Chiêu Chiêu Như Nguyệt

Lạc Vũ và Triệu Khởi gặp nhau vào mười sáu năm trước.

Khi đó, Triệu Khởi đã vang danh khắp thiên hạ, lập được nhiều chiến công khi tuổi còn rất trẻ, được tiên đế hết mực coi trọng, tổ chức một buổi yến tiệc chiêu đãi ở Lan Quế Điện. Lạc Vũ cũng có mặt trong buổi tiệc, khi đó cô còn nhỏ, không quen với khung cảnh trang nghiêm như thế này, giữa buổi tiệc cô liền kiếm cớ để lẻn ra ngoài.

Lạc Vũ thoát khỏi sự giám sát của những cung nữ bên cạnh mình, tiếp tục đi theo những con đường quanh co trong cung điện, một mình chạy dưới những cây cổ thụ rậm rạp trong hoa viên. Cô vừa dựa lưng vào gốc cây thì có một người đang treo ngược cơ thể của minh trên cây.

Lạc Vũ vô cảm nhìn Triệu Khởi đang treo ngược trên cây và mỉm cười, vẫy tay với hắn.

"Xuống đây."

Triệu Khởi nhướng mày nhìn cô, chậm rãi nói hai chữ: "Không xuống."

Lạc Vũ gật đầu rồi tiến lên phía trước vài bước, sau đó nhấc bộ y phục nặng trịch của mình lên, giơ chân đá vào thân cây.


Những cây cổ thụ này đã sống trong cung rất nhiều năm, chỉ bằng sức lực của Lạc Vũ, đương nhiên không thể lay chuyển được nó. Nhưng những âm thanh phát ra ngày càng lớn hơn, cuối cùng thì Triệu Khởi là người chịu thua trước, dùng hết sức nhảy từ trên cây xuống.

"Tiểu điện hạ quả thật là...không ngờ tới đấy."

"Triệu tướng quân xem ra cũng không phải là người tuân theo các quy tắc nhỉ."

Hai người cùng trốn khỏi buổi yến tiệc vô tình đối đầu với nhau, không ai chịu thua ai, họ nhìn nhau chằm chằm. Một lúc sau, Triệu Khởi bật cười thành tiếng, đưa lòng bàn tay ra trước mặt Lạc Vũ, trong lòng bàn tay anh ta là một bông hoa dại nhàu nát không biết hái được từ đâu.

"Cũng phải nên xin lỗi tiểu điện hạ."

Lạc Vũ khịt khịt mũi, vẻ mặt chán chường cầm lấy bông hoa dại.

Sau đó, Triệu Khởi quay lại đóng quân ở vùng biên ải phía Bắc.

Lạc Vũ rong một lần nổi hứng, bất chấp nguy hiểm của bản thân, đã chạy đến vùng biên ải phía Bắc. Triệu Khởi khi nhìn thấy cô rất hoảng hốt, ngay lập tức muốn đưa cô trở về kinh thành.

Lạc Vũ cuối cùng cũng rời khỏi được kinh thành, vì thế cô không muốn quay về. Cô đã hứa với Triệu Khởi là cô có thể tự bảo vệ bản thân và sẽ không gây ra rắc rối. Triệu Khởi không an tâm về cô, nên vẫn quyết định đưa cô trở về kinh thành. Trong cơn tức giận, Lạc Vũ đã lấy một thanh đao từ giá để vũ khí, đằng đằng sát khí bước ra ngoài thao trường, đơn thương độc mã thách đấu với hàng chục người, Triệu Khởi cuối cùng cũng chịu nhượng bộ.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không thể che giấu được, Triệu Khởi vẫn dâng tấu chương lên để báo cáo tình hình, xin tiên đế định đoạt. May mắn thay tiên đế cũng không có ý trách phạt Lạc Vũ, và cho phép cô ở lại biên ải phía Bắc với tư cách là người giám sát quân doanh.

Đến tháng giêng của năm thứ hai, Lạc Vũ như cá gặp nước, hòa mình vào cuộc sống ở vùng biên ải phía Bắc, trước khi tháng giêng trôi qua, có người biết cô rất thích tham gia vào những cuộc vui, nên đã đặc biệt nói với cô rằng ở các vùng ở phương Nam như mọi năm thường sẽ tổ chức một cuộc gặp mặt giữa mọi người với nhau, mục đích là để vui chơi, nói chuyện, thường rất nhộn nhịp, những người từ phương Bắc cũng sẽ đến, nếu Lạc Vũ muốn tham gia thì hãy nhanh lên.


Lạc Vũ khi nghe thấy cảm giác rất hào hứng, ngày hôm đó, cô đã kéo Triệu Khởi ra khỏi các công việc trong quân doanh và rủ anh ta cùng đi với mình. Lạc Vũ chỉ vào nơi tập trung đông người nhất, và hỏi Triệu Khởi người ta đang làm gì ở đó, Triệu Khởi liếc nhìn, nhếch miệng cười, trả lời: "Là xem mắt."

Lạc Vũ ngiêng đầu, rõ ràng là cô không hiểu.

Triệu Khởi sau đó giải thích với cô rằng theo tập tục của người phương Bắc, thì vào tháng giêng sẽ dựng một đài cao, thi cưỡi ngựa, bắn cung, người đạt thứ hạng cao nhất, sẽ được một đặc quyền, là có thể cầu hôn ý trung nhân của mình.

"Lần này chúng ta đến hơi muộn, đài cao đã được thu dọn, nhưng cuộc thi cưỡi ngựa, bắn cung thì vẫn còn."

"Thứ này không giới hạn nam nhân hay nữ nhân tham gia sao?" Lạc Vũ háo hức, nóng lòng muốn tham gia thử.

"Không có. Tiểu điện hạ, người có muốn thử không?"

Lạc Vũ vừa nghe thấy hai từ đầu tiên liền vội vã chạy ra thao trường nơi tổ chức cuộc thi, không quan tâm những gì anh ta nói tiếp theo.

Chỉ là, mặc dù Lạc Vũ khá tự tin về khả năng cưỡi ngựa, bắn cung của mình, nhưng những đứa trẻ ở phương Bắc đều lớn lên trên lưng ngựa, nên cô đã không thể dành được vị trí dẫn đầu.


Triệu Khởi thấy cô có chút ủ rủ khi rời khỏi thao trường, cười và bảo cô là thua cũng không sao đâu.

Lạc Vũ hừ một tiếng, nhướng mày nói: "Ngài thua mà không cảm thấy khó chịu, vậy sao ngài không tham gia đi?"

"Trước giờ ta không có ý trung nhân, ta tham gia không phải sẽ làm xáo trộn kết quả của cuộc thi sao?", nhưng Triệu Khởi lần này cũng không muốn làm cho Lạc Vũ thất vọng, nở một nụ cười kiên định và nói: "Nhưng năm nay có thể thử."

Lạc Vũ còn chưa kịp phản ứng, thì anh ta đã đi mất rồi. Mặc dù Lạc Vũ nhìn thấy Triệu Khởi tập luyện mỗi ngày, nhưng không hiểu tại sao lần này cô cảm thấy có điều gì đó rất khác.

Cuộc thi kết thức, Triệu Khởi thực sự đã trở thành người chiến thắng.

Nhưng Triệu Khởi không vội vàng xuống ngựa, anh ta ngước lên nhìn bầu trời một lúc, rồi đột nhiên cầm cung bắn một mũi tên, và mũi tên đó trúng vào hai con ngỗng. Anh ta mang hai con ngỗng còn rỉ máu, đến trước mặt Lạc Vũ dưới sự cổ vũ của rất nhiều người, cười và hỏi cô.

"Của hồi môn đây rồi, tiểu điện hạ cho phép ta chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận