CHIẾT KHƯƠNG

Bên cạnh dòng suối, Dung Đình nhìn khuôn mặt xuất hiện dưới làn nước gợn sóng của mình rồi từ từ nhếch khoé miệng lên muốn bày ra vẻ mặt hiền hoà vui vẻ. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy khoé miệng mình cứng đờ. Bình thường mặt Dung Đình rất ít khi có biểu cảm. Cũng không phải hắn giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân mà là vì trong mắt hắn, tất cả mọi người đều chỉ khiến hắn chán ghét như nhau mà thôi. Chẳng ai có thể khơi dậy các cảm xúc khác trong lòng hắn nên mặt hắn mới luôn lạnh lùng vô cảm như vậy. Thế mà lúc nãy nha hoàn kia lại nói rằng hắn doạ đệ đệ của nàng sợ.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hắn doạ đệ đệ của nàng, nàng sẽ không vui. Dung Đình nhíu mày, lại cố gắng nhìn xuống suối rồi giãn mặt ra, sau đó nhếch môi để lộ một nụ cười cứng ngắc vô cùng mất tự nhiên. Chính hắn cũng thấy mất tự nhiên nữa là. ... Khương Nhiêu đi tới mấy nơi mà bình thường Khương Cẩn Hành hay tới để tìm cậu bé. Nàng tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng tìm được đệ đệ, ai ngờ tìm mãi chẳng thấy bóng cậu bé đâu. Tuy nàng đã gọi cả nha hoàn đi theo tìm gần như tất cả các ngóc ngách rồi nhưng vẫn không thấy. Nàng không khỏi lo lắng trong lòng, phải tìm được tiểu hài tử về mới có thể yên tâm. Ánh mắt nàng dần không nén nổi vẻ sốt ruột nữa. Đúng lúc này lại có một bóng dáng cao lớn dắt tay đệ đệ nàng từ đằng xa tới đây. Sau khi thấy rõ người kia là ai, Khương Nhiêu không khỏi nhíu chặt mày. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Là Dương Tu Trúc. Mấy ngày trước bọn họ mới tan rã trong bầu không khí không vui ở hội đèn lồng, thế mà bây giờ hắn ta vẫn có thể bày ra khuôn mặt tươi cười hiền hoà như gió xuân. Nhưng Khương Nhiêu thì khác. Sau khi xảy ra mâu thuẫn, nàng sẽ không tươi cười chào đón đối phương nữa. Bây giờ nàng không muốn nói chuyện với Dương Tu Trúc lắm nên đứng im nhìn hắn ta dắt Khương Cẩn Hành đến gần mình. "Khương cô nương." Đối mặt với vẻ lạnh lùng của Khương Nhiêu, Dương Tu Trúc vẫn cất giọng hiền hoà dịu dàng: "Lúc nãy ta đi trên đường vô tình bắt gặp lệnh đệ, lại thấy bên người cậu bé chỉ có hai nha hoàn nên ta tự mình đưa cậu bé về đây để tránh việc một mình cậu bé ra ngoài lỡ gặp chuyện." Một mình... Chẳng phải còn có hai nha hoàn đi theo đó à? Khương Nhiêu cực kỳ phiền lòng. Chẳng qua dù sao thì Dương Tu Trúc làm vậy cũng là có ý tốt nên nói sao nàng cũng phải đa tạ hắn ta mới được. Khương Nhiêu không muốn lắm nhưng vẫn phải cố gắng dịu giọng xuống nói: "Đa tạ Dương công tử." Trừ đa tạ ra thì nàng không còn gì muốn nói với hắn ta nữa. Nàng tiến lên kéo Khương Cẩn Hành về phía mình. Sau đó nàng cúi đầu nhìn tiểu tử mập mạp chẳng hiểu nãy giờ gặp chuyện gì mà tâm trạng đã tốt lên kia một cái, đáy lòng lại càng buồn bực hơn. Nếu không phải tiểu tử thối này chạy lung tung thì cũng đâu đến nỗi trùng hợp gặp phải Dương Tu Trúc như vậy. Hai ngày trước nàng vừa mới hung hăng nói muốn tuyệt giao với nhà hắn ta, bây giờ lại phải cúi đầu khom lưng đa tạ. Mất mặt chết đi được, nghĩ kiểu gì cũng thấy mất mặt. Chắc chắn là đời trước nàng thiếu nợ tiểu tử này. Khương Cẩn Hành không nghe được tiếng lòng của Khương Nhiêu. Sau khi quay về bên tỷ tỷ, cậu bé quay đầu lại bi bô nói: "Đa tạ Dương ca ca." Nghe vậy, Khương Nhiêu không khỏi nhướng mày. Còn gọi ca ca nữa... Quan hệ giữa hai người này tốt như vậy từ bao giờ thế? Dương Tu Trúc khẽ mỉm cười, sau đó hắn ta khom lưng xoa đầu Khương Cẩn Hành: "Lần sau gặp lại ca ca sẽ dẫn đệ ra ngoài chơi nữa nhé." Khương Cẩn Hành lập tức gật đầu thật mạnh. Khương Nhiêu thính tai bắt được từ "nữa" mấu chốt kia. Chờ đến khi Dương Tu Trúc đi rồi, nàng lập tức hỏi ngay: "Lúc nãy hai người đi đâu chơi vậy?" Nhưng Khương Cẩn Hành lại bịt kín miệng mình, giọng nói ồm ồm phát ra sau bàn tay: "Bọn đệ đã hứa với nhau sẽ giữ bí mật rồi, không cho tỷ biết đâu." Lầu bầu nói xong, cậu bé nhìn theo bóng lưng Dương Tu Trúc rồi rất nghĩa khí giơ nắm đấm nhỏ lên. ... Sau khi đi được một đoạn, Dương Tu Trúc chợt dừng bước. Hắn ta giơ tay ra để lộ mấy viên kẹo trong lòng bàn tay. Hắn ta nhớ lại phản ứng của Khương Nhiêu vừa rồi. Nhìn là biết nàng vẫn còn tức giận. Cũng tại lần trước muội muội hắn ăn nói quá đáng. Với vẻ ngoài xuất chúng kia, có lẽ từ bé tới giờ Khương Nhiêu chưa bị ai chê "xấu" bao giờ chứ chưa kể đến việc bị chê ngay trước mặt mọi người. Nàng tức giận cũng là điều dễ hiểu. Chẳng qua hắn ta thật sự không ngờ nàng nói không qua lại là thật lòng không muốn qua lại với nhà hắn ta nữa. Mấy ngày gần đây bái thiếp hắn ta gửi tới bị nàng từ chối hết sạch. Hắn ta đã loanh quanh đi dạo ở khu vực này mấy ngày rồi, hôm nay mới gặp được đệ đệ nàng mặt đầy nước mắt nhõng nhẽo đòi nha hoàn cho ăn kẹo nên mới chớp được cơ hội gặp nàng. Tâm tính hài tử đơn giản nên rất dễ lấy lòng. Hắn ta chỉ dùng mấy cái kẹo đã được dỗ được đệ đệ nàng vui vẻ trở lại. Thật ra hắn ta cũng không ngờ mình lại trùng hợp gặp được tiểu hài tử này đúng lúc cậu bé bị người nhà cấm không cho ăn kẹo, đã thèm một thời gian dài rồi. Thế nên đối với cậu bé thì cái kẹo của hắn ta chẳng khác gì giúp người khi gặp nạn. Ông trời cũng đứng về phía hắn ta kìa. Nếu không gặp được tiểu hài tử ngây thơ chẳng hiểu gì này thì hắn ta thật sự không biết nên ra tay lấy lòng nàng từ chỗ nào nữa. Ông chủ hàng kẹo rất khách sáo với hắn ta. Ánh mắt đệ đệ nàng nhìn hắn ta cũng sáng ngời trong vắt. Dỗ được đệ đệ nàng vui vẻ đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ dễ tiếp cận nàng hơn một chút. Nghĩ đến đây, Dương Tu Trúc không khỏi bật cười thành tiếng. Có điều nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng tức giận của nàng vừa rồi, nụ cười trên mặt hắn ta lại biến mất, sau đó hắn ta chậm rãi lắc đầu thở dài. Hắn ta vẫn phải cố gắng hơn nữa mới được. ... Ở cung Cẩm Tú, Quý ma ma bình tĩnh bước vào cửa cung như trước đây. Quý ma ma là trợ thủ đắc lực nhất của Gia Hòa Hoàng hậu. Ở trong cung Cẩm Tú này, bà ta vừa là người có nhiều kinh nghiệm nhất vừa có địa vị cao nên đám tiểu cung nữ tiểu thám giám gặp bà ta đều phải khom lưng cúi đầu chào. Thường ngày Quý ma ma vô cùng hưởng thụ chút oai phong này, chỉ có hôm nay là bà ta cảm thấy thái độ của đám cung nữ thái giám với mình hơi là lạ. Bọn họ không còn nhiệt tình như trước nữa. Quý ma ma thầm ngờ vực trong lòng. Đợi đến khi bước vào trong điện và nhìn thấy một người trông rất lạ đang hầu hạ bên cạnh Gia Hòa Hoàng hậu, bà ta mới có câu trả lời. Gia Hòa Hoàng hậu cho người kia đứng ở vị trí dành cho người hầu thân cận nhất. Trong khi trước đây rõ ràng đó là vị trí của bà ta. Vì động tác nhíu mày mà khuôn mặt đầy nếp nhăn của Quý ma ma trở nên nhăn nhúm quái dị. Bà ta đến trước mặt Hoàng hậu hỏi: "Nương nương, vị này là..." Gia Hòa Hoàng hậu không thèm cả ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên như không trả lời: "Đây là Ngư Ảnh vừa mới vào cung." Quý ma ma nhìn người có khuôn mặt trẻ trung đang chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về mình kia mà cảm giác hoảng loạn và sợ hãi như lãnh địa bị chiếm mất dâng trào trong lòng. Bà ta tiến lên định thay thế vị trí cung nữ kia để xoa bóp vai cho Gia Hòa Hoàng hậu: "Nương nương, hay là để lão nô làm cho. Lão nô đã hầu hạ ngài nhiều năm rồi, cũng biết rõ ngài thích lực ấn như nào nhất." Trong lời nói của bà ta có ý nhắc nhở Gia Hòa Hoàng hậu rằng mình đã có lòng hầu hạ nhiều năm rồi. Nhưng đối với Gia Hòa Hoàng hậu vốn đã có lòng nghi ngờ thì lời này của bà ta thật sự vô cùng chói tai. Quý ma ma đã hầu hạ bà ta nhiều năm nhưng cuối cũng vẫn phản bội bà ta đấy thôi. Nghĩ đoạn, Gia Hòa Hoàng hậu nhếch mép cười khẩy: "Quý ma ma, bây giờ ngươi đã lớn tuổi rồi nên thể lực không còn được tốt như hồi còn trẻ nữa. Bổn cung thương tiếc ngươi nên mấy việc nặng cần dùng nhiều thể lực này cứ để Ngư Ảnh làm cho. Ma ma lớn tuổi nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới tốt." Ngư Ảnh rất phối hợp lên tiếng hỏi: "Nương nương, lực ấn như này đã làm người thoải mái chưa ạ?" "Cực kỳ thoải mái. Đã mấy năm rồi bổn cung không được thoải mái như này." Mặt mày Quý ma ma đỏ bừng như bị sốt, bắt đầu không nén được cơn giận trong lòng. Bà ta hoàn toàn không ngờ được rằng Hoàng hậu nương nương lại bắt đầu chê bai kỹ thuật của mình. Sau khi biết Gia Hòa Hoàng hậu giao chuyện liên lạc với một số quan viên vốn thuộc về bà ta cho Ngư Ảnh thì mặt mày Quý ma ma lại càng khó coi hơn. Nếu nói việc đấm bóp bưng trà rót nước là cơ hội để hầu hạ và đến gần Hoàng hậu nương nương thì việc truyền tin qua lại cho quan viên này rõ ràng là việc chỉ có người thân tín đáng tin mới có thể làm. Trong lúc hoang mang hỗn loạn, Quý ma ma chợt nhớ đến chuyện lần trước Gia Hòa Hoàng hậu từ chối giúp đỡ người nhà mình ăn gian trong khoa cử. Chỉ trong giây lát, cả người Quý ma ma đã lạnh như băng. Chuyện này nối tiếp chuyện kia đều đang báo cho bà ta một thông tin duy nhất... Đó là Hoàng hậu đã bắt đầu tìm người thay thế vị trí của bà ta rồi. Mặc dù đúng là hiện tại tuổi tác của bà ta đã cao nhưng vì trước đây Hoàng hậu nương nương luôn đối xử với bà ta rất tốt nên bà ta cho rằng nếu có một ngày mình già rồi, Hoàng hậu nương nương muốn tìm người thay thế mình thì cũng sẽ báo trước với mình một tiếng. Không ngờ Hoàng hậu lại hành động đột ngột như vậy khiến bà ta bất ngờ không kịp trở tay! Trong lòng Quý ma ma không khỏi nảy sinh cảm giác khủng hoảng. Bà ta chỉ biết là hình như Hoàng hậu nương nương bất mãn gì đó với mình chứ không biết mình làm mích lòng Hoàng hậu lúc nào. Chuyện này càng khiến bà ta hoảng loạn hơn. Buổi tối, Tứ hoàng tử cho người tới gọi bà ta đến gặp mặt. Quý ma ma biết bản thân mình chỉ là một người hầu, cũng chỉ là một người ngoài, mối quan hệ giữa bà ta với Hoàng hậu không thể thân thiết được bằng Tứ Hoàng tử vốn đều đến từ Kim Lăng Từ thị với Hoàng hậu. Có lẽ Hoàng hậu đã kể cho Tứ Hoàng tử nghe chuyện về bà ta. Bản tính của Tứ Hoàng tử là tham tiền háo sắc, nếu không thì trước đây hắn ta cũng đã không nảy ra ý định lấy mất một phần tiền tháng vốn thuộc về Cửu Hoàng tử, sau đó suýt chút nữa để Uông Chu tóm được sơ hở, cũng suýt chút nữa để lại mầm mống tai hoạ cho Hoàng hậu nương nương. Nhưng kẻ tham tiền háo sắc thường rất dễ bị người khác lấy lòng hối lộ. Quý ma ma chuẩn bị một dao kéo làm bằng vàng rồi di chuyển tới phủ Tứ Hoàng tử. Trước đó Tứ Hoàng tử đã biết được chuyện Quý ma ma cấu kết với người ngoài từ chỗ Gia Hòa Hoàng hậu rồi nên hắn ta định dứt khoát trừ khử bà ta luôn. Nhưng dù sao thì Quý ma ma cũng đã chạy vặt cho bọn họ quá nhiều năm, đã từng làm rất nhiều và biết rất nhiều chuyện, hiện tại bà ta còn đang quản lý không ít chuyện nữa, nhất thời không thể xử lý ngay được. Một khi chưa tra ra được những kẻ đã cấu kết với Quý ma ma thì bọn họ vẫn sẽ chưa ra tay diệt trừ bà ta. Thái độ của Tứ Hoàng tử khá lạnh nhạt, chẳng qua sau khi nhận bộ dao kéo bằng vàng kia lại cố ý bày ra vẻ bí hiểm hỏi: "Hay là Quý ma ma nghĩ lại cho kỹ xem bản thân mình đã gây ra chuyện gì đi?" Quý ma ma cái hiểu cái không. Chẳng lẽ bà ta làm chuyện gì đó không thoả đáng nên mới bị Hoàng hậu nương nương ghét? Sau khi rời khỏi phủ Tứ Hoàng tử, Quý ma ma nhíu mày nghĩ nếu bà ta làm nhiều chuyện cho Hoàng hậu nương nương hơn thì có ngăn chặn được việc quyền lực trong tay vuột mất không nhỉ? Nếu bà ta không còn quyền lực trong tay thì chắc chắn đám người suốt ngày nịnh hót bà ta kia cũng sẽ không còn nữa. Quý ma ma vừa đi vừa suy nghĩ không ngừng. Cuối cùng bà ta nghĩ đến một việc mà Hoàng hậu nương nương không nghĩ tới. ... Chờ Quý ma ma đi rồi, mặt mày Tứ Hoàng tử nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Hắn ta ra lệnh cho người hầu bưng bộ dao kéo bằng vàng kia xuống chất vào nhà kho. ... Sau khi dẫn Khương Cẩn Hành về nhà, Khương Nhiêu vội vàng cầm túi ô mai lên đi tìm cha mình. Lúc này Khương Tứ gia đang ngồi trong thư phòng cẩn thận cuốn tranh chữ lại rồi cất hết vào rương. Khương Nhiêu nheo mắt, nhanh chóng chạy tới cản động tác của cha lại: "Cha." Tiếng kêu yếu ớt mềm nhũn của nàng vừa vang lên, đoạn sau còn chưa thốt ra nhưng Khương Tứ gia đã biết nữ nhi có chuyện muốn nhờ mình rồi. Ông ấy dừng việc đang làm lại rồi nhìn nàng với vẻ cảnh giác: "Nói đi, con muốn gì?" "Nữ nhi chưa muốn rời khỏi thành." Khương Nhiêu thành thật nói. Khương Tứ gia đã đoán được chuyện này rồi nên nhướng mày hỏi: "Vì tiểu tử ở thành Tây kia hả?" Khương Nhiêu cũng đã đoán được rằng cha mình sẽ hỏi như vậy rồi nên nàng nhanh nhẹn nhét một viên ô mai vào miệng Khương Tứ gia: "Ô mai ở Diệu Thực các nè cha, con còn không nỡ ăn đâu." Khương Tứ gia nhổ hạt ra: "Vậy để cha mua luôn cái tiệm kia lại rồi ngày mai chúng ta lên đường." Khương Nhiêu: "..." Nàng đành nói thật: "Đúng là vì hắn..." Khương Tứ gia đau lòng ôm đầu: "Dè dặt, cha dạy con thân là nữ tử phải dè dặt kia mà!" Khương Nhiêu sốt ruột đến mức giậm chân giải thích lần nữa: "Cha, chân hắn đang bị thương mà. Thuốc hắn đang dùng là con lặn lội đi mua về đấy. Con mà không tận mắt nhìn thấy hắn khoẻ lại thì trong lòng sẽ áy náy vô cùng, cứ sợ thuốc không đúng bệnh." "Con còn dám nhắc đến thuốc nữa à? Vì cái thứ đó mà con dám mạo hiểm cả tính mạng cơ đấy!" Khương Tứ gia chọc chọc trán nữ nhi, chẳng qua đến khi thấy mắt nàng ầng ậc nước thì ông ấy lại đau lòng. "Thôi vậy." Ông ấy hết cách thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui