Tưởng Tiên Minh đưa bức thư trong tay cho lão quản gia: “Đây là văn thư cắt đứt tình cha con của ta và cha ta, ông cất kỹ đi, về đến quê nhà thì thay ta và ông cụ nói…”
Tưởng Tiên Minh hơi nghẹn họng: “Năm Tịnh Niên mười sáu tuổi làm sai một chuyện, bây giờ không thể tiếp tục làm sai được nữa, Tịnh Niên không thể phụng dưỡng ông nữa, còn muốn… cắt đứt tình cha con với ông, là đứa con trai bất hiếu, cũng chỉ có thể bất hiếu thôi.”
Có văn thư cắt đứt tình cha con làm bằng chứng, sau này cha sẽ không bị y liên lụy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đại nhân…”
Lão quản gia lập tức rơi lệ.
“May mà Kiều Nhi nhà ta đã gả đi rồi, phu nhân cũng đã sớm rời xa nhân thế được mấy năm rồi, hai người các nàng đều không cần dính dáng gì đến ta nữa.” Tưởng Tiên Minh nói, nghe thấy tiếng mèo kêu, y quay mặt lại thấy một con mèo mướp béo đi vào, y đi qua đó ngồi xổm xuống ôm lấy nó trước mặt lão quản gia, cười nói: “Lúc đầu ta ôm nó về là vì chuột cứ cắn sách trong thư phòng của ta, nó bắt chuột rất tốt, ông cũng đem nó đi đi, nghe lời ta, đi ngay trong đêm.”
Con mèo mướp béo nằm trong lòng y kêu không ngừng, Tưởng Tiên Minh nhìn nó, xoa đầu nó như đang an ủi nó.
Sau nửa đêm, tuyết rơi ngày càng lớn.
Một mình Tưởng Tiên Minh ngồi trong thư phòng, thắp sáng hai ngọn nến, y nhìn thư nhận tội trên bàn nhiều lần.
Năm đó, gió cát ở Ung Châu rất lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y vừa mới nhậm chức, dân chúng thành Ung Châu vây quanh quan nha chật như nêm cối, triều đình luận tội, đến khi kết án dân chúng đứng trước cửa quan nha không ngừng xin đưa kẻ đầu sỏ chủ mưu hại thành Ung Châu bị đánh lén, khiến một nửa dân chúng trong thành bị giết kết án tử hình.
Chỉ mới trải qua một lần tàn sát đẫm máu của người Hồ, trong lòng dân chúng Ung Châu đã ngập tràn hận ý khó tiêu tan.
Ý chỉ hành quyết Từ Hạc Tuyết đưa đến Ung Châu, hắn bị ý dân cả thành Ung Châu cuốn theo, kết án lăng trì.
Hôm đó, mặt trời chói chang, còn tướng quân trẻ tuổi mặc bào sam màu đỏ tươi, trên chiếc áo giáp màu bạc đã dính máu khô, mắt vị tướng quân ấy được một mảnh vải quấn quanh mắt, hắn không nhìn thấy gì cả.
Chiếc khăn che mắt nhuốm đầy máu càng làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi nứt nẻ của hắn.
Hắn không nói một lời.
Cho đến khi bị người ta cởi bỏ bộ giáp vảy bạc, xé toạc chiếc áo choàng, đôi tay buông lỏng của hắn dường như hơi căng ra, sau đó nắm lại thành quyền.
Mỗi một đao của người hành hình rơi xuống, Tưởng Tiên Minh nhìn thấy rõ, dân chúng thành Ung Châu cũng đều nhìn thấy rõ.
Giữa tiếng vỗ tay của dân chúng thành Ung Châu, thiếu niên đó vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, nhịn đến mức xương cốt toàn thân run rẩy, hắn cũng không kêu lên tiếng nào.
Máu tươi ở trên đài hành hình chảy thành dòng.
Bên dưới là tiếng hò hét vui sướng của mọi người.
Âm thanh đó như xuyên qua thời gian mười sáu năm, sắc bén đâm vào màng nhĩ của Tưởng Tiên Minh, y đột nhiên tựa vào lưng ghế, một tay che mặt.
Lòng bàn tay ẩm ướt, y nức nở thành tiếng.
Y cứ ngồi như thế đến khi trời hửng sáng.
Ngọn nến trên bàn cháy hết, Tưởng Tiên Minh thay quan phục, đội mũ cánh chuồn, lệnh cho phu xe chuẩn bị xe ngựa vào cung.
Hôm nay Chính Nguyên Đế tổ chức lễ tế trời cùng quân thần ở Thái An điện, Tưởng Tiên Minh đẩy cửa xuống xe ngựa ở Vĩnh Định môn, không ít quan viên cũng đang đi về phía Thái An điện.
Thường ngày gần như không có ai kết bạn đi cùng Tưởng Tiên Minh, bởi vì y là Ngự sử trung thừa, rất sợ chỉ nói sai một câu thôi là sẽ truyền đến tai quan gia.
Hôm nay y cũng đi một mình.
“Tưởng Ngự sử.”
Lúc gần đến Thái An điện, có người bước nhanh tới.
Tưởng Tiên Minh ngẩng đầu lên nhìn: “Là Phan tam ti à.”
“Trông ngài có vẻ như là ngủ không ngon?”
Phan Hữu Phương vừa đi cùng y vừa hỏi.
“Không giấu gì ngài, cả đêm ta không ngủ.” Tưởng Tiên Minh nhếch môi.
Phương Hữu Phương nghe vậy không khỏi thở dài: “Dù sao chúng ta cũng đều là từ phương bắc đến, ngài phải nghe ta khuyên một câu, thêm tuổi rồi thì phải chú ý sức khỏe của mình hơn.”
Nhưng Tưởng Tiên Minh chỉ nghe câu đầu tiên của hắn đã dừng bước.
“Sao ngài không đi nữa?”
Phan Hữu Phương dừng lại, nghi hoặc nhìn y.
“Phan tam ti, ta có câu này muốn hỏi ngài.”
“Câu gì?”
“Sự việc mười sáu năm trước đó…”
“Dừng lại!” Phan Hữu Phương lập tức giơ tay lên, hắn lập tức chắp thay thi lễ với Tưởng Tiên Minh: “Tưởng Ngự sử, ngài là người trước mặt quan gia, đang lúc này đừng có hỏi ta câu đó chứ…”
Tưởng Tiên Minh không nói nữa, ảo não đi về phía trước.
Phan Hữu Phương đứng thẳng người, im lặng nhìn chăm chú bóng lưng y.
Mạnh Vân Hiến đi cùng Bùi Tri Viễn, hai người đều hơi trầm tĩnh, đầu tiên là Đồng Diệu tự sát, sau đó là Hạ Đồng vào Ngự sử đài hỏi chuyện, hai chuyện này giống như hòn đá khổng lồ đè nặng lên trái tim của họ.
Tưởng Tiên Minh nhìn thấy hai người bèn đi nhanh tới: “Mạnh tướng công.”
Mạnh Vân Hiến mặt không biểu cảm quay mặt đi.
“Ta có một chuyện bây giờ chỉ ngài mới có thể cho ta đáp án.”
Bàn tay lạnh lẽo dưới ống tay áo của Tưởng Tiên Minh siết chặt.
“Mạnh công…”
Bùi Tri Viễn lập tức cảnh giác, hắn lắc đầu với Mạnh Vân Hiến.
“Ta chỉ muốn hỏi Mạnh tướng công, ta sai rồi, có đúng không?” Tưởng Tiên Minh từ đầu đến cuối vẫn nhìn Mạnh Vân Hiến.
Bùi Tri Viễn muốn nhanh chóng kéo Mạnh Vân Hiến đi, nhưng Mạnh Vân Hiến lại gạt tay hắn ra: “Nếu đã như vậy, ta cá là Tưởng Tịnh Niên ngươi trời sinh không muốn làm kẻ hồ đồ, ngươi muốn hỏi, ta cũng dám nói cho ngươi biết.”
Ông ta nhìn vào mắt Tưởng Tiên Minh, bộ râu đen bị gió thổi bay đến run rẩy: “Phải.”
Một chữ “phải” dường như đã khiến tim phổi Tưởng Tiên Minh đau nhói.
Tim Bùi Tri Viễn đập thình thịch, hắn lập tức kéo Mạnh Vân Hiến đi, nghiến răng nói nhỏ: “Mạnh công! Ngài nói với gì với hắn thế! Đang lúc như này, ngài nói cái gì với người kia thế hả!”
“Mẫn Hành, ngươi cách xa ta một chút đi.”
Mạnh Vân Hiến bị hắn kéo về phía trước đột nhiên nói.
Sống lưng Bùi Tri Viễn cứng đờ, hắn đột nhiên dừng bước, cổ họng nghẹn lại: “Mạnh công, ngài đang khoét tim ta đấy.”
Thời gian tổ chức lễ tế trời sắp đến, bá quan tiến vào Thái An điện.
Không lâu sau, nhóm người nội thị trong bộ Nội vụ Đô Đô Tri Lương Thần Phúc vây quanh Chính Nguyên Đế mặc triều phục đi vào trong điện, bá quan cúi người, cao giọng hô vạn tuế.
Đón thần, quỳ bái, dâng hương rồi lại dập đầu bái lạy, cúng ngọc và tơ lụa, dâng mâm, sau đó còn có dâng lễ đầu, dâng lễ cuối, toàn bộ nghi lễ tế trời kéo dài ba canh giờ, Chính Nguyên Đế vẫn đang bị bệnh, trong ba canh giờ này gió tuyết lại lớn, ông ta chống đỡ đến lúc hoàn thành nghi lễ, sau đó để cho Lương Thần Phúc truyền khẩu dụ cho bá quan lui xuống.
Gia Vương đi theo sau Chính Nguyên Đế từ đầu đến cuối, một đoàn người đang định vây quanh đế vương rời đi, người mặc quan phục màu đỏ đột nhiên quỳ xuống chặn đường Chính Nguyên Đế.
“Tưởng Tiên Minh?”
Chính Nguyên Đế nhịn sự khó chịu trong người, nhìn rõ người trước mặt: “Ngươi đang làm gì thế?”
“Thần có một thứ muốn trình lên cho quan gia.”
Nói rồi Tưởng Tiên Minh lấy thư nhận tội từ trong tay áo ra, rồi y nâng cao hai tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, y cao giọng nói: “Thư nhận tội dùng để định tội Đàm Quảng Văn trước kia là giả, trong tay thần có thư nhận tội do Đàm Quảng Văn tự tay viết vào đêm ông ta vào kinh, thần xin bệ hạ xem qua!”
Lời vừa dứt, sắc mặt các triều thần đều đột nhiên thay đổi.
Gia Vương lập tức ngẩng đầu lên, hắn chú ý đến người đang quỳ phía sau đám đông, Ngự sử trung thừa khoảng bốn mươi tuổi, Mạnh Vân Hiến, Bùi Tri Viễn, thậm chí cả Cát Nhượng sắp thay thế phạm quan Lưu Đình Chi trở thành Xu mật phó sứ, còn cả Miêu Thái úy, mỗi người bọn họ đều đang nhìn y chằm chằm.
Trên mặt Chính Nguyên Đế vẫn không nhìn ra được quá nhiều cảm xúc thay đổi, ông ta nhìn Tưởng Tiên Minh trước mặt, một lát sau, ông ta đưa tay ra, dưới ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người, tay ông ta còn chưa chạm vào bức thư nhận tội đó đã thu về.
Tưởng Tiên Minh ngẩng đầu lên, quân vương trước mặt, không giận mà uy.
“Ngươi chứng minh thư nhận tội trong tay ngươi là thật kiểu gì?”
“Dựa trên thư nhận tội đó để định tội, chỉ có Đàm Quảng Văn báo thù Miêu Thiên Ninh, còn thư nhận tội trong tay thần, nguyên nhân hậu quả đều vô cùng rõ ràng.”
Tưởng Tiên Minh nói lớn: “Mười sáu năm trước! Ngọc Tiết đại tướng quân Từ Hạc Tuyết hạ lệnh chia quân thành ba đạo bao vây tướng lĩnh Mông Thoát trên núi Mục Thần, nhưng thời điểm đó, Ngô Đại cả tin vào mật thư của Thân vương Đan Khâu Nhật Lê, cho rằng người Hồ Đan Khâu sẽ đi đường thủy tấn công vào phủ Giám trì, cưỡng chế ra lệnh cho Tri châu Ung Châu lúc đó là Dương Minh phải phân một nửa binh lực thủ thành Ung Châu chi viện cho phủ Giám trì. Thống chế Miêu Thiên Ninh không chịu, Dương Minh dùng thủ đoạn lấy được lệnh bài của Miêu Thiên Ninh, điều binh nhanh chóng đến phủ Giám trì, nhưng đi được nửa đường, những binh sĩ quân Ung Châu đó lại gặp được người của bộ lạc Nam Diên, toàn quân bị tiêu diệt!”
“Nhưng cái chết của họ lại bị coi là chết trong trận thủ thành Ung Châu! Bọn chúng đã che mắt quân vương mười sáu năm!”
“Ngọc Tiết Đại tướng quân hạ lệnh cho Đàm Quảng Văn và Cát Nhượng chia làm hai từ Liễn Trì, Long Nham chi viện cho núi Mục Thần, nhưng Cát đại nhân lại không nhận được đạo quân lệnh này, khi Đàm Quảng Văn bị Ngô Đại thúc giục chi viện cho phủ Giám trì, lại có thêm Đỗ Tông truyền quân lệnh giả, nói đại tướng quân ra lệnh cho ông ta chi viện phủ Giám trì rồi mới đến Long Nham, nhưng…”
“Nhưng Đàm Quảng Văn không quen thuộc địa hình Long Nham nên lạc đường, khiến ba vạn quân Tĩnh An… phơi thây trên núi Mục Thần!”
Thái An điện rời vào tĩnh lặng.
Gió tuyết từ cửa điện rộng lớn tràn vào, rít gào không dứt.
Miêu Thái úy bí mật cuộn đốt ngón tay trong tay áo, là một mãnh tướng dưới trướng Ngọc Tiết đại tướng quân năm đó, Cát Nhượng nghe mà ruột gan đau xót.
“Tưởng Ngự sử! Ngươi có ý gì! Chỉ dựa vào thư nhận tội không biết từ đâu đến trong tay ngươi, mà lại dám nói như thật trước mặt quan gia! Quân báo năm đó ở Ung Châu chẳng lẽ là giả? Người mà triều đình phái đi Ung Châu tra xét chẳng lẽ lại không biết?” Thị độc học sĩ của viện Hàn Lâm Trịnh Kiên bước ra đầu tiên: “Năm đó ý chỉ phong Từ Hạc Tuyết làm Thân vương của vương đình Đan Khâu cũng là chứng cớ rõ ràng! Người ở đây nói xằng nói bậy, vào lúc đó chính ngươi là người đã xử tử lăng trì Từ Hạc Tuyết ở Ung Châu, bây giờ ngươi lại đang làm gì thế hả?!”
“Không phải chuyện Tưởng Ngự sử rốt cuộc nghe được cái gì, mà là y lấy được thư nhận tội này ở đâu, bây giờ tin nhảm đầy ra đó, vì sao Tưởng Ngự sử cứ muốn thêm dầu vào lửa vào lúc này? Chẳng lẽ ngươi cũng tin vào lời của cái tên Đồng Diệu đó?” Điện trung Thị ngự sử Đinh Tiến lên tiếng đúng lúc.
“Các ngươi cần gì phải giả vờ giả vịt ở đây.”
Tưởng Tiên Minh cười khẩy: “Đồng Diệu chàng trai trẻ tuổi như vậy bị Đinh đại nhân ngươi ép chết ở hồ Vĩnh An, bây giờ vẫn còn hơn sáu mươi người bị nhốt trong Di Dạ ti kia kìa! Mấy người các ngươi, chẳng phải muốn dùng bọn họ để khiến những người dám lật lại vụ án cho Từ Hạc Tuyết phải khiếp sợ à? Các ngươi cho rằng không ai dám nữa, ta lại muốn nói cho toàn thiên hạ biết nếu muốn có được công lý chính nghĩa trên thế gian này thì không được không dám!”
Mạnh Vân Hiến ở bên cạnh trong lòng run lên.
Chuyện mà trước đây quân vương không biết đó là mặc bao nhiêu người ngăn cản, bây giờ lại đường đường chính chính bị người ta bày ra trước mặt.
Quân vương đã không thể không biết.
Chính Nguyên Đế liếc nhìn y: “Tưởng Tiên Minh, là đích thân ngươi xử tử hắn.”
“Thần biết.”
“Nếu đã biết vậy hôm nay ngươi lại đang gì thế hả?”
“Việc mà thần đã làm sai, không thể không nhận.”
Chính Nguyên Đế lạnh lùng hỏi: “Ý của ngươi là trẫm nhìn nhầm ngươi?”
Tưởng Tiên Minh ngẩng đầu lên đón ánh mắt của Chính Nguyên Đế, môi khẽ mấp máy: “Từ sau khi từ Hạc Tuyết bị xử tử mười sáu năm trước, thần nhận được tín nhiệm của quan gia, làm Tri châu ở Ung Châu mới được vài năm đã được về kinh làm Ngự sử trung thừa, thần cảm tạ quan gia, đời này, thần vẫn luôn cho rằng thần đang làm theo bổn phận của một thần tử, vì quân, vì dân, những nhiều năm nay thần vẫn luôn muốn làm một người không hổ thẹn với lòng.”
“Nhưng hóa ra con đường này của thần là dẫm lên hài cốt của quân Tĩnh An, uống máu của Ngọc Tiết tướng quân…”
Mí mắt Tưởng Tiên Minh ươn ướt: “Thần… lúc ở Ung Châu đã cho lăng trì Ngọc Tiết tướng quân trẻ nhất, tốt nhất của Đại Tề ta!”
“Tưởng Tiên Minh!”
Trịnh Kiên lạnh lùng nói: “Bây giờ vụ án này chưa được phúc thẩm, ngươi lại đưa ra kết luận này! Rốt cuộc thì ngươi có mưu đồ gì?!”
“Thần!”
Tưởng Tiên Minh khom người lạy một cái, gió lạnh tràn vào ống tay áo: “Cầu xin quan gia phúc thẩm lại vụ án phản quốc của Ngọc Tiết đại tướng quân Từ Hạc Tuyết!”
“Ta Tưởng Tiên Minh, tình nguyện trả lại một trăm ba mươi sáu nhát đao mà Ngọc Tiết đại tướng quân lúc còn sống phải chịu!”