EDIT BỞI RUBY
____________
Sau đó lấy ra di động, khách khí lại xa cách mà trả lời tin nhắn Cố Tây Thành.
"Tớ có chút việc không thể đi được, lần sau có cơ hội lại cùng đi."
Sau khi ấn nút gửi đi lúc lâu, tôi ném di động lẳng lặng phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đời trước sau khi tốt nghiệp, Cố Tây Thành đi du học ở trường đại học top 1 nước ngoài.
Không có chuyện gì bất ngờ cả.
Nay duyên phận của chúng tôi, nhiều nhất cũng chỉ đến bước này thôi.
7
Mấy ngày kế tiếp tôi trừ lúc ăn cơm ra còn lại không bước nửa bước qua cửa phòng.
Em gái kế năm lần bảy lượt khoe "Kiệt tác" đều bị tôi trừng mắt đuổi ra.
Tuy rằng tôi từ bỏ khả năng cùng Cố Tây Thành phát triển quan hệ.
Thế nhưng cũng không đại biểu tôi bỏ qua cho hành động của bọn họ.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Ai thắng ai thua, mở mắt mà chờ xem đi.
......
Ngày 6 tháng 10 là ngày giỗ của mẹ tôi.
Nhưng mà lúc này đây lại đã xảy ra một sự kiện không xảy ra ở đời trước.
Buổi tối trước ngày giỗ mẹ, người cha bận rộn kia rốt cuộc cũng trở về.
Thế nhưng mang về cùng lại là một tin tức làm tôi có cảm giác sét đánh giữa trời quang.
"Tiêu Tiêu, mộ địa của mẹ con ta không định gia hạn hợp đồng.
Con ngày mai đi tế bái mẹ con lần cuối đi, về sau hài cốt ném ở đâu cũng không biết."
Tôi không dám tin tưởng mà trừng lớn mắt, thất thanh thét to: "Tại sao?!"
Tô Duy Lâm cau mày, lạnh giọng quát lớn: "Hô to gọi nhỏ cái gì, không có giáo dưỡng."
"Chúng ta đã cho loại tiểu tam như ả ta chôn cất mười mấy năm, đã đủ tận tình tận nghĩa rồi, mày còn muốn thế nào?"
"Đúng vậy đúng vậy! Ba ba kiếm tiền không dễ dàng, tất cả đều tiêu cho một cái người đã chết, như thế rất mệt mỏi."
Mẹ kế cùng em kế kẻ xướng người hoạ vui sướng khi người gặp họa.
Tôi tức giận đến cả người phát run, cố nén phẫn nộ lạnh lùng nói: "Cho con một lý do."
Tô Duy Lâm biểu tình rất khó coi.
Nhưng ông ta vẫn giải thích.
"Có vị đại sư nói mộ mẹ con khắc phong thuỷ của công ty ta."
"Dù sao mẹ con đã chết, ta cũng không thể vì cái người chết ấy mà không để ý đến người còn sống đúng không? Nếu công ty ta phá sản, con cũng không thể sống kiêu ngạo được đúng không?"
"Tiêu Tiêu, hãy hiểu cho ba ba một chút."
Tôi quả thực không thể tin được Tô Duy Lâm vậy mà có thể đường hoàng nói ra một cái lí do như vậy! Còn muốn tôi thấu hiểu cho ông ta?! Mẹ tôi chính là vì ông ta mới chết! Ông ta có còn lương tâm hay không hả?
Tôi tức giận đến cả người lạnh băng, quả thực hận không thể làm lão ngay lập tức đi xuống tìm mẹ chuộc tội!
Nhưng mà tôi không thể xúc động.
Bởi vì hiện tại tôi không có gì trong tay để dành phần thắng!
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi chỉ cảm thấy bản thân vô lực rơi vào bi ai.
Đột nhiên, tôi mất đi sức lực cùng bọn họ tranh cãi.
Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tô Duy Lâm, tôi không quay đầu lại mà đóng sập cửa rời đi.
Chỗ ghê tởm như thế này, ở lại thêm một giây cũng làm tôi buồn nôn không ngừng.
Bên ngoài trời đang mưa to.
Tôi không chỗ để đi, chỉ có thể tìm một cái cửa hàng tiện lợi gần đó để tránh mưa.
