không nhìn đến vết máu còn chưa khô ở trên mặt đất kia, tầm mắt lại vừa vặn dừng lại ở trên xe ngựa ngoài cửa lớn, như là cố ý nhìn về bên kia.

Nàng nhìn đến một cánh tay thon dài có lực vén màn xe lên, mà chủ nhân của nó còn đang lẳng lặng nhìn nàng.

Gương mặt này giống quan ngọc, tâm lại độc như bò cạp độc là một tên ngụy quân tử, ánh mắt lạnh như băng sương.

Nàng không biết hắn là vừa nhìn thoáng qua hay vẫn là đã sớm ở kia.

Nàng nhìn đến đôi môi mỏng của hắn đã khẽ nhếch lên, không biết có phải do đã nhìn quá nhiều lần hay không, nàng chỉ bằng một đôi mắt, nháy mắt đã đọc ra lơi hắn muốn nói.

‘lại đây.

’Hắn nói.

Nàng không muốn.

Nàng rất sợ Phó Lan Tiêu ở trên xe sẽ làm cái gì đó với nàng, nàng sợ hắn đụng vào, sợ hắn đe dọa, nếu là nửa năm trước nàng làm thế nào cũng sẽ không thể lý giải.

Thậm chí trong nháy mắt nàng còn cảm thấy, hai tỳ nữ kia có phải chính là do đã đắc tội với hắn nên mới rơi vào kết quả như vậy hay không.

“Tống đại nhân, ta còn có một chuyện muốn nhờ —— ta có thể ngồi trên xe ngựa ngài trở về hay không?” Nàng sợ Tống Tiên Chu chậm trễ canh giờ, “Chỉ cần vào thành xong là có thể thả ta xuống.

”Vừa dứt lời, ở cửa xe ngựa đã đi trước một bước, chỉ còn lại âm thanh xe chạy cuồn cuộn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui