Tuy rằng tôi luôn có linh cảm rằng mình sẽ gặp Linh Chi nhưng không ngờ rằng ngày đó đến sớm như vậy. Tôi cũng không nghĩ rằng tôi và cô ta lại có những mắt xích như vậy, cứ xoay tròn rồi cuối cùng chạm phải nhau.
Một buổi sáng chủ nhật căng tràn nắng gió.
Tôi lười biếng pha một tách café rồi ra ban công ngắm con đường vắng bóng người. Bầu trời sớm mai tĩnh lặng và thanh khiết, mang lại một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái. Tôi khoan khoái hít một hơi dài không khí vào lồng ngực, vặn vẹo thân hình.
Có một chiếc BMW đỗ xịch trước cổng nhà. Tôi nheo mắt nhìn người đàn ông bước từ trong xe ra. Anh mặc một chiếc quần jean bụi thuôn dài, chiếc áo pull trắng và đôi giày thể thao khỏe khoắn. Trông cứ như một anh chàng người mẫu nào đó đang chụp hình cho một tờ tạp chí. Anh ta cho tay vào túi lấy chiếc điện thoại rồi bấm số:
- Em xuống nhà đi.
- Có chuyện gì không? – Tôi đứng núp sát vào cây bông giấy vì không muốn anh phát hiện ra.
- Đi ăn sáng với anh.
- Em không có ở nhà.
- Anh thấy em từ lúc nãy kia. Xuống đi. Anh chờ.
Quân tắt máy đột ngột. Tôi dở khóc dở cười, đi vào phòng tắm.
Đã thế thì cho anh ta chờ cho đến lúc mất kiên nhẫn luôn. Quân vốn dĩ không phải là một người kiên nhẫn và giỏi chờ đợi.
Ba mươi phút sau, tôi đi xuống nhà với chiếc quần jean bạc màu và chiếc áo sơ-mi bụi bặm, mái tóc cột cao trẻ trung.
- Chờ lâu không? – Tôi hỏi với vẻ châm biếm.
- Chờ đợi cũng là một niềm hạnh phúc. – Quân mỉm cười làm tôi bối rối.
- Lâu không gặp, hóa ra anh thay đổi nhiều như vậy. – Tôi bật cười. – Trước đây có bao giờ anh chờ em đâu.
- Em vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu lại một Trần Quân khác ngày xưa mà.
Quân nháy máy, rồi đi vòng qua mở cửa xe cho tôi.
- Khu phố này yên tĩnh nhỉ.
- Đúng vậy. Em rất thích ở đây, có thể tách rời những ồn ào bụi bặm của thành phố. Mà sao anh biết nhà em?
- Anh tìm thấy trong tờ lí lịch của em.
Quân vươn tay bật một bản nhạc Celtic Woman, rất thích hợp cho một sớm mai nhẹ nhàng. Lúc quen nhau, tôi thường đặt tên cho những bản nhạc này là “relaxing songs”, bởi vì thứ âm nhạc này đen lại cho tôi một cảm giác thư thái, gột rửa bụi trần và lãng quên những thị phi.
Quân chở tôi đến một nhà hàng điểm tâm Trung Hoa. Quanh nhà hàng là những đèn lồng đỏ, khiến tôi liên tưởng đến bộ phim “Đèn lồng đỏ treo cao” của Trương Nghệ Mưu. Đón tiếp chúng tôi ngay từ bên ngoài là một phục vụ bàn với bộ đồng phục trắng như trong quảng cáo Tide.
Tôi chọn một ghế ngồi cạnh cửa sổ, rồi săm soi nhìn thực đơn, không để ý đến một dáng người thanh thoát đang tiến đến bàn của chúng tôi.
- Hóa ra anh chia tay em vì cô ta à? Cô ta là ai?
Tôi ngẩng mặt lên nhìn giọng nói gay gắt đó. Chính là Linh Chi, người mà tôi cho rằng hình như số kiếp cô ta là đeo bám tôi hay sao ấy. Cô ta, so với trong ảnh, đẹp hơn nhiều với đôi chân dài miên man, miệng hồng nhỏ xinh và ánh mắt sắc sảo.
Một anh chàng bước vội đến bên cạnh Linh Chi, nắm lấy tay cô ta nhưng cô ta giật tay ra một cách mạnh bạo. Anh chàng này hình như tôi đã gặp ở đâu rồi ấy. Tôi cố sắp xếp những hình ảnh trong đầu, và bỗng nhớ ra anh ta chính là Đình Minh, cái anh chàng khua môi múa mép trên báo về tôi, một người anh ta chưa hề gặp.
- Chẳng vì ai cả. Chúng ta không hợp, anh đã nói rồi.
Quân lạnh lùng, không ngẩng mặt lên nhìn cô ta, đầu vẫn chăm chú vào thực đơn.
- Anh… – Linh Chi hét lên, vang vọng cả căn phòng, và vô tình đánh động đến những người ngồi xung quang. Có tiếng lào xào vang lên. Tiếng máy ảnh tí tách tí tách, khiến tôi phải dùng tờ thực đơn che chắn trước những chiếc máy ảnh.
Linh Chi là một cô gái nổi tiếng, lẽ dĩ nhiên sẽ có nhiều người nhận ra cô ta.
Cô ta bất ngờ giơ tay hất đổ ly nước vào mặt tôi.
Ướt sũng. Mái tóc tôi rối bết vào nhau trông thật thảm hại.
- Em làm cái gì thế?
Quân bỏ tờ thực đơn xuống, giận dữ đẩy Linh Chi ra, khiến cô ta ngả nhào xuống đất trong sự ngơ ngác của Đình Minh. Quân lấy khăn giấy, từ từ thấm ướt những vệt nước trên gương mặt tôi.
Lại có tiếng tách tách của máy ảnh.
Tiếng xì xầm một lúc một vang lên nhiều hơn. Tôi vội vàng che mặt mình lại, cố gắng để không lọt vào khung hình nào.
Trước sự lạnh lùng của Quân, Linh Chi bực tức đứng dậy, lao nhanh ra cửa. Anh chàng Đình Minh luống cuống đi lấy túi xách rồi chạy theo cô ta.
- Anh hại em rồi đấy. – Tôi cố gắng mỉm cười, kìm nén sự bực bội trong lòng.
- Anh xin lỗi. Anh không nghĩ cô ta bất lịch sự như thế. – Quân nhìn tôi với vẻ hối lỗi và lo lắng. Có lẽ ngày mai hình ảnh của tôi và Quân sẽ tràn lan khắp các trang mạng, và tôi sẽ trở thành một người thứ ba xen vào chuyện tình cảm của thần tượng Linh Chi. Thật là hay ho, tôi nghĩ thầm.
- Cô ta hình như yêu anh thật sự đấy. – Tôi thở dài trong miên man suy nghĩ.
- Em biết anh yêu ai mà. – Ánh mắt Quân kiên định và không hề bối rối, chiếu thẳng vào tôi. Tôi vội vàng lảng tránh ánh mắt anh, tự cảm thấy thật là sai lầm khi đi cùng anh sáng nay.
Và đúng như tôi đã đoán, chỉ trong một buổi sáng, tôi trở nên nổi tiếng. Người ủng hộ tôi là những fan hâm mộ của Chiều Lạ, và những người ghét tôi chính là fan hâm mộ của Linh Chi. Người ta cố gắng tìm ra tung tích của tôi. Tôi thở dài, kiểm tra hộp thư thoại, bắt gặp một lá thư khiến tôi thấy hoang mang:
“ From: Người Lạ.
Tôi tin cô không phải là người thứ ba phá vỡ hạnh phúc của Linh Chi. Be strong.”
Anh ta là ai?
Tại sao anh ta lại biết Chiều Lạ chính là người trong ảnh. Anh ta đang theo dõi tôi ư?
Tôi cảm thấy đầu mình nhức nhối. Tôi vội viết lại một bức thư, chỉ có vỏn vẹn một dòng “ Anh là ai?”
Lâu rất lâu vẫn không thấy anh ta trả lời lại. Tôi có cảm giác như mình đã chờ đợi từ ngày này qua tháng nọ. Cho đến ngày thứ ba tính từ ngày đó, khi tôi đang miệt mài làm việc thì bức thư đến một cách bất ngờ. Tôi kích chuột mở thư trong hồi hộp và lo lắng:
“ From: Người Lạ.
Hãy đến gặp anh ở Mask vào 7h tối nay. Anh sẽ đợi tới khi nào em đến.”
Nguyên cả một buổi chiều, tôi không thể làm việc gì ra hồn. Tâm trí tôi mãi vẩn vơ với lá thư đó.
Tôi một mặt muốn biết người này là ai, một mặt lại cảm thấy sợ những mối quan hệ trên mạng. Tôi không muốn cuộc sống hiện tại bị xáo trộn. Nhưng người này, hình như biết rất rõ tôi.
Tôi nhìn đồng hồ chầm chậm trôi qua.
6h. 7h. 8h.
Mọi người trong phòng đã lần lượt ra về, chỉ còn lại mỗi mình tôi ngồi lại xử lí dữ liệu. Tôi vẫn chưa thể quyết định được có nên gặp người này hay không.
Tại sao anh ta biết được tên thật của tôi?
11h.
Tôi bước ra khỏi công ty khi đồng hồ đã điểm đến con số 11. Giờ này, người đó còn đợi tôi hay không? Quán xá thường đóng cửa vào lúc 11h.
Tôi quyết định bắt taxi đến Mask. Mask là một quán café vườn nằm trong một con hẻm yên tĩnh ở quận 10. Giữa quán là một hồ nước chạy dài, uốn lượn bao quanh, mang lại một cảm giác thanh thản và nhẹ nhàng. Về ban đêm, ánh sáng của những ngọn nến hắt xuống nước, đẹp mơ màng và huyền ảo. Quán giống như một tòa lâu đài với những dây leo xanh phủ quanh tường. Quán café này là của một doanh nhân trẻ Việt Kiều Mỹ và mới được xây dựng cách đây mấy tháng. Tôi biết được điều này bởi vì Yên Yên thường kể cho tôi nghe rằng giới văn nghệ sĩ thường tổ chức các cuộc họp báo ở nơi này.
Khi tôi đến nơi thì quán đã không còn khách.
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Chỉ có một người đàn ông lặng lẽ, cô độc trên chiếc bàn cạnh hồ nước. Ánh sáng từ cây nến mờ ảo trên gương mặt anh.
Anh bất chợt ngẩng mặt lên. Ánh mặt anh bắt gặp ánh mắt tôi. Có một luồng điện đang chạy trong người tôi. Run rẩy.
Là anh.
Là người đã làm trái tim tôi đau nhói mỗi lần nghĩ đến.
Nước mắt nhẹ lăn từ khóe mắt và mằn mặn nơi bờ môi.
Tôi sững người khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Dường như các giác quan trong cơ thể tôi đã không còn hoạt động.
Tôi thấy anh từ từ bước tới bên tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Hơi ấm quen thuộc trong những giấc mơ.
Tôi ngây ngất tận hưởng cảm giác được ôm anh. Là thật hay là mơ? Tôi chẳng còn thể phân biệt nữa rồi.
Tôi cứ đứng yên như trong gần mười phút. Tôi hoảng hốt đẩy Nelson ra, toan bỏ chạy mà không hiểu tại sao mình lại muốn bỏ chạy. Có lẽ tôi sợ trái tim quá yếu ớt, không chịu được những đả kích. Hoặc có thể tôi sợ đây là một giấc mơ, mà khi tỉnh dậy, anh sẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Những giọt nước mắt nhẹ lăn từ khóe mắt.
Nelson giữ chặt lấy tay tôi, nhẹ lau khô nước mắt rơi trên má tôi nóng hổi. Trái tim tôi như vỡ òa ra những cảm xúc, buồn có, giận có, nhớ thương có.
- Đừng rời xa anh nữa được không? – Nelson nhìn tôi tha thiết. Ánh mắt anh đầy sự thống khổ. – Anh đã tìm em rất lâu rồi. – Anh cúi xuống, hôn lên bờ môi tôi. Nụ hôn có sự mặn chát của nước mắt, nhưng lại ngọt ngào êm dịu như mật ong. Bờ môi của anh đã từng ám ảnh tôi trong những giấc mơ.
- Anh đâu có yêu em. – Tôi đẩy anh ra, cố gắng ngăn dòng nước mắt.
- Ai bảo anh không yêu em? – Nelson mỉm cười, ôm chặt lấy tôi. – Anh rất yêu em.
“Anh yêu em”
Nelson đã nói rằng anh yêu tôi ư?
Thật sự như vậy ư?
Tôi thấy trái tim tràn ngập một niềm hạnh phúc mong manh. Có cảm giác lâng lâng như bay bổng trên mây cao. Tôi vòng tay ôm lấy anh, cố gắng hít lấy mùi hương quen thuộc tỏa ra từ người anh.
Tôi đã nhớ anh rất nhiều. Tôi nhận ra rằng mình có thể dễ dàng quên đi tất cả, chỉ cần anh nói rằng anh yêu tôi. Có phải tôi là người quá ngu ngốc chăng?
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng nước mắt của niềm hạnh phúc đã làm trôi tuột đi tất cả những câu hỏi trong đầu. Tôi chỉ biết ôm anh thật chặt như khỏa lấp tất cả những nhớ nhung dâng tràn.
Nelson đưa tôi về căn hộ của anh ở Phú Mỹ Hưng. Đó là một căn hộ được thiết kế gọn nhẹ nhưng không kém phần bắt mắt. Trong nhà có rất nhiều hoa ly và hoa dại. Trên bàn làm việc, ngoài tấm hình tôi mặc váy trắng giữa cánh đồng hoa được đóng khung ngay ngắn ra, còn có cuốn truyện “Những ngày ở Utah” của tôi.
Tôi tự hỏi mình đã chụp bức hình này từ lúc nào nhỉ? Và anh làm thế nào có được tấm hình của tôi?
Trong lúc tôi miên man suy nghĩ, Nelson bước đến ôm chầm lấy tôi, môi anh gắn vào môi tôi như không bao giờ rời xa. Bàn tay anh nhẹ nhàng cởi bỏ những chiếc cúc áo trên người tôi. Đầu óc tôi mụ mị hẳn đi, mặc dù lí trí bảo rằng “Tỉnh táo lại đi Tâm”.
Tôi cố gắng đẩy anh ra, khiến anh chao đảo và hơi bất ngờ.
- Sao vậy?
- Nói chuyện chút đi. – Tôi cười
- Được rồi. Em muốn hỏi gì? – Bàn tay vẫn tham lam không chịu rời cơ thể tôi. – Anh rất nhớ em. – Nelson thì thầm vào tai tôi, rồi mải miết hôn lên trán, mắt, mũi tôi.
- Bé Anne thế nào rồi? Còn anh với Ngữ Yên nữa? – Đầu óc mụ mị nhưng tôi cũng không quên chất vấn anh.
Nelson dừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi rồi mỉm cười. Nụ cười của anh làm tôi ngất ngây.
- Em vẫn còn ghen à? Anh đã chẳng còn gặp cô ấy bốn năm nay rồi, kể từ ngày em đi. Bé Anne không phải là con gái của anh – Nelson lắc đầu, chậm rãi kể lại hết mọi chuyện. Nelson ngừng lại một lúc, tham lam ngấu nghiến lên môi tôi cho đến khi cả hai chúng tôi đều mệt ngoài.
- Em biết không, – Nelson tiếp – anh biết anh đã yêu em rất nhiều kể từ lúc em ra đi. Hôm ấy, anh trở về nhà chỉ thấy căn phòng trống trơn, vắng hơi ấm của em. Anh điên cuồng lao đến phòng em thì Jess bảo rằng em đã đi khỏi đây. Anh không biết mình đã buồn và hận em đến mức nào. Anh chỉ biết rằng anh thẫn thờ suốt buổi và không làm được việc gì ngày hôm ấy. Anh nhớ em rất nhiều. Anh cố gắng tìm tung tích của em, nhưng em biến mất, không để lại dấu vết gì.
- Vậy tại sao anh lại ngủ với Jess?
- Anh không yêu Jess, em biết điều đó mà, đúng không? Chỉ là tin đồn thôi.
- Vậy giờ Ngữ Yên và Spencer thế nào?
- Anh không biết. Ngay sau khi em ra đi, anh cũng rời khỏi nơi đó.
- Thôi được, em tạm tin anh. – Tôi véo véo vào mũi Nelson rồi hôn lên má anh. Anh vòng tay ôm lấy cơ thể thôi, đặt lên người tôi những nụ hôn dài miên man.
- Khoan đã – Tôi lại đẩy anh ra. – Làm thế nào mà anh tìm được em? Tại sao anh biết Chiều Lạ là em? Còn nữa, anh học tiếng Việt từ lúc nào? Tóc anh sao lại chuyển sang màu đen? – Tôi lắc lắc đầu anh, hỏi dồn dập.
Nelson nhìn sâu vào mắt tôi, khiến tôi bối rối. Thật lạ, tại sao khi chúng tôi đã gần gũi đến vậy rồi, mà tôi vẫn cảm thấy bối rối trước anh?
- Sau khi trở lại trường học, anh bắt đầu học tiếng Việt. Hiện tại thì đã đạt đến trình độ cao, thậm chí có thể dung từ lóng. – Anh bật cười. – Còn chuyện làm thế nào để tìm được em thì đó lại là một câu chuyện dài. – Có một lần lên mạng học tiếng Việt, anh tình cờ đọc được cuốn “Những ngày ở Utah của em. Những tình tiết trong truyện hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện chúng ta. Cũng nhờ vậy mà anh biết được tình cảm của em dành cho anh nhiều đến thế nào. – Gương mặt tôi đỏ lên, như bị ai bắt gặp làm chuyện có lỗi. – Anh cố gắng tìm thông tin về em nhưng chỉ là một con số không. Sau đó, anh quyết định trở về Việt Nam tìm kiếm em. Có một lần, khi đang ở trong một quán café, anh đã nhìn thấy một bóng người rất giống em. Anh chạy vội ra thì người đó đã biến mất. Sau này, lại trong một lần tình cờ tìm kiếm tên em, anh vào diễn đàn văn học mạng. Trong khi nhiều người trên diễn đàn cho rằng em rất xấu và không muốn ai bắt gặp dung nhan của mình thì có một cô gái tên Yên Yên lại bảo vệ em đến cùng. Anh làm quen với cô ấy, rổi biết được những thông tin về em.
- Anh nói xạo. Làm sao Yên Yên có thể bán đứng em được chứ? Chẳng hợp lí chút nào.
- Đúng là cô ấy không bán đứng em. Chỉ là anh đã giới thiệu rằng mình chính là Nelson. Cô ấy đã sắp xếp cho anh gặp em vào buổi tiệc Nhà văn mạng.
- Là anh à? – Tôi ngỡ ngàng, vội lật lấy bàn tay anh. Chiếc nhẫn hình chim ưng ở trên ngón trỏ bàn tay anh. – Anh thật đáng ghét. – Tôi dụi đầu vào người anh. – Thế sao tóc anh màu đen, anh vẫn chưa trả lời em.
- Vì anh muốn làm người Việt Nam.
Nelson chẳng nói gì thêm nữa bởi vì môi anh đang tham lam chiếm lấy môi tôi. Anh với tay tắt đèn, bàn tay anh nóng ấm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, rồi dần dần lần xuống cơ thể tôi. Tình yêu thăng hoa trong đêm tối.