Kết quả mới vừa đi đến cửa hàng tiện lợi, ở bên ngoài cửa liền vừa vặn chạm mặt Cố Tây Thành.
Chúng tôi đồng thời sửng sốt một chút.
"Trời ạ, Tiêu Tiêu như thế nào lại ở chỗ này! Chẳng lẽ đây là duyên phận trong truyền thuyết!"
"Không đúng, sao đôi mắt cô ấy lại phiếm hồng như vậy? Là ai khi dễ cô ấy? Mình muốn đi đem hắn đánh một trận!"
"Ơ ơ vợ ơi đừng khóc, cậu vừa khóc mình càng đau lòng, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, mình có nên để cô ấy dựa sát một lát?"
Tôi nghe thấy tiếng nội tâm của Cố Tây Thành liên tục tuôn ra, một chút tâm tình khó chịu cũng bay sạch, nhịn không được bật cười.
Cậu ấy sao lại đáng yêu như vậy nhỉ.
Cùng với hình tượng lạnh lùng bên ngoài chẳng giống nhau tẹo nào.
Tôi đối hắn cười cười, rõ ràng nhìn đến trong mắt hắn còn mang theo lo lắng thật sâu.
Hắn nội tâm suy nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng cũng chỉ là vào quầy thu ngân mua khăn giấy, đưa cho tôi lau nước mắt.
Tôi nhẹ nhàng mà nói "Cảm ơn".
Sau đó nhịn không được trêu chọc nói: "Cậu không giúp tớ lau sao?"
Cố Tây Thành sửng sốt một chút, mắt tôi thấy toàn bộ vành tai hắn đỏ lựng.
Phát hiện này làm tôi "Ting" một tiếng.
Tiếp theo chính là thanh âm nội tâm điên cuồng spam "A a a a làm sao bây giờ".
Tôi lại bị "sự đáng yêu tương phản" này dỗ rồi.
8
Cuối cùng tôi vẫn tự mình lau nước mắt.
Chúng tôi hai khoảng cách không xa không gần,
đứng trầm mặc ở dưới mái hiên tránh mưa.
Tôi có thể nghe được thanh âm nội tâm Cố Tây Thành uể oải.
Tôi do dự một chút, vẫn là chủ động mở miệng nhắc tới chuyện mộ địa của mẹ.
"Cố Tây Thành, tớ biết nhờ vả cậu như thế này thật sự là rất mặt dày.
Nhưng tớ thật sự không còn biện pháp khác."
"Cậu có thể......!cho tớ mượn tiền để lo liệu chuyện của mẹ, về sau tớ nhất định sẽ trả cho cậu"
Nội tâm tôi khó chịu, thậm chí không dám ngẩng đầu xem thái độ của cậu ấy.
Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, tôi căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chị em tốt gia cảnh bình thường, mà tôi cũng không thể tìm được ai khác có thể mở miệng nhờ vả.
Gặp được Cố Tây Thành tuy là ngoài ý muốn nhưng giờ phút này, cậu ta chính là người duy nhất có thể giúp tôi.
Chẳng qua mộ địa suy cho cùng cũng không phải là một số tiền nhỏ muốn có là có được, cho dù là nhà hắn có tiền, không đồng ý cũng......
"Có thể."
Cố Tây Thành trả lời vô cùng thống khoái, căn bản một chút đắn đo đều không có.
Tôi lại có cảm giác tội lỗi trầm trọng.
Liều mạng mà cắn môi, thế nhưng nước mắt không kìm được mà từng giọt lớn từng giọt lớn rơi xuống.
Cố Tây Thành lập tức luống cuống.
Liền quên mất hình tượng làm bộ làm tịch.
Trực tiếp cùng nội tâm đồng bộ nói: "Cậu đừng khóc cậu đừng khóc, tớ khẳng định có thể giúp cậu! Cậu đừng lo lắng!"
Hắn càng nói như vậy tôi lại càng cảm giác áy náy.
Giống như là lợi dụng tình cảm của hắn với tôi vậy.
Tôi trực trào, trốn tránh sự hỏi han của hắn, thẳng đến khi cảm xúc bình tĩnh mới quay lại.
Nhìn Cố Tây Thành không chút nào che giấu ánh mắt thương tiếc.
