Buổi tối, cả trai lẫn gái lục đục tụ tập trong một hội trường rộng lớn, sáng sủa trên đỉnh núi.
Trần nhà và hai bức tường ở đại sảnh đều làm bằng thủy tinh, nhìn lên là bầu trời đen thẫm cùng những vì sao và mặt trăng, bên ngoài là khung cảnh lộng lẫy về đêm của Nhạn thành, xa như vậy, cao như vậy, ranh giới giữa thành phố và nơi đây mờ thành một đường ánh lung linh rực rỡ.
Vương Tùng Tuấn đưa Lương Minh Nguyệt vào rồi biến mất.
Lương Minh Nguyệt ngồi trên chiếc ghế cao cạnh cửa sổ sát đất, nhìn đám đông đang tản ra tìm vui.
Có người đang thì thầm cười trộm, có người ôm nhau nhảy múa, có cặp tình nhân nhìn nhau, cũng có người đang quan sát.
Một ly rượu được đưa đến tay cô, cô ngẩng đầu, là một người đàn ông mặc vest.
Anh ta để ria ngắn trên mép, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền.
“Tôi từng gặp em phải không?” Anh ấy hỏi.
Lương Minh Nguyệt dời ánh mắt, ngoảnh mặt làm ngơ.
“Có cá tính,” Anh ấy khen ngợi, rồi tiến lại gần hơn, nhìn chăm chú vào sườn mặt cô, “Đẹp quá—”
“Anh Thạch Khánh.”
Ai đó từ từ ngắt lời anh ấy.
Thạch Khánh nghiêng đầu nhìn, Vương Tùng Tuấn đi tới trước mặt, anh nắm lấy ghế của Lương Minh Nguyệt kéo lại, đứng giữa hai người họ, mỉm cười với anh ấy rồi đẩy rượu về phía sau, “Anh làm vậy là không tốt đâu, anh Thạch Khánh.”
Thạch Khánh ngả người ra sau, ánh mắt đảo quanh hai người, nhún vai, “Thì ra là do nhóc mang đến, đẹp đấy–“
“Dừng ngay.” Vương Tùng Tuấn không cho anh ấy cơ hội tấn công, “Anh đừng có nghĩ lung tung.”
“Keo kiệt.” Thạch Khánh khịt mũi, uống cạn ly rượu rồi bỏ đi.
Vương Tùng Tuấn cúi đầu, vén mái tóc rũ xuống của Lương Minh Nguyệt ra sau tai, nâng cằm cô lên, “Đàn chị, có người tới bắt chuyện thì chị phải đuổi đi chứ.”
Lương Minh Nguyệt: “Không phải cậu đến rồi sao.”
Vương Tùng Tuấn cười, anh xoay người ghế ngồi của cô lại, đối mặt với bóng đêm của Nhạn thành.
“Khi nào về?” Lương Minh Nguyệt hỏi.
“Ngày mai.”
“Nhanh như vậy.” Lương Minh Huệ khẽ nỉ non.
Vương Tùng Tuấn cong cong khóe miệng, quay đầu nhìn cô, “Đàn chị, chị đang luyến tiếc à?”
Lương Minh Nguyệt nhìn anh hồi lâu, sau đó đột nhiên nhấc người hôn anh, Vương Tùng Tuấn nhắm mắt lại, đè gáy cô để nụ hôn sâu hơn.
Ngày hôm sau, Vương Tùng Tuấn dẫn người về Tây Uyển, vừa lái xe rời trường học thì nhận được điện thoại của Trình Văn Khải rủ đi ăn cơm.
Vương Tùng Tuấn quay tay, đổi hướng lái.
Anh quen cửa quen nẻo tìm được phòng, kéo cửa đi vào.
Trình Văn Khải ngồi xếp bằng trên chiếu trúc, chiếc bàn vuông trước mặt bày đầy đĩa lớn đĩa nhỏ, hiển nhiên đã có người ăn qua, đũa còn đang kẹp một miếng cá nhỏ.
Anh ta nhìn về phía sau, “Chậc chậc, đến đây một mình à, thật sự đã gửi trả lại?”
Vương Tùng Tuấn ngồi phía đối diện, “Mày bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn có người ăn chung?”
“Dù gì cũng chỉ có một mình, chúng ta nương tựa vào nhau không phải tốt hơn sao?”
“Ai muốn dựa vào mày?” Vương Tùng Tuấn cầm đũa lên.
“Tao phục mày thật đấy.
Tao đến nơi này bao nhiêu lần rồi.
Lần sau có thể xin mày tha cho tao, gọi người khác thay được không?”
“Ví dụ?”
“Còn định giả ngu? Mày mượn mấy món của Văn Lệ Lệ về xài thử à?”
“Làm sao mày biết? Vừa mới sài nên ok phết.”
“Thế thì rước em ấy đến để thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần đi.”
“Nô nô, cô nàng lắm mồm lắm, ngồi chung một chỗ làm tao nhức đầu vl, sao nuốt nổi cơm.”
“Bớt xàm *** đi, mày thì cái gì chả nuốt được.”
“Thật ra, không gọi mày tới cũng được___” Trình Văn Khải cười toe toét.
“Tao tìm được một người rất thích hợp.
Ít nói, có hỏi kiểu gì cũng không chịu mở miệng.” Anh ta duỗi tay ra, “Tuấn, mày cho tao số của Lương Minh Nguyệt đi.”
Vương Tùng Tuấn gõ đũa vào đầu anh ta, “Bớt mơ mộng đi.” Động tác của anh dừng lại vì chợt nhớ ra hình như mình không có thông tin liên lạc gì của Lương Minh Nguyệt.
Cũng không thể trách anh bất cẩn, hai ngày nay Lương Minh Nguyệt với anh như hình với bóng, hiếm khi nào anh thấy cô dùng điện thoại, giống như một người cô lập với thế nhân.
Trình Văn Khải: “Tuấn, mày thay đổi rồi.
Trước đây mày sẽ không đánh tao vì một người phụ nữ.”
“Đúng,” Vương Tùng Tuấn tức giận nói: “Tao sai rồi.
Đánh mày thì cần gì lí do chứ.”
Trình Văn Khải cười to, anh ta nói, “Đúng rồi.
Tuấn, mày biết bọn Ngải Ích Đông nói mày thế nào không? Nói mày trúng sổ xố, cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình rồi.”
“Tình yêu đích thực? Ai?”
“Lương Minh Nguyệt đấy.”
Trình Văn Khải: “Mày không thấy hai ngày nay mày khác thường sao? Từ lúc đua xe về, mày nghe lời Lương Minh Nguyệt hẳn ra, cẩn thận săn sóc, muốn bao nhiêu đặc biệt thì có bấy nhiêu, như thể hoàn toàn bị thu phục ấy.”
Vương Tùng Tuấn lãnh đạm nói: “Chúng mày nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là chơi qua đường thôi mà, không đầu tư một chút thì có ích lợi gì?”
“Sao không thấy mày đầu tư với mấy cô khác?”
“Mấy cô khác có thể so với sự đầu tư của Lương Minh Nguyệt à.
Chị ta đẩy tao xuống đất, làm tao giật cả mình.”
“Mày cũng thấy chị ta yêu mày chết đi sống lại?”
Vương Tùng Tuấn suy tư, “Tao không biết.
Chị ta rất mâu thuẫn.”
Đôi khi Lương Minh Nguyệt cho anh một loại ảo giác về tình yêu sâu đậm, chẳng hạn như cái nhìn chằm chằm in sâu vào trái tim anh, mỗi lần nhớ về nó đều khiến nhịp tim anh tăng nhanh, hay như vô số khoảnh khắc thân mật trong bóng tối.
Nhưng tại sao cô lại do dự vào một khoảnh khắc nào đó, chật vật giãy giụa rồi mới đến gần anh.
Anh cảm thấy rất khó hiểu, cũng thấy rất hứng thú.
“Có lẽ chị ta muốn quăng cần xa đến bắt cá lớn.” Trình Văn Khải nói.
“Yêu cũng được, chân chờ cũng được.
Chị ta diễn cho mày xem thì mày cứ xem thôi.
Nhưng đừng để bị lừa đấy.”
“Ừ.” Vương Tùng Tuấn lười phản bác lại.
Đến tận thứ sáu, tiết nguyên lý mạch mới xuất hiện, Vương Tùng Tuấn vẫn không đợi được cuộc gọi của Lương Minh Nguyệt.
Tất nhiên anh không thể thừa nhận rằng mình đang chờ đợi.
Anh chỉ cảm thấy mọi chuyện không đầu không đuôi như vậy thật kỳ lạ.
Thế là anh ngoan ngoãn đi học, định bắt ba ba trong rọ.
Ai biết người bước vào cửa lại là giáo sư La đang chống nạng.
Lớp học hai tiết liền, anh ngồi ngây ra suốt tiết đầu, tâm trạng có hơi không tốt.
Thực ra dừng ở đây là tốt nhất.
Mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
Đêm đó Lương Minh Nguyệt gọi mời, anh đưa thẻ phòng cho cô, nếu anh không ‘cành mẹ đẻ cành con’, chuyện tình một đêm vốn nên kết thúc ở đó.
Như anh từng nói qua, anh không có hứng thú với tình chị em.
Lương Minh Nguyệt cũng không phải kiểu con gái dùng dằng lên giường rồi ăn vạ.
Hai người đã đạt được ước nguyện, nên dứt áo từ đây.
Cho dù sau này dây dưa không dứt, cũng không ai nói chuyện tương lai.
Vương Tùng Tuấn nghĩ mình chiếm thế thượng phong nên cố tình im lặng.
Lương Minh Nguyệt thì sao? Vương Tùng Tuấn không thể không nghĩ, có lẽ cô không muốn một tương lai nào cả.
Anh nhớ lần cuối gặp nhau ở cổng Tây Uyển, cô hôn nhẹ lên má anh một cái, đó không phải là tạm biệt mà là từ biệt.
Vương Tùng Tuấn cảm thấy bực bội vì anh không thể thuyết phục bản thân tin vào kết luận này.
Bởi vì Lương Minh Nguyệt đã chủ động tiếp cận anh, cảm giác tồn tại luôn vô cùng lớn.
“Chào.”
Một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mặt anh, đó là một cô gái với mái tóc xoăn màu hạt dẻ và đôi mắt cười híp lại, cô chớp mắt nhìn anh, “Xin chào, tôi tên là Nhạc Kha, có thể làm bạn gái anh được không?”.