“Chị tới làm gì?” Vương Tùng Tuấn vẫn không nhúc nhích “Trình Văn Khải trộm mật mã bằng cách nào thế?”
“Biết rồi còn hỏi.
Dậy nhanh lên.”
“Em không về.”
“Đừng nói nhảm nữa.
Chị mua vé máy bay rồi.”
“Chị tự đi đi.
Trình Văn Toàn, chị rảnh lắm hả? Sao suốt ngày tọc mạch vào chuyện người khác thế?”
“Vô dụng thôi.” Trình Văn Toàn không hề dao động, “Nhiệm vụ chính của chị là bắt cậu quay về.
Nếu không, chị sẽ ở lì ở đây.”
“Kệ xác chị.” Vương Tùng Tuấn không quan tâm.
Lúc Vương Tùng Tuấn đi ra ngoài, Trình Văn Toàn giơ thẳng màn hình điện thoại về phía anh, xấu xa cười nói: “Bà nội, bà xem nè, con đến chỗ Tiểu Tuấn rồi, cậu ấy nói sẽ quay lại gặp bà sớm thôi!”
Trên màn hình là gương mặt bà lão hiền từ, nhìn thấy Vương Tùng Tuấn thì càng cười tươi hơn.
Vương Tùng Tuấn bị đánh úp, sắc mặt không khỏi trầm xuống, vừa cười vừa kêu: “Bà nội Trình!”
“Này, Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn, sao con không về Đường Thành nghỉ hè đi! Bà nội rất nhớ con!”
Trình Văn Toàn ra hiệu cho anh cầm điện thoại, bị anh trừng mắt nhìn lại, nhưng vẫn nhận lấy.
Trình Văn Toàn ngồi ở phía đối diện ngâm nga một bài hát, mỉm cười đắc ý.
“Chú Tiểu Tuấn,” khuôn mặt một cô bé chen vào màn hình, “Cháu cũng nhớ chú.”
Vương Tùng Tuấn cố ý nói: “Cháu là ai?”
“Cháu là Tiểu Hàm Phương, Trình Hàm Phương đó.” Cô bé không hề tức giận, “Trí nhớ của chú kém ghê.
Nếu không trở về, chắc chú quên cả bà nội mất!”
Bà nội Trình: “Thật á? Tiểu Tuấn, con quên bà nội rồi à?”
“Đâu có.” Vương Tùng Tuấn ngoan ngoãn nhận sai, “Con trêu Tiểu Hàm Phương thôi.”
“Bà nội đang chờ con về ăn cơm đấy, Tiểu Tuấn, con mau về đi.”
Vương Tùng Tuấn chỉ có thể gật đầu.
Cúp điện thoại, Trình Văn Toàn cười phá lên.
Cô giễu cợt Vương Tùng Tuấn: “Biết trước kết quả mà vẫn ngoan cố.”
Vương Tùng Tuấn phớt lờ cô.
Trình Văn Khải vẫn chưa đã nghiền, “Tiểu Tuấn ơi, cậu mau soi gương đi, sắc mặt của cậu tốt hơn cậu nghĩ nhiều đấy.
Rõ ràng là nhớ người ta chết đi được, là một tiểu yêu nghiệt đa tình, mà cứ một hai đòi diễn vai bạc tình lêu lổng, nhìn cứ nửa mùa kiểu gì ấy~ “
Vương Tùng Tuấn ném cái gối qua.
Họ lên máy bay trở về Đường Thành.
Vương Tùng Tuấn vừa ngồi xuống ghế đã nhắm mắt dựa lưng, như chìm vào giấc ngủ say.
Trình Văn Toàn cúi người nhìn anh.
Anh đội một chiếc mũ dệt kim màu cà phê sẫm, vén mái tóc đen dài vào trong, để lộ khuôn mặt hơi nhợt nhạt nhưng rất tuấn tú.
Trình Văn Toàn nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Trình Văn Khải trước đó, về bạn gái cũ của Vương Tùng Tuấn.
“Em không biết cãi cọ kiểu gì.” Trình Văn Khải nói, “Đột nhiên cắt đứt, trong một đêm”.
Lúc đầu mọi người thấy anh không dẫn theo cô ‘Minh Nguyệt’ kia nữa, lại trái ôm phải ấp, bèn trêu anh lạc đường cũng biết quay về rồi à, cuối cùng cũng nhớ ra còn cả rừng hoa thơm ở đây, Bạch Hoành hỏi thẳng luôn: “Đến rồi hả? Cô ta móc mày lâu như vậy, cũng khá lắm đấy.”
“Sau này đừng nhắc tới nữa,” Vương Tùng Tuấn cầm ly rượu quay một vòng, “Tụt cả hứng.”
Mọi người cười ồ, Vương Tùng Tuấn cũng cười theo.
Chỉ có Trình Văn Khải là không cười.
Anh ta và Vương Tùng Tuấn lớn lên cùng nhau, liếc mắt một cái đã biết tâm trạng anh đã cực xấu.
Hiếm thấy, hoặc nói là lâu lắm không thấy, cái tâm trạng như tụt xuống đáy vực này.
Anh ta im lặng ở một bên, nhìn thấy Vương Tùng Tuấn diễn trò, bắt mọi người chơi bài poker, rồi ép bọn công tử nhà giàu nốc rượu ngập mồm, không ngừng xin tha.
Vương Tùng Tuấn cũng say khướt, nụ cười treo cả đêm đã biến mất, anh nhắm mắt lại, áp suất thấp quanh người khiến người ta không dám tới gần.
Trình Văn Khải đưa anh về nhà.
Khi đến cửa, Vương Tùng Tuấn lại không chịu đi vào.
“Không phải nhà này.” Anh nói.
“Là nhà này mà.” Trình Văn Khải đi mở khóa.
Vương Tùng Tuấn đẩy anh ta ra, “Tao đã nói không phải nhà này!” Anh liêu xiêu đi tới thang máy, “Tao sẽ không vào! Không phải nhà này!”
Anh kiên quyết không chịu đến gần cửa, như thể bên trong có hổ lang đang chực chờ.
Trình Văn Khải đẩy kéo một hồi, mệt bở hơi tai, anh ta chống nạnh, nhìn chằm chằm lão tổ tông trước mặt, “Hôm nay mày phát điên cái gì đấy?”
Vương Tùng Tuấn dựa vào tường, rũ đầu không nói gì.
Trình Văn Khải thở dài, “Thế về nhà tao nhé?”
“Không.” Vương Tùng Tuấn dứt khoát từ chối.
“Vậy mày ngủ đường đi!” Trình Văn Khải lộn tiết.
“Không.
Tao về nhà tao.” Rồi Vương Tùng Tuấn đọc một địa chỉ mới toanh.
Bấy giờ Trình Văn Khải mới hiểu Vương Tùng Tuấn đã âm thầm đổi nhà.
Cuối cùng anh ta cũng sắp xếp ổn thỏa cho anh.
Lúc anh ta chuẩn bị rời đi lại không dằn nổi lòng hiếu kỳ, bèn kéo mở mí mắt anh, hỏi: “Mày cãi nhau với Lương Minh Nguyệt hả?”
Vương Tùng Tuấn không trả lời, lông mày cau lại, nổi lên sát ý, rồi lại chậm rãi giãn ra, cả khuôn mặt vùi vào trong gối.
Thế là cãi nhau rồi.
Trình Văn Khải tự hỏi tự trả lời.
Chắc không thể hòa giải ngay.
Ngay cả căn nhà cũng bị giận cá chém thớt.
Thật đáng sợ.
Trong khoảng thời gian đó, Vương Tùng Tuấn chơi cực kỳ máu, tóm được ai sẽ không tha, đêm nào cũng quậy đến kiệt sức mới thôi.
Điên cuồng như thế, khi mọi người gặp anh đều đi đường vòng, anh lại biến mất.
Anh nhốt mình trong phòng, ngủ rồi chơi, chơi rồi ngủ, cách biệt với thế giới, thậm chí còn bỏ cả 2 buổi thi.
Quá đáng nhất là cô bạn gái cuối cùng của Vương Tùng Tuấn trước khi ‘bế quan’ vẫn phải để Trình Văn Khải ra mặt chia tay hộ.
Đúng thế, sau Lương Minh Nguyệt, Vương Tùng Tuấn như đập nát trái tim, lại bắt đầu lăng nhăng vô số cô.
Còn Lương Minh Nguyệt? Cô thực sự đã quên cuộc tình này.
“Dù sao, sự bất thường của Tuấn đều do cô ấy gây ra.
Nguyên nhân thì sao? Có ma mới biết.” Trình Văn Khải kết luận với bà chị song sinh của mình.
“Thế cậu kể cho chị làm gì?” Trình Văn Toàn khi đó đang mải xem một tờ tạp chí, không có hứng thú tiếp chuyện với anh ta.
“Thì muốn cho chị biết là vết thương tình của cậu ta vẫn chưa lành, giờ đang yếu ớt lắm, chị phải bao dung, chăm sóc cậu ta.”
Trình Văn Toàn khinh thường nói: “Đàn ông con trai lại suốt ngày sống chết vì tình, ai rảnh quan tâm? Nếu đổi lại là chị, chị cũng đá cậu ta thôi.”
Trình Văn Khải hoảng hốt: “Ai nói Tuấn bị đá?”
“Loại như thằng Tuấn, nếu nó chủ động chia tay thì giây sau sẽ quên sạch tên người ta.
Trăm phần trăm là bị đá.”
“Không ngờ vẫn bị chị nhìn ra.” Trình Văn Khải thở dài, “Nhưng với tư cách bạn nối khố của nó, dù có nhìn thấu đi chăng nữa, chúng ta cũng không nên vạch vết sẹo ra.”
“…” Trình Văn Toàn gập tạp chí lại, “Chị thấy cậu miệng nam mô, bụng bồ dao găm thì có.”
“Hahahahaha…”
Trình Văn Toàn giờ đang nghĩ, cô nàng Minh Nguyệt là người thế nào nhỉ.
Nếu đổi lại là cô, có vưu vật như này ở trước mặt, dù có tồi tệ đến đâu, cô cũng không nỡ vứt đi.
Vưu vật mở mắt, đôi mắt trong veo như hồ nước, nhìn thẳng vào cô hai giây, khóe miệng cong cong, “Trình Văn Toàn, trường của chị không có đàn ông à?”
“Vớ vẩn, có cả đống.”
“Thật ư? Thế chị tự đếm xem mình thầm thương em bao lần rồi?”
“Bớt tự luyến đi.” Trình Văn Toàn ngả người ra sau.
“Em nói thẳng.
Chúng ta không thể nào.
Nếu chị có lòng gì xấu xa với em thì bóp chết từ trong trứng đi.
Chị à, chị thật sự không phải gu của em.”
“Chị thèm vào ấy.” Trình Văn Toàn tức điên lên.
“Được thế thì còn gì bằng.”
Giọng Vương Tùng Tuấn rất gợi đòn, Trình Văn Toàn giận quá bèn nói: “Cái loại bươm bướm trăng hoa như cậu, chơi bời thì được, chứ yêu thật, kết hôn thật thì còn lâu.
Tôi chống mắt xem cô nào chọn cậu nhé.”
Vương Tùng Tuấn không trả lời, Trình Văn Toàn còn tưởng anh không nghĩ vậy, nhưng một lúc sau lại nghe anh hỏi: “Vậy bọn chị muốn tìm người như nào?”.