Dung Đình cau mày lại theo thói quen, sau đó lại từ từ thả lỏng đôi mày. Hắn nghĩ đến điều gì, cảm giác bực bội khi nãy cũng dần dần giảm bớt. Nếu không phải mấy đứa nhóc kia, vậy thì sẽ là nàng sao? Nàng đã đồng ý rằng sẽ đến tìm hắn.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Dung Đình đóng sách y lại, dùng hai tay điều khiển xe lăn để nó lăn bánh ra ngoài. Nhưng vì hắn đang vội vàng, động tác không thong thả, ung dung như thường ngày nên làm bánh xe va phải bậc cửa. Khương Nhiêu gõ cửa nhưng mãi vẫn không thấy hắn ra mở cửa. Nàng thầm nghĩ chắc là tại chân cẳng hắn không thuận tiện nên cũng không sốt ruột, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi. Lúc này, Khương Nhiêu lại nghĩ nếu có thể biết tên của hắn thì tốt biết bao, nhưng nàng nhớ rõ rằng trong giấc mơ, hắn không hề cho nàng biết thân phận của bản thân. Có lẽ đối với hắn thì xuất thân là điều kiêng kị, nàng không muốn nhắc tới vào lúc này rồi lại làm hắn thấy không vui. Khương Nhiêu kiên nhẫn chờ đợi, không ngờ lại nghe thấy bên trong có tiếng “bịch” vang lên. Như là có người té ngã. Tuy cách một cánh cửa nhưng Khương Nhiêu lại như đã nhìn thấy cảnh Dung Đình “người ngã ghế đổ” ở trong sân. Bởi vì không nhìn thấy nên đầu óc nàng mặc sức mà tưởng tượng ra vô vàn cảnh tượng thảm thiết. Khương Nhiêu sốt ruột, muốn dứt khoát đẩy cửa đi vào, đúng lúc này, cánh cửa mở ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Không có cánh cửa đón nhận lực đẩy nên Khương Nhiêu hụt tay, lảo đảo một chút rồi được Dung Đình đỡ lấy. Lúc này Khương Nhiêu mới đứng vững lại, nàng nhìn về phía Dung Đình, hàng mi rung rung: “Ngươi không sao chứ?” Khương Nhiêu nói xong mới phát hiện bản thân cách Dung Đình rất gần, tay nàng còn đè trên ngực hắn. Khương Nhiêu chưa từng mặt đối mặt với người khác giới nào ở khoảng cách gần như vậy. Thậm chí, lòng bàn tay nàng còn cảm nhận được nhịp tim của hắn, nàng bèn cuống quýt buông tay ra. Khương Nhiêu rút tay mình ra khỏi tay Dung Đình, lùi về phía sau một bước: “Ngươi không sao chứ? Ban nãy ta nghe thấy tiếng ngươi té ngã.” Cánh tay mảnh khảnh vụt khỏi bàn tay làm ánh mắt của Dung Đình bỗng ảm đạm hơn, hắn cong ngón tay lại, chỉ thấy bàn tay mình thật trống vắng. “Không vấn đề gì.” Dung Đình rút tay lại, bình tĩnh nói: “Ta quen rồi.”
Quen rồi? Nghĩa là thực sự đã té ngã? Còn không chỉ ngã một lần ban nãy? Khương Nhiêu cau chặt đôi mày. Rõ ràng là chân của hắn, vậy mà biểu cảm của hắn trông chẳng có vẻ gì là đau đớn, chỉ có nàng là cứ đau lòng mãi không thôi. Khương Nhiêu chạy ra sau lưng Dung Đình, giúp hắn đẩy xe lăn: “Ngươi không cần phải tự đẩy, để ta đẩy ngươi vào đi.” “Ừ.” Sau khi vào nhà, Khương Nhiêu ngồi xổm trước mặt Dung Đình, ngước mắt nhìn hắn đầy quan tâm: “Ngươi vừa mới ngã, có thấy đau ở đâu không?” Dung Đình lắc đầu. Thiếu niên trước mắt trông còn u ám, còn mất hết hy vọng hơn cả bóng dáng nho nhỏ trốn sau thân cây trong giấc mơ của nàng. Hai bóng người này như đã gộp lại thành một, làm nỗi chua xót trong lòng Khương Nhiêu càng trở nên rõ ràng hơn. Kêu đau cũng không có ai nghe, vậy nên mới học được cách nhẫn nhịn. Khương Nhiêu lấy kẹo mạch nha trong lòng ra, đưa tới trước mặt Dung Đình: “Ta đến để đưa kẹo cho ngươi ăn.” Từng miếng kẹo mạch nha màu trắng ngà, mềm mại được rưới một lớp kem đường lên trên, vừa lấy kẹo ra là trong không khí đã thoang thoảng chút vị ngọt lành lạnh. “Ngọt lắm đó.” Khương Nhiêu nói. Nhưng Dung Đình lại híp mắt lại, giấu cảm xúc chán ghét ở trong ánh mắt. Hắn rất ghét vị ngọt. Khi còn nhỏ, Dung Đình từng đói đến mức ruột gan cồn cào, phải lật tìm đồ ăn khắp cả phòng. Bỗng dưng, hắn bị một hương thơm ngọt ngào hấp dẫn, sau đó tìm thấy mấy miếng bánh đường vuông rơi ở dưới chân tường. Bánh đường vuông đã lạnh, nhưng với một đứa trẻ đã đói bụng mấy ngày thì nó vẫn là sự hấp dẫn chẳng thể từ chối được. Nhưng trong bánh có thuốc diệt chuột. Nếu không phải trước khi ăn, Dung Đình nhìn thấy bên cạnh có một đống côn trùng chết làm hắn nghi ngờ thì hắn đã mất mạng từ lâu rồi. Sau đó, Dung Đình nghe lén ma ma nói chuyện mới biết bánh đường vuông kia là do Hoàng hậu cố ý đặt ở đó, vờ như muốn độc chết lũ chuột, lại làm hắn đói bụng mấy ngày rồi để mấy miếng bánh đường vuông ở đó để dụ dỗ hắn ăn. Nếu Dung Đình ăn thật, vậy thì không đến một canh giờ sau sẽ trúng độc, chết tươi. Chờ hắn chết, sẽ có người nói là trẻ nhỏ tham ăn, ăn nhầm bánh đường vuông dùng để diệt chuột nên mới chết. Hoàng Hậu lại giả mù sa mưa mà rớt vài giọt nước mắt, vậy là mọi người đều sẽ thương xót vì bà ta mất đi đứa con nuôi. Còn Dung Đình chỉ là thằng bé ngốc nghếch, vụng về, đến bánh cho người ăn và bánh để diệt chuột cũng không phân biệt được. Từ lúc đó, Dung Đình hiểu ra rằng, sự thật là thật hay là giả đều nằm trong sự khống chế của người đứng trên đỉnh quyền lực. Người có tiền có thế có thể kê cao gối ngủ, đao thương bất nhập, nhưng người không quyền không thế lại có số mạng ti tiện chẳng khác gì con chuột gầy yếu kia. Cũng từ lúc đó, Dung Đình bắt đầu ghét cay ghét đắng mùi vị này. Khương Nhiêu thấy vẻ mặt Dung Đình lạnh lùng như không muốn nhận lấy, tuy nàng không hiểu tại sao lại có người chống cự được sức hấp dẫn của đồ ngọt, nhưng nàng vẫn nhét túi kẹo vào trong lòng hắn: “Hôm nay nơi này đang ăn tết, gọi là ngày Nháo Xuân. Nha hoàn của ta nói với ta rằng hôm nay phải ăn kẹo, vậy thì cả năm tiếp theo đều sẽ ngọt ngọt ngào ngào.” Khương Nhiêu nghĩ bản thân có đệ đệ, có cha và mẹ, cho dù năm tớ có đắng có ngọt, nhưng tốt xấu gì cũng có người thân ở bên. Không giống như Dung Đình, lẻ loi hiu quạnh, chỉ có một mình, nên ít chịu khổ hơn mới phải. “Bản thân ta còn chưa ăn đâu, ngươi ăn một cái trước đi.” Trông Dung Đình vẫn không sẵn lòng, nhưng hắn vẫn lấy một cái kẹo mạch nha trong ánh mắt năn nỉ của nàng. Kem đường trắng như tuyết dính vào lòng bàn tay, Dung Đình càng nhăn chặt mày hơn, liếc nhìn nàng một cái. Thật ra Khương Nhiêu thấy hơi thèm, nhưng nàng nhìn hắn, thúc giục: “Ngươi ăn đi chứ.” Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, vậy mà Dung Đình lại thấy ánh mắt Khương Nhiêu nhìn hắn… trông cứ như đang nhìn đệ đệ ít tuổi hơn nàng? Rõ ràng là hắn lớn tuổi hơn nàng. Dung Đình nuốt cả viên kẹo xuống như đang nuốt táo cả hột, hắn chợt thấy giữa trán hơi lành lạnh. Khi ngước mắt lên, Khương Nhiêu đã thu tay lại, đang cong môi cười với hắn. Nụ cười của nàng nàng trông vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều trông như vừa làm chuyện gì trái lương tâm, nàng cười híp cả mắt lại, ẩn chứa đôi phần lấy lòng. Dung Đình nâng tay sờ lên giữa trán, bỗng nghe tiếng Khương Nhiêu vội vàng ngăn cản: “Đừng!” Khương Nhiêu ngăn không cho Dung Đình phá hỏng vết chu sa giữa trán hắn. Nàng nhớ rõ tính cách không thích người khác tới gần của Dung Đình nên không dám trực tiếp hỏi hắn xem có thể chấm vết chu sa lên trán của hắn hay không. Nàng sợ nếu hỏi trước rồi mới chấm thì dù Dung Đình có đồng ý, nàng cũng sẽ run tay khi nhìn vào mắt hắn. Vậy nên Khương Nhiêu mới to gan mà tiền trảm hậu tấu một lần, tranh thủ lúc Dung Đình không đề phòng để nhanh chóng chấm nốt chu sa lên trán hắn, cho Dung Đình và cũng cho bản thân nàng được thoải mái. Động tác vừa nhanh vừa nhát. Khương Nhiêu lại nhìn Dung Đình thêm lần nữa. Màu đỏ rất hợp với hắn, ngũ quan tinh xảo được chấm đỏ giữa trán tôn lên, làm khuôn mặt tuấn tú của Dung Đình càng thêm họa thủy, đẹp như một bức tranh đầy màu sắc, có cả vẻ kiêu ngạo khó chinh phục mà người khác chẳng thể sánh được. Nhưng vì Dung Đình có nước da trắng đến độ trông rất lạnh lẽo và đôi mắt hẹp dài u ám nên dù tuấn tú hơn người nhưng khí thế của hắn vẫn lạnh lùng, xa cách, làm người khác khó có thể tiếp cận. Vậy mà lại có người đẹp đến mức này. Thảo nào người mẹ thích nhìn mặt của nàng ngày nào cũng hỏi sao không ngày ngày mời Dung Đình tới phủ. Người đẹp như vậy, dù không nói lời nào, chỉ đứng im một chỗ cũng làm người khác thích mắt vui lòng, trông còn đẹp hơn cả hoa. Mỹ nhân khẽ “khụ” một tiếng. Khương Nhiêu hoàn hồn, xấu hổ cúi đầu. Cuối cùng cũng tới bước tiền trảm hậu tấu. “Ban nãy ta… chấm một nốt chu sa lên giữa trán ngươi.”
“Đây là phong tục trong ngày lễ.” Khương Nhiêu nói chậm rì rì, vẫn thấy chột dạ trong lòng, bàn tay nàng chảy đầy mồ hôi. Nàng vươn đầu ngón tay, chỉ vào vết chu sa giữa trán mình, giải thích nói: “Chấm vết chu sa vào giữa trán là có thể trừ tà, cầu bình an.” Nàng nói: “Ta còn nghe nha hoàn nói, mua chiếc Khổng Minh ở hội đèn lồng buổi tối, viết ước muốn lên trên đèn Khổng Minh rồi thả lên trời, nếu ông trời nhìn thấy ước muốn của ngươi thì sẽ giúp ngươi thực hiện.” Lúc nói chuyện, vẻ mặt Khương Nhiêu như đang tỏa sáng. Khi nói đến hai chữ “thực hiện”, trông nàng như đã thấy ước muốn của mình trở thành sự thật. Nàng nở nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện. Vây mà nàng lại tin mấy chuyện này. Chẳng biết cảm xúc trong ánh mắt của Dung Đình là hâm mộ hay là châm biếm nữa. Hắn không tin. Ngày còn nhỏ, khi bị đói bụng, bị nhốt trong phòng tối, hắn cũng từng cúi đầu cầu xin thần tiên. Nhưng thần tiên chưa từng nghe thấy lời cầu xin của hắn. Sau khi chậm chạp nói xong, Khương Nhiêu ngước mắt nhìn Dung Đình: “Đến tối… ta dẫn ngươi đi thả đèn nhé, được không?” Nàng nghiêm túc nói trong ánh nhìn lạnh nhạt của hắn: “Ta muốn cầu bình an cho ngươi.” Nàng muốn cho hắn tất cả những thứ mà đứa bé trốn sau thân cây từng hâm mộ, từng khát vọng. Kẹo ngọt, chu sa, đèn Khổng Minh, thứ người khác có thì hắn cũng phải có. Dung Đình siết chặt ngón tay đang cầm túi kẹo mạch nha. Suốt mười bốn năm, tất cả những ngày lễ tết và sự ồn ào, náo nhiệt đều thuộc về người khác. Suốt mười bốn năm, chưa từng có ai thật lòng hy vọng hắn được bình an, vui vẻ. Dung Đình mở miệng, không biết vì sao mà cổ họng hắn lại khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Được.” … Trong địa lao, nơi ướt lạnh như cống ngầm. Uông Chu mấy đêm không ngủ, tròng trắng hằn đầy tơ máu, đôi mắt đỏ lừ đến mức đáng sợ. Hắn ta không ngừng suy nghĩ, ngày mai, hắn ta phải nói thế nào trên triều đình thì mới có thể giảm tội lỗi của mình đến mức thấp nhất. Tốt nhất là vứt toàn bộ sai lầm lên người Gia Hòa Hoàng hậu. Nhưng đó là Hoàng hậu của cả một nước… Uông Chu cắn răng, thầm hạ quyết tâm được ăn cả ngã về không, dù không thể gây thù chuốc oán với Hoàng hậu của một nước thì cũng chẳng còn có cách nào khác. Nếu hắn ta không hất được chậu nước bẩn này lên người Hoàng hậu thì đến lúc đó người ăn trượng hình, người bị lưu đày cũng chỉ có hắn ta mà thôi! Bỗng có một đốm sáng bừng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. Dường như trong bóng tối có bóng người đang lại gần. Uông Chu nghe thấy hai hàng tiếng bước chân xen lẫn vào nhau. Tiếng bước chân này rất nhỏ, vang vọng trong địa lao trống trải, làm da đầu hắn ta tê dại. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng, cố tình hạ thấp âm lượng vang lên bên tai hắn ta: “Ngươi chính là Uông Chu đúng không?” Uông Chu nổi da gà vì lạnh, hắn ta quay đầu nhìn về phía âm thanh, biểu cảm bất chợt trở nên vô cùng hoảng sợ.