Chiêu Diêu

Tư Mã Dung dẫn ta đến một căn phòng chứa gỗ ở sau hậu viện, bên trong có đủ các loại gỗ làm ta hoa cả mắt.

Trước giờ ta đều không thích những thứ rầy rà vặt vãnh này, thời điểm chọn đồ vĩnh viễn chỉ có một nguyên tắc —

“Cứ cái nào đắt nhất là được.”

Tư Mã Dung cười cười: “Chỉ Yên cô nương cũng không phải là người hay khách khí nhỉ.”

Ta chưa từng khách khí với Tây Sơn chủ của mình bao giờ, tuy rằng hiện tại thân phận đã thay đổi, nhưng vẫn tranh thủ nhân cơ hội mà bòn rút: “Quan hệ giữa Tư Mã tiên sinh và sư phụ của ta tốt như vậy, nếu ta khách khí thì chẳng phải là quá thất lễ rồi sao?”

Hắn cũng chẳng so đo, đẩy xe lăn vào tận sâu bên trong, lấy ra một khối gỗ nằm ở bên dưới: “Gỗ ở nơi này không hẳn là quá quý giá, nhưng nếu bàn về sự thích hợp thì khối gỗ Ngọc Long Huyết này có thể nói là tuyệt phối với Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm đấy.”

Ta quan sát cẩn thận, đó là một khối gỗ màu xám tro, rất tương xứng với hoa văn bằng đá trên chuôi của Lục Hợp Kiếm, mà ở giữa màu xám tro này hình như có xen lẫn một ít màu đỏ tươi, như ẩn như hiện, nhìn thì khiêm tốn, nhưng lại khiến cho người ta không có cách nào xem nhẹ sự rực rỡ chói mắt của nó.

Nhìn qua thì bình thường không có gì đặc sắc, nhìn kỹ mới thấy được sự phô trương ẩn giấu bên trong.

Đúng là phong cách mà ta thích: “Được, chọn nó đi.”

Tư Mã Dung đồng ý, vừa lau sạch bụi ở trên khối gỗ, vừa như lơ đãng hỏi một câu: “Ta nghe nói Chỉ Yên cô nương có thể nói chuyện được với Môn chủ tiền nhiệm ở trong giấc mơ?”

Ta sửng sốt, thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi Mặc Thanh để ta ở lại là để nói chuyện này với Tư Mã Dung? Nhưng nếu chỉ đơn thuần đề cập đến chuyện đó thì việc tránh né ta là hoàn toàn không cần thiết.

Có lẽ nào… Thật ra Mặc Thanh đã phát hiện ra trong thân thể này của Chỉ Yên đang ẩn chứa bí mật gì? Hay là hắn còn có chuyện quan trọng nào đó muốn bàn bạc riêng với Tư Mã Dung …

Ta che giấu tâm tình, tỏ vẻ bình thường nói: “Lúc trước vô ý đập đầu vào bia mộ của Môn chủ tiền nhiệm, sau đó ta thường mơ thấy nàng bắt ta đi hóa vàng mã, cũng coi như có một vài trao đổi.”


“À.” Tư Mã Dung gật đầu một cái, giương mắt lên nhìn ta; đôi mắt ôn nhu của hắn phản chiếu ánh đèn dầu le lói, có vài phần mông lung, “Đã như vậy, tại hạ chỉ có một chuyện muốn làm phiền cô nương. Nếu lần sau cô nương có may mắn gặp lại Môn chủ tiền nhiệm thì hãy thay ta nói với nàng một lời xin lỗi.” Hắn nói xong liền rũ mắt xuống, “Nếu hai chân của tại hạ tốt hơn thì lúc này sẵn sàng quỳ xuống tạ tội, chỉ tiếc là nó đã bị tàn phế, ngay cả thành tâm thành ý muốn tạ tội cũng không làm được…”

Giọng nói của hắn chìm trong đau thương, là ngữ điệu mà khi còn sống ta chưa từng được nghe qua.

“Ngươi muốn xin lỗi nàng về tội gì?”

Ở trong lòng ta, Tây Sơn chủ Tư Mã Dung không hề mắc nợ ta cái gì, sự báo đáp của hắn đã vượt xa khỏi ân tình mà ta dành cho hắn. Hắn đối với ta cũng chẳng có tội gì cần phải tạ lỗi. Ngược lại, ở thời điểm mà ta không biết, hắn đã bị mất đi hai chân. Môn chủ ta đây đã từng hứa hẹn sẽ bảo hộ bọn hắn tung hoành thiên hạ nên là người cần phải cảm thấy hổ thẹn mới đúng.Tư Mã Dung rũ mắt, lẳng lặng nhìn khối gỗ Ngọc Long Huyết trong tay: “Năm đó đánh một trận tại Kiếm mộ bị tiên môn mai phục, nếu không phải vì tin tức sai lầm của ta thì Môn chủ cũng không đến nỗi phải bỏ mạng ở nơi xa lạ đó.”

Ta nghe vậy thì ngẩn người, thực sự là không ngờ trong lòng Tư Mã Dung vẫn cứ canh cánh nghĩ về chuyện này.

Chỉ có điều nếu muốn nhắc lại tình hình thực tế năm đó, đúng là bởi vì tin tức không đề cập đến chuyện Thập Đại Tiên Môn mai phục ở trong Kiếm mộ, cho nên ta mới bốc đồng để hết môn hạ ở lại bên ngoài chém giết với đám người Ma đạo khác, một mình tiến vào bên trong…

Ta chặc lưỡi một cái, vươn tay lấy khối gỗ ở trong tay Tư Mã Dung ra để không gây trở ngại cho việc lăn xe của hắn. Ta vừa đi ra ngoài vừa nói:

“Giang hồ hiểm ác, đặc biệt là người của Ma đạo, chẳng có ngày nào là lưỡi đao không liếm máu. Ta cũng biết, ở trong Ma giới, không có cuộc chiến hắc ám nào mà không mất mạng người. Lộ Chiêu Diêu là Đại Ma Đầu nổi tiếng khắp thiên hạ, nàng xinh đẹp lại thông minh, nhất định sẽ hiểu được đạo lý ấy.” Ta đắc ý nói mấy câu, rồi khôi phục vẻ mặt lại như cũ.

“Nàng trúng mai phục, bỏ mạng ở nơi xa lạ, là do bản thân nàng xử lý không thỏa đáng, không trách ngươi được. Nhưng nếu ngươi vẫn cảm thấy áy náy thì ta sẽ chuyển lời cho nàng giúp ngươi.”

Tư Mã Dung nhìn ta một lát, khẽ mỉm cười: “Ta biết Môn chủ tiền nhiệm không phải là người tính toán chi li. Người có thể thấu hiểu rộng rãi như nàng trên cõi đời này cũng chẳng có mấy ai.”

Ừ, tiểu tử tốt, không hổ là đã từng làm phụ tá đắc lực cho ta, hiểu rõ ta hơn so với những người khác một chút.

“Chỉ là cả đời này của ta…” Tư Mã Dung vỗ vỗ vào hai chân, “Sợ là vĩnh viễn cũng không thể tự tha thứ cho bản thân mình.”


Chọn gỗ xong, quay lại đại sảnh, Tư Mã Dung đặt khối gỗ ở bên cạnh thân kiếm đo đạc một chút, tính toán thời gian chế tác rồi hẹn ta năm ngày sau đến đây lấy về.

Hắn và Mặc Thanh cũng không nói thêm gì với nhau nữa, chỉ chào tạm biệt, rồi Mặc Thanh dẫn ta đi.

Rời khỏi tiểu viện của Tư Mã Dung, Mặc Thanh không đưa ta về thẳng núi Trần Tắc mà là đi dạo trên đường phố của Phong Châu thành một lát. Hắn không gấp gáp muốn về, ta thấy sắc trời phải một lúc nữa mới sáng cho nên cũng nhàn nhã chẳng vội vàng.

Trong lòng ta vừa suy nghĩ một số chuyện, vừa đi theo hắn, chợt ngửi thấy quán nướng ven đường truyền đến một hương thơm hết sức mê người. Lỗ mũi ta vừa động hai cái, Mặc Thanh đã xoay người đi thẳng về hướng đó. Hắn đi đến chỗ ấy, tất nhiên ta cũng lẽo đẽo theo sau.

Ngồi xuống một quán nhỏ ven đường, gọi một ít đồ ăn, ngay từ đầu ta đã bị mỹ vị của đồ nướng hớp hồn rồi, cho nên lập tức chú ý đến xâu thịt nướng đầy ắp, hương liệu thơm nức. Cắn xuống lớp bì giòn tan, bên trong có nước, thịt nướng hơi cháy, mùi vị vừa miệng. Ăn vào cả răng lẫn môi đều lưu lại hương thơm, ta hào hứng ăn liên tiếp chừng mười xâu, cho đến khi lưng lửng bụng, mới ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thanh vẫn luôn nhìn ta chăm chú.Ta đảo mắt nhìn quanh bốn phía một chút.

Thấy xung quanh toàn là ma tu cấp thấp, túm năm tụm ba ngồi ở đây vừa than vãn, vừa ăn thịt uống rượu. Bọn họ tán gẫu về mấy chuyện đại sự trong thiên hạ, cứ như bọn họ đã từng ngồi trên vị trí nối nghiệp Vạn Lục môn của ta và là người trong Thập Đại Tiên Môn vậy, không có trình độ gì cả.

Mà vừa rồi… Môn chủ tiền nhiệm là ta đây và Môn chủ đương nhiệm của Vạn Lục môn chẳng để ý gì đến thân phận, cùng với đám ma tu tài nghệ kém cỏi ngồi ở quán ven đường hùng hổ ăn ngấu nghiến …

À không, thực ra chỉ có ta hùng hổ ăn ngấu nghiến thôi …

Mặc Thanh hỏi ta: “Có muốn ăn nữa không?”

Ta liếm liếm miệng, tiểu quái dị kia, ngươi lại dám dụ hoặc ta. Nhưng ngày hôm nay… Lộ Chiêu Diêu ta tiếp nhận sự dụ hoặc của ngươi!

Ta quyết định bỏ qua tất cả những quy tắc rườm rà của thân phận, dù sao hiện tại ta cũng đang dùng thân thể của Chỉ Yên. Mà đúng là nhìn không ra, tiểu cô nương này có vóc người tương đối nhỏ bé không ngờ sức chứa của bụng lại lớn không tưởng! Tất cả là tại nàng!


Ánh mắt ta kiên định nhìn Mặc Thanh: “Sư phụ, ta còn muốn ăn thêm mười xâu nữa.”

Mặc Thanh khẽ cười một tiếng: “Được.”

Ta cầm một chuỗi lên, cắn một miếng rồi nhướng mắt lên nhìn hắn: “Sư phụ không ăn sao? Mùi vị cũng được lắm.”

Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn ta chằm chằm: “Ta xem nàng ăn.” Dừng một chút, hắn lại mỉm cười nói, “Đúng là mùi vị không tệ.”

Miếng thịt ta đang nuốt dở nghẹn lại ở giữa cổ họng.

Tổn thọ rồi, ta vừa nghe thấy cái gì thế này?

Tên quái dị nhà ngươi bắt đầu nói với ta mấy lời tâm tình sến súa rồi đấy hả? Vậy mà … trái tim ở trong lồng ngực của ta lại nảy lên “thình thịch”, giống y như mấy hôm trước khi ta vô tình nhìn thấy hắn khẽ mỉm cười vậy.

Trong khi ta không có một chút phòng bị, lại đột nhiên có một người nào đó xuất hiện đập mạnh cái chuông trong lòng ta một cái, sau khi kêu lớn một tiếng thì không ngừng vang vọng, chấn động đến rùng mình.

Ta cố gắng nuốt miếng thịt xuống, dời mắt đi chỗ khác. Nhưng nghĩ qua nghĩ lại thì ta trốn tránh cái gì; bây giờ ta đang câu dẫn hắn cơ mà. Hắn bị ta dụ dỗ thành ra bộ dạng này, ta cũng cảm thấy hết sức kiêu ngạo, tự hào đến phổng cả lỗ mũi.

Cớ gì ta phải thẹn thùng xấu hổ chứ?

Ta tự phỉ nhổ bản thân, quay đầu lại, muốn tỏ ra đáng yêu để nói một câu tình cảm sến súa gì đó với Mặc Thanh thì vừa ngẩng đầu lại chỉ thấy được một bên mặt của hắn. Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, đầu hơi nghiêng, ánh mắt dùng sức hướng ra xa.

Hắn không dám nhìn ta là bởi vì sau khi thốt ra câu nói kia… chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ ư?

Chẳng lẽ vừa rồi hắn hành động theo đúng kiểu ‘vô tình bật thốt lên’ như trong truyền thuyết?

Ta nhìn Mặc Thanh hiện tại đang nghiêng đầu nhìn về phương xa, giả bộ lạnh lùng cao thâm, nhưng quyết không chịu nhìn ta; chẳng hiểu tại sao, trong lòng ta chợt nảy ra hai chữ… Đáng Yêu.


Ta cảm thấy Mặc Thanh như thế này thực sự là rất khả ái.

Ta cũng quay đầu đi, đúng lúc có một đại hán vạm vỡ xách theo đại đao ngồi xuống bàn bên cạnh. Thanh đao kia của hắn được lau đến sáng bóng, giống như gương đồng phản chiếu hình ảnh của ta. Chỉ thoáng nhìn một chút, ta bỗng bắt gặp gương mặt của Chỉ Yên với khóe miệng khẽ cong, như có như không nhẹ mỉm cười.

Chính ta … lại không ý thức được bản thân mình đang mỉm cười?

Quá đáng sợ, không lẽ ở trong thân thể này của Chỉ Yên, ngoại trừ ta ra còn có hồn phách của ai khác nhập vào sao? Ta dò trái dò phải, cuối cùng đành phải chấp nhận, nụ cười đó là của ta.

Ta húng hắng ho khan một tiếng, không định nghiên cứu sâu thêm về chuyện này, vội vàng tìm một đề tài khác nói chuyện. Ta hỏi Mặc Thanh: “Sư phụ, vừa rồi ta ở trong tiểu viện mới nhớ ra, chẳng phải Tư Mã Dung là Tây Sơn chủ của Vạn Lục môn sao? Ta nghe nói lúc trước khi Lộ Chiêu Diêu còn sống, hắn là trợ thủ đắc lực của nàng, cũng rất lợi hại mà.”

“Ừ.” Mặc Thanh chỉ đáp một tiếng, không nói gì thêm.

Ta lại tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao ngài không nghĩ cách để cho hắn trở về? Hay là hắn không muốn quay về Vạn Lục môn nữa? Sư phụ, bây giờ ngài đã lợi hại như vậy, có thêm hắn trợ giúp thì nhất định sự bán công bội (*).”

(*) làm ít công to.

“Ta có thể đảm đương quản lý Vạn Lục môn, về phần cuộc sống của hắn, cứ theo tâm ý của hắn là tốt nhất.”

Bảo hộ Tư Mã Dung đến mức độ này, là việc mà trước đây Lộ Chiêu Diêu ta không làm được. Mặc Thanh … đã coi Tư Mã Dung như bạn bè tri kỷ rồi ư?

Xâu thịt nướng mới gọi được đưa lên, ta dừng lại không hỏi tiếp nữa.

Tây Sơn chủ của Vạn Lục môn bị gãy chân, đây chính là một chuyện vô cùng lớn. Mà chuyện này ở trên giang hồ không thể không có một lời đồn đại nào được. Hiện tại ta không thể trực tiếp hỏi Mặc Thanh, để cho hắn không sinh ra hoài nghi, khi nào về ta hỏi Chỉ Yên là được. Phải biết được đại khái tình huống thì sau đó mới có thể đi điều tra cẩn thận.

Còn có Tiểu Viên Kiểm hay lượn lờ ở trong phòng của Tư Mã Dung và lời xin lỗi ta của hắn ngày hôm nay nữa. Hắn nói vì tin tức có sai lầm nên mới dẫn đến cái chết của ta, nhưng rốt cuộc vì sao tin tức lại có sai sót?

Tây Sơn chủ của ta, xem ra cuộc sống của hắn từ sau khi ta qua đời có rất nhiều điều cần phải tìm hiểu rõ ràng đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận