Ánh mắt Khương Nhiêu sáng lên: “Sao hắn lại ở đây?” Mãi sau nàng mới nhớ tới lời Vân thất nương trêu đùa vừa rồi. Nàng đỏ mặt, cổ rụt lại, chui vào trong mũ áo choàng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Là một người bạn thôi… Ta không có ý gì với hắn cả.”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cho nàng mượn mười lá gan nữa nàng cũng không dám. Mặc dù nàng đã cố gắng giúp đỡ hắn, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn, thỉnh thoảng nàng sẽ vẫn nghĩ đến tính cách sáng nắng chiều mưa cũng như dáng vẻ thô bạo và tàn nhẫn của hắn sau này. Vì thế mỗi khi ở cạnh nhau, nàng vẫn luôn cảm thấy khá rụt rè, không dám quá gần gũi với hắn. Nhưng nếu như Khương Nhiêu trực tiếp phản bác lại thì cũng không sao, đằng này nàng lại hơi do dự, dường như vô tình mà hữu ý đáp lời Vân thất nương, sau đó mới nhận ra, vội vàng giấu đầu hở đuôi mà giải thích. Hơn nữa tính cách của nàng từ nhỏ vốn đã rất ngoan ngoãn, ăn nói cũng rất nhẹ nhàng, vì thế càng giống như vậy hơn. Vân thất nương nhìn tiểu cô nương trước mặt, tưởng nàng đang xấu hổ nên không khỏi bật cười. Cao lầu đối diện được lợp mái ngói màu đỏ, lớp tuyết dày mịn phủ trắng xoá trên mái hiên. Dung Đình đứng dưới mái hiên đỏ trong làn tuyết trắng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Hắn mặc y phục rất đỗi bình thường, nhưng khí chất cao quý trời sinh lại vô cùng chói mắt. Dân chúng nghe tin có người bị bắt, bốn phương tám hướng kéo nhau tới hóng chuyện. Trong dòng người đông đúc, không thể tránh khỏi việc bị người khác xô đẩy, đôi khi chỉ là một góc quần áo của ai đó lỡ đụng chạm vào người, trong mắt Dung Đình đã tràn ngập sự chán ghét, nhưng khi nhìn thấy Khương Nhiêu ở bên kia đường, ánh mắt hắn chợt bình tĩnh lại. Nàng đội một chiếc mũ tuyết và mặc một chiếc áo choàng lông thỏ màu đỏ, rực rỡ như một ngọn lửa. Chiếc mũ có một vòng lông thỏ màu trắng xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn không lớn hơn bàn tay bao nhiêu chìm vào trong, phần lớn đã bị vành mũ che khuất mất. Hắn nhìn thấy nàng, đương nhiên cũng nhìn thấy Vân thất nương ở bên cạnh nàng. Cũng đã nhìn thấy bộ đồ trang sức khảm ngọc trong tay Vân thất nương, chỉ cần nhìn qua cũng biết những món đồ đó chắc chắn rất đắt tiền. Câu hỏi thắc mắc trong lòng hồi lâu giờ đây cũng đã có đáp án. Trong lòng Dung Đình dâng lên một cảm giác khó tả, ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn siết chặt, cổ họng khàn khàn. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên Hoàng tử nghèo túng, vô quyền vô thế, bất kể ai nhìn hắn, hắn cũng sẽ là người đầu tiên hy sinh ở trận chiến hoàng cung trong tương lai, là một quân cờ hoàn toàn vô giá trị. Nhưng nàng thậm chí còn không biết đến thân phận thực sự của hắn, chỉ vì muốn bù đắp cho hắn mà toàn tâm toàn ý đối xử thật lòng với hắn. Thấy Dung Đình vẫn luôn nhìn mình, Khương Nhiêu tạm biệt Vân thất nương rồi vội vàng chạy tới trước mặt hắn, tỏ vẻ thắc mắc: “Sao ngươi lại tới đây?” Trong mắt nàng còn có chút không hài lòng: “Không ở nhà dưỡng thương đi còn chạy tới đây làm gì? Thế này thì bao giờ vết thương ở chân của ngươi mới lành được?” Có lẽ bởi vì nàng nhìn thấy hắn đang nắm chặt nắm đấm, tưởng hắn đau chân nên mới vậy, Khương Nhiêu nhất thời lo lắng, giọng điệu cũng gấp gáp hơn, nghe ra được cả vài phần trách móc, hệt như lúc nàng giáo huấn đệ đệ ở nhà vậy. Dung Đình ngước mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên như được bao bọc bởi một sự ấm áp kỳ lạ. Trước đây khi hắn bị thương, bên tai chỉ có thể nghe thấy những tiếng cười chế nhạo của mấy vị Hoàng huynh và Hoàng đế, nói hắn là kẻ phế vật. Hắn điều khiển chiếc xe lăn tiến lại gần nàng, nhẹ nhàng đáp: “Nghe nói Uông Chu bị bắt nên ra ngoài xem thử.” Khương Nhiêu không khỏi mỉm cười. Mặc dù nàng đã nhìn thấy bộ dạng đau khổ của Uông Chu khi hắn ta bị bắt, nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện Uông Chu bị bắt, nàng vẫn cảm thấy rất vui. Bình thường khi đọc thoại bản, điều nàng khó chịu nhất chính là người xấu luôn sống thoải mái hơn người tốt. Ác giả ác báo, đây mới là niềm vui. Nàng đứng trong nắng, Dung Đình nheo mắt trong ánh sáng chói chang, nhìn ánh nắng rơi trên hàng lông mày và đôi mắt biết cười của nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi lạc lõng. Sau khi vui vẻ, Khương Nhiêu bắt đầu lo lắng đến chuyện khác: “Nhưng mà hắn ta bị bắt đi mất rồi, ngươi sẽ không có người hầu bên cạnh nữa.” Vết thương ở chân của hắn rõ ràng vẫn cần đến người chăm sóc. Dung Đình cúi đầu, trong lời nói đầy sự cô độc: “Ta đã quen với việc sống một mình từ lâu rồi.” Khương Nhiêu suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, cho dù Uông Chu có ở đây thì cũng chỉ chăm chăm đi làm việc xấu, làm gì có chuyện hắn ta hoàn thành bổn phận của một người hầu. Nàng đang nghĩ xem nên nói như thế nào cho thiếu niên, rằng để cho một người hầu trong nhà nàng đến bên cạnh hầu hạ hắn mà không bị nghi ngờ, thì lại thấy hắn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu như lo lắng cho ta, ngươi có thể đến thăm ta nhiều hơn được không?” Khi Dung Đình cụp mắt xuống, hàng mi dày của hắn in bóng lên làn da trắng lạnh. Không biết có phải do Khương Nhiêu tưởng tượng hay không, nhưng tự nhiên nàng cảm thấy bộ dạng của hắn bây giờ trông có vẻ… rất ngoan ngoãn. Giọng điệu của Dung Đình cũng nhẹ nhàng hơn những gì Khương Nhiêu từng nghe trước đây, không hề ẩn chứa ý định cầu xin, sợ mang lại phiền phức tới cho nàng, kể cả nàng có từ chối cũng không sao, bởi vì dù sao mấy chuyện này cũng chẳng có gì, khiến nàng không khỏi nghĩ tới hình ảnh ngày hôm đó hắn ngã xuống đất, mồ hôi ướt đẫm trán nhưng lại không hề kêu đau lấy một tiếng. Hắn phải bất tiện đến thế nào mới có thể chủ động đưa ra yêu cầu này với nàng. Đặc biệt là khi nói xong hắn còn hơi ngước mắt lên. Trước đây Khương Nhiêu đã từng nhìn thấy nhiều nam tử dung mạo tuấn tú, thế nhưng không ai có thể so sánh được với hắn. Hắn ngước đôi mắt không còn uy lực như trước đây lên, trong ánh mắt còn tràn ngập những lời khẩn cầu nhỏ bé, đôi mắt long lanh như thuỷ tinh dễ vỡ, yếu ớt và xinh đẹp: “Một lần cũng được, hai lần cũng được, kể cả không đến… cũng được.” Lời nói như đang nhượng bộ từng bước từng bước một, nhưng vẻ mặt đó lại chạm đến chỗ mềm yếu trong lòng nàng, khiến nàng mềm lòng. “Ta sẽ thường xuyên tới thăm ngươi.” Khương Nhiêu buột miệng nói, giọng điệu của nàng còn vô thức giống như cách nàng ở nhà vẫn thường hay dỗ dành đệ đệ: “Không chỉ một lần.” Đôi mắt u ám lạnh lùng của Dung Đình hiện lên một tia sáng, hắn cúi đầu, đôi môi mỏng bất giác cong lên. Nhưng rất nhanh hắn đã ý thức được điều gì đó, vội vàng thu lại ý cười trên gương mặt, hắn quay đầu đi, cảm thấy bản thân thật kỳ lạ. Rõ ràng Khương Nhiêu vẫn còn đang đứng trước mặt, ấy vậy mà hắn đã bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ tiếp theo. Chỉ vì nàng đồng ý sẽ tới thăm hắn thôi mà trong lòng hắn đã khiến hắn dấy một cảm giác vừa lo lắng vừa sung sướng kỳ lạ. … Người được Tần Liêm phái đi áp giải Uông Chu đã ra roi thúc ngựa, một đường thẳng tới Kim Lăng, giải hắn đến Hình bộ. Tại điện thẩm vấn. Uông Chu bị trói hai tay bằng dây thừng, quỳ trên mặt đất, đằng sau còn có hai nha dịch vạm vỡ mặc quan phục tối màu, đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của hắn ta. Uông Chu quỳ trước điện, tay chân run rẩy, trên trán toát mồ hôi lạnh. Nếu như ở Nghiệp thành, hắn ta còn có thể tìm cách nhờ người nhà hối lộ các quan viên thẩm tra xử lý vụ án. Nhưng đây là đế đô Kim Lăng, mấy mối quan hệ nhỏ bé của hắn ta ở địa phương chẳng là gì ở cái chốn này, chỉ có thể lo lắng sốt vó. Trên đường đi Uông Chu đều nghĩ cách để trốn thoát nhưng đều không thành công, trong đầu cũng cảm thấy kỳ lạ, khi mới hầu hạ Dung Đình, người đến tìm hắn ta rõ ràng chẳng quan tâm đến việc Dung Đình sống hay chết, đến một câu dặn dò cũng không có. Đến khi Uông Chu hỏi về lai lịch của Dung Đình, tên kia cũng chỉ nói rằng Dung Đình là một thứ tử không được sủng ái, không có ai bảo vệ mà thôi. Nhưng nhìn tình cảnh như hiện giờ, rõ ràng là có rất nhiều người muốn chống lưng cho Dung Đình! Khi bóng dáng của quan viên thẩm án xuất hiện ở điện thẩm vấn, một nha dịch hô lên: “Tứ Hoàng tử giá đáo!” Sắc mặt Uông Chu càng trở nên tái mét. Rốt cuộc Dung Đình là ai? Tại sao án của hắn lại do đích thân Tứ Hoàng tử tới thẩm tra? Tứ Hoàng tử năm nay hai mươi bảy tuổi nhưng dáng vẻ lại khá chững chạc, hắn ta liếc nhìn Uông Chu và hỏi: “Đây chính là tên hạ nhân hầu hạ Cửu Hoàng đệ của ta trong một năm qua?” Cửu Hoàng đệ? Uông Chu trố mắt lên nhìn. Tất cả những sự hoang mang và nghi ngờ của hắn ta đều được đưa ra ánh sáng, thế nhưng hắn ta lại như thể bị ai đó bóp cổ. Vốn dĩ hắn chỉ cho rằng Dung Đình cùng lắm thì là một đứa con hoang ở hầu phủ mà thôi, ai mà ngờ được hắn lại là nhi tử của Hoàng đế? Người mà hắn ta bắt nạt từ trước đến nay là người có thể sẽ trở thành Hoàng đế trong tương lai? Chuyện này nếu như là Dung Đình nói cho hắn ta nghe, hắn ta nhất định sẽ không tin, một kẻ tàn phế không ai thèm đếm xỉa tới, chẳng lẽ còn ôm mộng đẹp là hoàng thân quốc thích? Nhưng đến ngày hôm nay, sự thật cứ như vậy mà ném thẳng ra trước mặt hắn. Uông Chu hoảng sợ, vội vàng muốn giải thích. Trên điện, phán quyết mà Tứ Hoàng tử ban cho hắn cũng vào lúc này đã kết thúc. “Uông Chu của Nghiệp thành, cả gan làm bậy, lừa dối chủ nhân, mỗi tháng tham ô hai mươi lạng bạc, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã tham ô hơn hai trăm lạng bạc, hành vi phạm tội tàn ác, phạt đánh ba mươi trượng, đày ra biên giới.” Người bên cạnh nhấc bút lên ghi chép lại. Uông Chu gào thét: “Đại nhân, đại nhân! Tội trạng không đến mức đấy đâu ạ!” Đánh ba mươi trượng? Đày ra biên giới? Một nơi như biên giới, đến chết còn chẳng có chỗ chôn thây, thi thể xương cốt sẽ bị dã thú nhai sạch, phán quyết như này khác nào muốn lấy mạng hắn ta! Hắn ta gào lên: “Mỗi tháng Tần đại nhân chỉ đưa cho tiểu nhân mười sáu lạng bạc, không đủ hai mươi lạng!” Tứ Hoàng tử bật cười khi nghe những lời này, hiển nhiên là đã hiểu chuyện gì đó. Uông Chu vui mừng khôn xiết, cho rằng thế cục có thể được xoay chuyển, bèn hét lớn: “Chắc chắn là do Hoàng hậu, là Hoàng hậu đã cắt bớt tiền sinh hoạt hàng tháng của chủ tử nhà thần!” Bản chất của Uông Chu rất xấu xa, nhưng hắn ta không hề ngu ngốc. Dung Đình không được chủ mẫu yêu quý, chẳng phải chính là đang nói Hoàng hậu nương nương hay sao! Đáng tiếc, Uông Chu không hề biết rằng, mẫu thân của Tứ Hoàng tử và Hoàng hậu đều là người chung huyết thống Từ gia, Tứ Hoàng tử trước giờ vẫn luôn đứng về phía Hoàng hậu. Cũng chính vì Gia Hoà Hoàng hậu biết Tần Liêm gửi thư cho Hoàng thượng, sợ Chiêu Vũ Đế để tâm tới vụ án này nên mới yêu cầu Tứ Hoàng tử lập tức đến xét xử, để vụ án này chìm xuống đáy biển càng nhanh càng tốt, không cho bất kỳ cơ hội nào để Chiêu Vũ Đế biết được. Uông Chu bị đày ra biên giới, đó là kết cục mà bọn họ đã bàn bạc từ lâu. Chỉ bằng cách không để ai sống sót, mới có thể đảm bảo được mọi chuyện. Tứ Hoàng tử nhìn Uông Chu ngoan cố chống đối, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, giọng điệu đầy mỉa mai: “Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, cần gì phải tham lam bốn lạng bạc kia của nhà ngươi? Ngươi dám nói lời xằng bậy về Hoàng hậu nương nương, tội lớn thêm một bậc, phạt thêm mười trượng, lập tức lưu đày!” Hắn ta xua tay, ra lệnh cho nha dịch lôi Uông Chu xuống để hành hình. Uông Chu bị nha dịch bịt miệng kéo xuống. Bên ngoài truyền tới một sự náo động. Chiêu Vũ Đế một thân hoàng bào nổi bật xuất hiện trong điện. Nhân lúc mọi người đang quỳ lạy hành lễ, Uông Chu lập tức liều mạng vùng vẫy, giằng ra khỏi tay nha dịch, lao tới quỳ xuống trước mặt Chiêu Vũ Đế: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ngài phải giúp thảo dân minh oan ạ!”