Ngày Lạc Vũ nhặt được Nguyên Hoài, là vào một ngày trời mưa rất to.
Khi đó ở kinh thành, những trận mưa như trút nước đã kéo dài suốt nửa tháng nay, nước dâng cao gây nên những trận lũ lụt, chảy vào ruộng vườn gây ngập úng khắp nơi, hàng trăm nghìn người dân sống ở hai bên bờ những con sông phải di dời đi, những chuyện xảy ra khiến cho hoàng đế không thể nào yên tâm được.
Lạc Vũ được tiên đế giao cho trọng trách giám sát những việc điều hành của quốc gia, đương nhiên lúc này cũng không thể nào nhàn rỗi, cuối cùng mọi việc cũng đã được thảo luận xong, cô ấy có thể quay trở về phủ để nghỉ ngơi, bên ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước.
Lạc Vũ không thích trời mưa, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm đất trời, đặc biệt ra lệnh cho binh lính đi nhanh hơn nữa, cô ấy muốn về phủ càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, trời không chìu lòng người, đi được nửa đường thì binh lính đột ngột dừng lại, Lạc Vũ rất sốt ruột, gõ vào xe ngựa và hỏi Ngôn Tương xem có chuyện gì xảy ra.
Ngôn Tương ở bên ngoài thì thầm đáp lại cô, phía trước có một vật gì đó cản đường, sợ làm phiền đến điện hạ, nên binh lính đang thu dọn.
Bình thường Lạc Vũ sẽ không quan tâm đến những chuyện như thế này, nhưng có lẽ bởi vì hôm nay trời mưa nên tâm tính nóng nảy, hoặc cũng có lẽ là do nửa tháng nay đã không ngủ ngon được, nên cô ấy cũng ít nhiều có hứng thú với chuyện này.
"Mưa lớn như vậy thì có thứ gì cản đường được chứ?" Cô ấy nói xong rồi đứng dậy xuống xe để kiểm tra.
"Điện hạ," Ngôn Tương thấy thế liền ra sức thuyết phục, "Bên ngoài trời đang mưa rất to."
Lạc Vũ phớt lờ, khăng khăng đòi đi xuống xe. Ngôn Tương không còn cách nào khác, tìm một chiếc ô lớn nhất để che cho Lạc Vũ, rồi dẫn cô ấy đi xem thứ đang nằm giữa đường.
Đó là một đứa trẻ, ăn mặc rách rưới, trên lưng đầy những vết sẹo, máu tươi nhuộm đỏ cả vũng nước bên dưới cơ thể.
Mưa to như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa nó sẽ mất mạng.
Lạc Vũ cụp mắt nhìn đứa trẻ, tâm trạng có chút lo lắng.
“Ch.ế.t rồi sao?”
Ngôn Tương nghiêng đầu, thị vệ bên cạnh liền quỳ xuống để kiểm tra, sau đó trả lời: "Thưa điện hạ, vẫn còn thở.”
“Vậy mang về đi.” Lạc Vũ xoay người đi, trong ánh mắt có chút hứng thú, nước mưa thẩm thấu vào trong cơ thể, ngay cả giọng nói cũng có chút lạnh lùng, “Một năm tai ương như vậy, xem như là vì bệ hạ tích một chút phúc đức.”
Ngôn Tương có chút kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo lời của Lạc Vũ, đích thân đưa người lên ngựa của mình, rồi lên đường thẳng tiến về phủ.
Lạc Vũ đích thân ra lệnh, nên không một ai dám lơ là, lăn lộn dưới trời mưa một lúc cuối cùng cũng đã cứu được một mạng người, nhưng không biết khi nào mới tỉnh lại.
Trong lúc Ngôn Tương luyên thuyên nói, thì Lạc Vũ đang chơi với con mèo Mậu Tài của cô ấy, nghe Ngôn Tương nói xong cũng không có phản ứng gì, thậm chí còn không ngước mắt lên nhìn, chỉ nói là mình biết việc đó rồi.
Ngôn Tương trong lòng thở dài, cúi đầu lui ra ngoài.
Đã là ngày thứ mười, kể từ khi kinh thành dứt những cơn mưa lớn, đứa trẻ mà Lạc Vũ nhặt được cũng đã tỉnh lại. Lúc cậu bé tỉnh lại, Lạc Vũ vẫn đang bàn chuyện trong cung, nên không hề hay biết, Khi cô trở về phủ, đã nhìn thấy cảnh "gà bay chó nhảy".
Lạc Vũ nhìn xung quanh, những gia đinh và thị vệ trong phủ đang tập trung dưới mái hiên như thể là chuẩn bị đối đầu với kẻ địch nào đó, nhìn thấy Ngôn Tương từ trong đám người đi ra, cô nhướng mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngôn Tương giải thích cặn kẽ cho Lạc Vũ nghe, chung quy là đứa trẻ do cô nhặt về đã trèo lên mái hiên ngay khi nó vừa tỉnh lại, và không ai có thể thuyết phục nó xuống cả. Mọi người không thể bỏ mặt nó, chỉ còn biết đứng xung quanh dưới mái hiên để phòng trường hợp đứa trẻ bị trượt chân ngã xuống.
Lúc này Lạc Vũ mới chú ý tới mái hiên mà mọi người đang đứng xung quanh, có một bóng người đang ngồi xếp bằng bên cạnh xi vẫn*, do khoảng cách khá xa, nên cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cậu ta.
*xi vẫn (miệng rồng đuôi chim xi): Hình của nó thường được dùng để đắp trên nóc, mái của các công trình kiến trúc thời cổ.
Ngôn Tương bảo vệ cho Lạc Vũ tiến lại gần hơn, Lạc Vũ ngẩng đầu lên và vẫy tay với người phía trên: "Xuống đây."
Người trên mái nhà vẫn không hề chuyển động.
Lạc Vũ sắc mặt trở nên lãnh đạm hơn, lặp lại: "Xuống đây."
Lạc Vũ xưa nay ở một vị rất cao, cô đã phụ trách giám sát những việc điều hành của đất nước sáu năm, ai cũng đều rất tin tưởng cô, bình thường trong phủ cô cũng rất hòa đồng với mọi người, lúc này mặt cô tái nhợt, như đang ẩn chứa một cảm xúc gì đó bên trong nhưng không thể nào bộc phát ra được, trạng thái này chắc hẳn mọi người trong phủ cũng chưa bao giờ nhìn thấy, ngay cả Ngôn Tương cũng phải giật mình, lập tức quỳ xuống để nhận tội.
Ngay khi Ngôn Tương quỳ xuống, những người xung quanh đều quỳ xuống theo, xếp thành một vòng tròn. Lạc Vũ vẫn đứng im, đưa tay về phía mái nhà. Người trên mái nhà dường như cuối cùng cũng đã cảm nhận được có điều gì đó không ổn, chậm rãi bước xuống, khi gần đến mái hiên, cậu ta bị trượt chân, treo lơ lửng trên trần nhà, một bông hoa dại không biết tên là gì rơi vào bàn tay đang dang rộng của Lạc Vũ.
"Người đừng tức giận."
Khi cậu ta nói chuyện, không biết từ đâu có những hạt cỏ và hoa dại xào xạc rơi xuống. Lạc Vũ nhìn cậu ta. Hai hàng lông mày mảnh khảnh chậm rãi nhướng lên một chút.
Cô nắm lấy tay cậu, mang cả người và hoa ôm hết vào trong lòng mình, những cơn gió mùa hè của kinh thành, mang theo hương thơm của cỏ cây, lướt qua mũi của Lạc Vũ, cô nghe thấy được những âm thanh của chính minh, bình tĩnh nói: "Từ nay về sau, ngươi sẽ tên là Nguyên Hoài."