Tôi vô cùng nghiêm túc mà nói với hắn: "Tớ cho cậu viết giấy nợ, chờ lúc vào đại học, bất luận như thế nào, tớ sẽ đều trả lại cho cậu"
Cố Tây Thành lúc này chỉ sợ tôi lại khóc, nói cái gì đều chỉ biết gật đầu.
Trong tay hắn cầm đầy giấy đã dùng qua, lúc này mới thở dài mà mở miệng than.
Cậu ta nói: "Tiêu Tiêu, cậu không cần áp lực.
"Cậu là vì mẹ cậu mới hướng tớ nhờ vả,chuyện này không có gì phải ngượng ngùng cả.
Không có ai lại đi chỉ trích một nữ hài hiếu thuận cả."
"Huống hồ ——"
Hắn dừng một lúc, đột nhiên đối với tôi lộ ra một nụ cười ôn nhu đến cực điểm.
"Dưới tình huống như vậy cậu nguyện ý hướng tới tớ xin giúp đỡ, tớ thực lòng rất vui vẻ, thật sự."
Tôi sửng sốt, cảm giác trái tim giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng gõ một chút.
Thiếu niên ánh mắt thuần khiết không tỳ vết.
Chỉ có một đoạn tình yêu nồng nhiệt lại sáng ngời.
Tôi nhìn hắn, trái tim không bao giờ chịu khống chế.
Càng lúc càng nhanh mà nhảy lên trong lồng ngực.
Ngày nghỉ cuối cùng của quốc khánh, Cố Tây Thành cùng tôi đi xử lý thủ tục gia hạn hợp đồng mộ địa của mẹ.
Tôi đối với hắn ngàn vạn lần cảm tạ, quả thực, không biết nên làm cái gì mới có thể biểu đạt được nội tâm cảm kích của tôi.
Nhưng mà Cố Tây Thành như suy tư gì đó nửa ngày, thế nhưng chỉ cùng tôi nói ——
"Nếu cậu thật thật sự cảm kích tớ, không bằng suy xét...!suy xét năm nay học lại đi?"
Tôi: "......???" Cái chấp niệm này thế nào mà vẫn chưa bỏ vậy.
Nhưng mà biểu tình Cố Tây Thành vô cùng nghiêm túc.
"Tiêu Tiêu, tớ cùng cậu phụ đạo lâu như vậy, có thể phát hiện ra cậu rất có tiềm lực."
"Nếu như cậu nguyện ý học lại, sang năm trực tiếp thi đậu Thanh Bắc hẳn không phải là vấn đề.
Cậu tuyệt đối không cần bởi vì nguyên nhân gia đình mà sa ngã, như vậy thực sự rất lãng phí tài hoa."
Tôi............
Tôi phải nói như thế nào để cậu ấy biết kỳ thật cũng không phải tự sa ngã!!! Tôi chỉ là không muốn bị mẹ kế và em gái tìm phiền toái mới cố ý thi không tốt!
Nhưng mà lời này hiện tại tôi làm thế nào cũng không thể nói ra được.
Cố Tây Thành dường như là sợ tôi cảm thấy hắn làm khó người khác, nên vội vội vàng vàng bù một câu.
"Cậu yên tâm! Nếu cậu học lại tớ nhất định sẽ chăm sóc cậu! Tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cậu!"
Tôi: "......"
Cảm ơn cậu tôi rất cảm động —— Cái đầu nhà cậu ý!
Duỗi tay chặn lời khuyên bảo của Cố Tây Thành.
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu yên tâm, năm nay nỗ lực, tớ cũng giống cậu có thể thi đậu Thanh Bắc!"
Cố Tây Thành muốn nói lại thôi.
Tôi chặn hắn mở miệng lại nói một câu: "Nếu tớ không thi đậu, cậu lại cùng tớ phụ đạo! Như vậy được rồi đi!"
Cố Tây Thành lập tức im miệng.
Mặt mày ngày thường sắc bén đều trở nên nhu hoà.
Hắn hơi hơi mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày không khống chế được vui mừng.
"Được, một lời đã định!"
Tôi mang theo vài phần nói nên lời nhìn hắn.
Giống như đồ ngốc vậy, bồi người ta học lại còn cao hứng như vậy.
Nhưng là thật sự......!Thật đáng yêu.
Tôi nhịn không được cười cười.
Đột nhiên, một cỗ choáng váng ập đến đại não tôi.
Tôi sửng sốt một chút, cảm giác Cố Tây Thành trước mặt giống như trở nên mơ hồ.
9
Cái choáng váng chỉ giằng co một cái chớp mắt liền biến mất.
Thời điểm tôi tỉnh táo lại, phát hiện chính mình không biết bắt lấy cánh tay Cố Tây Thành khi nào.
Hắn lúc này rũ mắt, ánh mắt nhìn tôi có điểm lo lắng.
"Cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Tôi có chút hoảng hốt.
Theo bản năng mà lắc lắc đầu,
"Không có việc gì, khả năng là tụt huyết áp." Tôi lấy cớ lung tung.
Cảm giác lúc nãy có điểm kỳ quái.
Tôi không thể nói, cũng không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát trả lời qua loa cho có lệ.
"Sắc mặt cậu rất kém" nội tâm Cố Tây Thành tràn ngập lo lắng.
"Cậu ngồi đây một lát, đợi tớ một chút." Hắn nói.
Tôi gật gật đầu, ngồi ở một bên có chút xuất thần.
Những hình ảnh vừa mới chợt lóe lên tựa hồ mơ hồ giống như là xuất hiện gương mặt Cố Tây Thành
Vì cái gì lại là cậu ta?
Chưa kể......
Lần này tôi trọng sinh, vì sao cố tình lại có thể nghe được tiếng lòng của hắn?
"Ăn chút gì đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đến trường."
Thanh âm Cố Tây Thành đánh gãy những suy nghĩ của tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn lồng ngực hơi phập phồng của hắn đưa tôi chocolate cùng với nước.
Rõ ràng là vừa rồi chạy một quãng đi mua trở về.
Giờ khắc này tôi không thể nói thành lời.
Giống như thể vị ngọt của Chocolate còn chưa ăn vào đã toàn bộ bao vây tôi.
Ngực vừa ngọt vừa ấm, làm tôi nhịn không được mềm khóe miệng.
"Cảm ơn."
Tiếp nhận chocolate xé mở bao bì, tôi bẻ một khúc bỏ vào trong miệng.
Thật ngọt.
Đời này đây là chocolate ngọt nhất tôi từng ăn.
Yên lặng nhìn tôi ăn xong toàn bộ chocolate, Cố Tây Thành lúc này mới nhẹ giọng hỏi tôi: "Còn choáng váng đầu không?"
"Không hôn mê, là được rồi!" Tôi đứng lên, cười tủm tỉm vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Sau đó quả nhiên là nghe được nội tâm kích động đến lăn lội thét chói tai của Cố Tây Thành.
"Tiêu Tiêu cô ấy lại chủ động chạm vào mình!"
Tôi nhịn không được cong mặt mày.
Từ khi bắt đầu nghỉ quốc khánh, nội tâm vẫn luôn ẩn ẩn tích tụ hoàn toàn tản ra.
Không đến một năm nữa thôi!
Một đời này, tôi nhất định có thể sớm hơn một chút thay đổi vận mệnh của mình.
Còn có Cố Tây Thành......
Quan hệ của chúng ta, nói không chừng, có lẽ thật sự có thể có điều thay đổi?
......
Thời điểm đến trường học, tôi ngồi trên xe của Cố Tây Thành.
Một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn toàn cầu.
Từ lúc ngồi trên chiếc xe này tôi liền biết hôm nay tôi mặc định lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Nhưng thật ra Cố Tây Thành.
Từ lúc tôi bắt đầu ngồi bên cạnh hắn, nội tâm hắn liền không ngừng náo loạn.
Một mặt lo lắng chiếc xe quá mức khoa trương.
Một mặt là lo lắng gần đây tâm tình tôi không tốt, không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Còn có một mặt cao hứng vì tôi nguyện ý ngồi bên cạnh cậu ta chứ không phải ghế phụ.
Ríu rít ríu rít đến mức tôi thiếu chút nữa muốn rống một tiếng với hắn "Câm miệng".
Nhưng tóm lại vẫn không nói.
Cảm giác thoải mái, vui vẻ vẫn lớn hơn là ghét bỏ.
Vì vậy nên khi tôi đến lớp học bị người ta một đường nhìn thẳng, tôi cũng không cảm thấy có gì quá mức.
Mới vừa ngồi vào chỗ, Lâm Ưu đã vọt tới bên cạnh tôi, bắt lấy bả vai tôi..