Khương Nhiêu nhìn theo tầm mắt hắn sau đó lập tức hoảng loạn đứng dậy xông về phía chiếc bàn kia, vội vàng nhét tấm vải thêu dở trên bàn vào trong hộc tủ. Cái thứ xấu xí này không thể để người khác nhìn thấy được. Sau đó nàng cúi đầu quay lại chỗ ngồi thản nhiên đáp: "Ừ, ta thêu đấy."Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nói xong, nàng còn bổ sung thêm một câu muốn vớt vát chút thể diện cho bản thân: "Cũng chỉ thêu cho vui vậy thôi chứ không để tâm lắm." Khó khăn lắm Dung Đình mới phát hiện ra biểu cảm có vẻ như là đang xấu hổ trên mặt nàng. Trong ấn tượng của hắn thì khăn thêu là thứ mà các nữ tử hay tặng cho tình lang. Nhất là các nữ tử trong cung, đa số đều là vậy. Nhưng vừa rồi khi nhìn lướt qua hắn thấy hình thêu trên tấm vải kia hơi giống một cây trúc. Mặc dù chỉ mới thêu được một nửa nhưng đường viền đã thành hình rồi. Nhớ ra trong tên của vị Dương công tử vừa rồi cũng có một chữ trúc, đầu của Dung Đình lại bắt đầu đau. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Chỉ mới là một suy đoán chưa được xác thực thôi nhưng đã khiến hắn khó mà chịu đựng nổi rồi. "Cho ta xem thử được không?" Hắn hỏi. Dáng vẻ Khương Nhiêu như bị làm khó. Cái thứ xấu xí mà nàng làm thật sự không thể cho người khác xem được đâu! Nhưng sau đó nàng lại nghĩ lại. Dung Đình là nam hài tử, chắc cũng không hiểu thế nào là thêu xấu thêu đẹp đâu, hơn nữa nàng cũng chẳng nghĩ ra được lý do gì để từ chối nên đành mở hộc tủ lấy tấm vải thêu dở kia ra cho hắn xem. Quả nhiên là cây trúc. Ngón tay Dung Đình chợt siết chặt lại. Nếu đây đúng là món đồ mà nàng muốn tặng cho người khác thì hắn thật sự rất muốn huỷ diệt nó. Nếu hắn phá nó rồi thì nàng sẽ không thể tặng cho người khác được nữa. Nghĩ vậy, ngón tay Dung Đình vô thức bắt đầu siết chặt lấy tấm vải. Khương Nhiêu ngồi bên cạnh thấy hắn nhíu mày mà không khỏi mất mặt xấu hổ. Mặc dù nàng thêu không được đẹp cho lắm nhưng chắc cũng không khó coi đến nỗi người ta vừa nhìn đã phải nhíu mày đâu nhỉ! Nàng thì mất mặt cũng chẳng sao nhưng tú nương tốt nhất trong phủ thì không thể mất mặt được. "Ngươi trả lại cho ta đi." Khương Nhiêu đưa tay ra: "Ta còn phải thêu tiếp cho xong nữa. Trước đó ta đã mất rất nhiều thời gian để thêu rồi, bây giờ chỉ còn chút chút nữa là xong." Vì bất mãn với ánh mắt chê bai của hắn nên nàng bĩu môi dỗi: "Ta chăm chỉ lắm đấy, thêu được chừng này tốn cực kỳ nhiều thời gian luôn." Rất chăm thêu. Tốn cực kỳ nhiều thời gian. Cảm giác muốn huỷ diệt trong lòng Dung Đình đang trên bờ vực mất khống chế. May mà hắn dừng lại kịp thời. Không nên phá huỷ món đồ nàng chăm chỉ thêu. Chỉ cần diệt trừ người mà nàng muốn tặng là được rồi. Nghĩ đoạn, hắn trả tấm vải thêu lại cho Khương Nhiêu. Nàng cầm lấy xem qua lần nữa, cảm thấy lần này mình thêu cũng tạm ổn, ít nhất vẫn nhìn ra hình thù. Dù sao thì cũng có tú nương thêu viền trước cho mà. "Ta thêu xấu đến vậy luôn hả?" Nàng không nhịn được mà hỏi: "Nếu khó coi quá thì cha ta sẽ không cho ta ra khỏi phủ đâu." Nghe nàng nói vậy, Dung Đình đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ đầy máu tanh chợt ngẩn người. "Hả?" "Cha ta muốn ta luyện kỹ thuật thêu thùa, bao giờ thêu xong mới được ra ngoài." Khương Nhiêu than thở: "Cho nên đã hai ngày rồi ta không đi tìm ngươi được là vì bận thêu cái này đấy. Thêu xong cha mới đồng ý cho ta ra ngoài." Dung Đình: "..." Hắn cụp mắt suy tư một hồi. Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, hắn nói với Khương Nhiêu: "Ngươi đưa kim chỉ đây cho ta." ... Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh Dung Đình chỉ tốn nửa giờ để thêu xong tấm vải, Khương Nhiêu chỉ cảm thấy mình chẳng còn chút thể diện nào nữa rồi. Hoá ra câu nói nàng chẳng giống nữ hài tử chút nào của cha là thật. Ngay khi Dung Đình đặt mũi kim cuối cùng xuống, bằng mắt thường cũng thấy được hắn làm tốt hơn nàng! Khương Nhiêu nhíu mày ngẩng đầu lên hỏi: "Sao ngươi biết thêu vậy?" Trước đây nàng đã từng liếc nhìn tay hắn nhiều lần rồi. Đó không giống bàn tay của một người sống trong nhung lụa chút nào. Trên mu bàn tay hắn đầy vết thương, trong lòng bàn tay lại là vết chai dày cộm. Nhưng dáng vẻ thêu thùa vừa rồi của hắn lại rất thành thạo, không giống mới lần đầu làm chuyện này chút nào. Mặc dù đường kim mũi chỉ của hắn không khéo léo bằng tú nương trong phủ nhưng ít ra vẫn ngay ngắn và chắc chắn hơn nàng thêu. "Không ai may vá quần áo cho ta cả nên ta biết." Phủ nội vụ trong cung phát đồ mới xuống chưa bao giờ có đồ của hắn. Nhiều lắm là ngày tết Hoàng hậu muốn ra vẻ với Chiêu Vũ Đế là mình đã chăm sóc hắn rất tốt nên mới để cung nữ phát cho hắn một bộ đồ mới để mặc đi ăn cơm đêm giao thừa mà thôi. Nhưng thật ra trong mắt phụ hoàng trước giờ chỉ có việc nước kia của hắn chưa bao giờ có bóng dáng những hài tử của ông ta. Sau bữa cơm đêm giao thừa, hắn lại bị tước đi tư cách mặc đồ mới. Bình thường hắn luôn chỉ có một bộ đồ cũ mặc suốt nhiều năm nên hắn đã chắp vá đủ kiểu để bộ đồ vừa mới thân mình, từ đó gắng gượng sống qua mấy năm. Những lúc như thế hắn lại không kìm lòng được mà hâm mộ những hài tử có mẹ. Nếu có mẹ thì sẽ có người để ý xem hắn có đói hay không. Nếu có mẹ thì sẽ có người để ý đến ấm lạnh của hắn. ... Đây là lần đầu tiên Khương Nhiêu nghe chính miệng hắn nhắc đến chuyện quá khứ của mình. Rõ ràng cũng chỉ có mấy chữ nhưng lại khiến nàng vô cùng đau lòng khó chịu. Dung Đình cuộn tròn những ngón tay đầy vết sẹo của mình lại rồi nói: "Nếu sau này ngươi buồn phiền vì loại thêu thùa đơn giản này thì ta có thể giúp ngươi." Nhưng Khương Nhiêu lại lắc đầu: "Không cần đâu." Bỗng nhiên nàng muốn luyện thêu cho giỏi. Không ai may vá quần áo cho hắn nên hắn mới biết may. Lời này nghe đáng thương chết đi được. Đều còn nhỏ tuổi mà đệ đệ nàng suốt ngày chỉ biết giúp đỡ người ngoài, còn hắn thì cái gì cũng biết làm cả. Nghĩ đến hài tử nhỏ bé núp sau cái cây ngẩng đầu nhìn người khác ngày hôm đó, Khương Nhiêu lại muốn cho hắn tất cả mọi thứ mà hắn muốn. ... Sau khi khám cho Dung Đình, đại phu nói hắn không sao, Khương Nhiêu cũng yên lòng. Nàng muốn đi tìm thợ mộc làm lại cho hắn một cái xe lăn khác chắc chắn hơn nhưng hắn lại nói mình có thể tự sửa xe. Quả nhiên hài tử lớn lên một mình cái gì cũng biết làm. Đợi đến khi Dung Đình đi rồi, Khương Nhiêu lại đi tìm tú nương lần nữa muốn học thêu thùa tiếp. Dáng vẻ tích cực của nàng khiến Khương Tứ gia nhìn mà vừa vui vẻ yên tâm vừa đau lòng. Vì để nhanh chóng được ra ngoài tìm tiểu tử thối ở thành Tây mà nữ nhi chủ động học thêu thùa. Người cha già như ông ấy cảm thấy buồn đau không sao kể xiết. ... Chạng vạng tối, cả gia đình quây quần bên bàn cơm. Chỗ ngồi vốn thuộc về Khương Cẩn Hành nay lại trống không. Cậu bé thường xuyên ra ngoài chơi với bạn bè quên cả giờ về, đến lúc dùng bữa vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu. Khương Tứ gia cảm thấy nhi tử này giống mình khi còn bé như đúc, chờ đến khi trưởng thành hiểu chuyện rồi thì sẽ tốt lên thôi. Thế nên bình thường ông ấy không hay quản thúc cậu bé. Nhưng trong chuyện này Khương Tần thị lại có quan điểm khác. Bà ấy không đồng ý việc nuông chiều Khương Cẩn Hành như vậy. Dù sao thì cậu bé cũng là nhi tử độc nhất của Khương gia bọn họ. Nếu cứ mãi không hiểu quy củ, không biết lý lẽ như thế thì sau này làm sao chống đỡ cả Khương gia được? Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì vậy cuối cùng Khương Tứ gia vẫn nghe lời Khương Tần thị. Thấy thê tử không vui, ông ấy lập tức bảo nha hoàn ra ngoài tìm tiểu thiếu gia về. Ai ngờ chưa đầy nửa giờ sau lại không chỉ có mình nha hoàn được ông ấy sai đi tìm người quay về mà còn có một nha hoàn khác vốn nên đi cùng Khương Cẩn Hành về theo nữa. Mặt mày hai người rõ sốt ruột: "Lão gia, phu nhân, tiểu thiếu gia lại đi đánh nhau rồi." Đây là chuyện như cơm bữa nên mới đầu Khương Tứ gia không để ý lắm. Ông ấy chỉ muốn biết người sai có phải nhi tử mình hay không thôi. Nếu đúng là nhi tử sai thì bắt cậu bé nhận sai đàng hoàng. Còn việc nhi tử thắng hay thua thì ông ấy mặc kệ. Thua thì cứ về mời sư phó tới dạy cho nhi tử chút võ là được rồi. Nhưng sau đó ông ấy lại nghe nha hoàn nói: "Lần này tiểu thiếu gia không đánh nhau với mấy hài tử ngang tuổi mà là bị một đám ăn mày chặn lại moi tiền ở thành Tây!" "Chuyện gì xảy ra vậy?" Khương Tứ gia muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện nhưng Khương Tần thị thì đã sốt ruột đứng lên rồi: "Lát nữa rồi lại hỏi, bây giờ chàng mau phái người đi cứu nhi tử đi đã!" ... Thành Tây. Khương Cẩn Hành trắng nõn mập mạp, thân lại lùn tịt đang nhìn chằm chằm đám ăn mày đang từ từ xúm lại quanh mình. Thấy đám người tạp nham này, mới đầu cậu bé vẫn có thể thẳng lưng nhưng sau đó chờ mãi không thấy người trong nhà tới, cậu bé dần bị doạ sợ sắp khóc. Bình thường cậu bé thường dẫn theo có bốn người hầu nhưng hôm nay lại chỉ có hai người mà thôi, trong đó có một nha hoàn và một thư đồng. Bây giờ nha hoàn đã về nhà báo tin rồi, còn thư đồng thì mới thấy hai ba mươi tên ăn mày xúm lại đã bị doạ sợ bỏ chạy. Bây giờ chỉ còn một mình Khương Cẩn Hành. Cậu bé có to gan đến mấy cũng chỉ ra vẻ được chốc lát mà thôi. Chỉ chốc lát sau cậu bé cũng bắt đầu run như cầy sấy. Một kẻ đứng bên cạnh tên ăn mày cầm đầu nói: "Lão đại, chính là tiểu tử này. Hai ngày trước nó dẫn người trong nhà đến đánh tiểu đệ của chúng ta." Mặc dù Khương Cẩn Hành bắt đầu sợ rồi nhưng khí phách trong máu vẫn cho cậu bé chút can đảm để cự lại: "Tại tên ăn mày kia trộm hà bao của ta trước!" Vì mất răng nói chuyện lọt gió nên khí thế trên người cậu bé giảm hẳn một nửa. Tên ăn mày vừa nói chuyện kia cười mỉa mai rồi nhìn cơ thể tròn xoe của Khương Cẩn Hành: "Trên người tiểu tử này toàn là đồ tốt. Chỉ mỗi cái hà bao thôi đã có một miếng ngọc bội đổi được hai ba trăm lượng bạc rồi. Lần trước Tiểu Ngũ bị người của nó đánh xong mấy ngày không xuống được giường, nói sao chúng ta cũng phải đòi nó chút tiền thuốc chứ? May ghê, hôm nay lại chộp được nó đi một mình." Mấy tên ăn mày khác thì ngó nghiêng xung quanh, nếu người Khương gia tới thì chúng sẽ chạy. Dù sao thì Khương gia cũng là người ngoài, chỉ ở lại Nghiệp thành một thời gian ngắn mà thôi. Bọn chúng chỉ cần ra ngoài tránh mấy tháng rồi về là sẽ chẳng sao nữa. Sau đó có một tên vươn bàn tay bẩn thỉu về phía cổ tay Khương Cẩn Hành. Khương Cẩn Hành còn chưa cao bằng tên ăn mày kia, bị doạ sợ chỉ biết lùi về phía sau tránh. Đúng lúc này, cậu bé chợt liếc thấy một người, hai mắt cũng theo đó mà sáng bừng lên: "Dương ca ca!" Dương Tu Trúc vừa mới rời khỏi thư viện, đang đi lướt qua chỗ này để về nhà thì bị Khương Cẩn Hành bắt gặp. Cậu bé hưng phấn vẫy tay với hắn ta. Có người tới cứu cậu bé rồi! Khương Cẩn Hành thoát khỏi mấy cánh tay đang muốn bịt miệng mình của đám ăn mày rồi gào lên mấy lần: "Dương ca ca!" Cuối cùng Dương Tu Trúc cũng nhìn thấy cậu bé. Khương Cẩn Hành sướng điên người. Cậu bé được cứu rồi! Nghĩ vậy, cậu bé lại gào lên: "Mau cứu ta tới! Dương ca ca!" Bước chân của Dương Tu Trúc dần dừng lại. Đám ăn mày kia cũng sợ gặp chuyện. Dương Tu Trúc khác với đám người ngoài Khương gia kia. Một khi đã bị hắn ta thấy mặt thì chắc chắn hắn ta có thể nhận ra bọn họ. Một tên ăn mày trong đó không khỏi mắng một tiếng: "Xui xẻo." "Một con cá béo đã đến miệng lại bơi đi mất." Bọn chúng vừa nói vừa lắc đầu tản ra. Nhưng đúng lúc này tình huống lại thay đổi. Dương Tu Trúc nheo mắt nhìn một hồi rồi đột nhiên quay đầu bỏ đi.