Nửa câu cuối Thẩm Hòa Ninh còn chưa nói xong, chính là “Tất cả những gì em muốn chỉ là anh hôn em.”
Dạy em hôn môi, thử hôn em, thơm em, làm gì cũng được, biểu đạt thế nào cũng được, lần trước nhắc tới chuyện này, anh đối xử với cô rất lạnh nhạt, hiện tại cô đã đáng thương như vậy, có phải nên nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hay không.
Trong lúc vô tình, Thẩm Hòa Ninh đã quen với việc bị anh cự tuyệt, dường như đó mới là lẽ tự nhiên, một người phải trèo đèo lội suối để đạt đến được điều mình muốn, thật sự quá khó khăn.
Cô không ôm bao nhiêu hy vọng, cho nên khi thật sự được Bạc Thời Dư hôn, cả người cô hoàn toàn sửng sốt, máu không ngừng run rẩy rồi đọng lại trong cơ thể, qua một lúc lâu mới đột nhiên bừng tỉnh, điên cuồng áp sát môi anh.
Đối đầu với người ngoài và những tổn thương mà mình phải hứng chịu, Thẩm Hòa Ninh có thể thản nhiên dựng lên rào cản, nhưng tới giờ phút này, sự mong manh và nỗi sợ hãi của cô bắt đầu ầm ầm tăng vọt.
Nước mắt Thẩm Hòa Ninh chảy ra từ giữa hàng mi, cô không nhịn được mà giãy giụa, muốn duỗi tay ôm lấy Bạc Thời Dư, trốn vào hang ổ duy nhất của cô, nhưng ngay cả lúc hôn môi anh cũng có thể phân tâm, ấn chặt cô xuống giường bệnh.
Cô không thể chống cự lại sức lực của anh, thời điểm lộn xộn, đôi môi bất giác hôn anh mạnh hơn, mềm mại mẫn cảm cọ xát lẫn nhau, khiến môi cô đỏ bừng như máu, đỏ tới mức lộng lẫy, cảm giác run rẩy khi kẹp giữa dòng điện tinh tế, tựa như xâm lấn mà mạnh mẽ kéo dài chạy khắp người cô.
Thẩm Hòa Ninh không muốn anh chỉ chạm vào đơn giản như vậy, cô càng muốn sự thân mật sâu sắc hơn nữa.
Đầu óc cô choáng váng, hoàn toàn quên mất mình vừa xử lý xong miệng vết thương trên răng, khẽ mở đôi môi sắp bốc lửa ra dụ dỗ anh.
Tuy nhiên, chỉ vừa mới hé mở một chút, Bạc Thời Dư đã ngẩng đầu, kết thúc nụ hôn này.
Anh ấn đầu ngón tay lên đôi môi nóng bỏng của cô, vuốt ve ngăn cản, mất khống chế mà xoa mạnh vài lần, giọng nói không quá mượt mà, ngược lại có chút khàn khàn đáng sợ: “Đừng nhúc nhích, bên trong còn có vết thương.”
Thẩm Hòa Ninh hối hận muốn chết, sớm biết thế chi bằng ngoan ngoãn hơn, cho dù chỉ là một nụ hôn đơn giản lướt qua rồi dừng lại thì có sao, tại sao cô cứ phải nóng vội như vậy.
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.
Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.
Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Cơ hội tốt như thế lại bị lãng phí quá sớm, Thẩm Hòa Ninh không cam lòng.
Nước mắt vốn đã ngừng, lúc này lại không chịu được, cô phóng túng khóc thành tiếng, chóp mũi đỏ bừng sụt sịt, khiến con thú bông đang che chắn tầm mắt của cô ướt nhẹp một mảng.
Cô gái quá gầy, làn da lại cực trắng, trải qua một trận cấp cứu bị đủ loại bàn tay khác nhau tạo ra không ít vết đỏ.
Cô cuộn tròn thân thể, mái tóc dài tán loạn trên gối đầu, còn dính cả vết máu khô cứng, đôi mắt bị che khuất, khuôn cằm nhỏ tinh xảo lộ ra bên ngoài, đôi môi căng mướt đỏ mọng khiến thần kinh người ta thắt chặt.
“Bạc Thời Dư……”
Cô mạnh dạn gọi tên đầy đủ của anh, mang theo sự run rẩy bất lực, thật thật giả giả biến những ấm ức được tích cóp trở nên trầm trọng, sau đó trút bỏ ra ngoài.
“Anh có biết em nhổ răng đau đến mức nào hay không, vị bác sĩ kia thấy em dễ bắt nạt, luôn cố ý dày vò em, sử dụng sức cực mạnh, còn không muốn tiêm thuốc tê cho em.
Trong lúc nhổ, em vẫn luôn khóc vì đau đớn, nhưng nghĩ tới là anh sắp xếp cho em, em lại liều mạng nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối không hề kêu to một tiếng, sợ anh biết sẽ tức giận.”
“Lúc về đến nhà đã là buổi chiều, em đau tới mức không chịu nổi, không biết nói với ai, lại không dám quấy rầy anh, chỉ có thể cưỡng ép bản thân mình đi ngủ, cứ nghĩ ngủ rồi sẽ không đau nữa, nhưng đến khi tỉnh dậy, em lại nôn ra máu.”
“Anh ơi……”
Cô nói từng chữ không rõ ràng, khóc nức nở gọi hai chữ này, chẳng khác gì sự lăng trì vô hình đối với Bạc Thời Dư.
“Em chưa bao giờ sợ hãi như vậy, em cho rằng mình sắp chết rồi, kỳ thật em đều biết, em muốn anh dạy em cách yêu, anh căn bản không tình nguyện, là em ép buộc anh.”
“Khi nằm trên xe cứu em đã suy nghĩ, em vốn là người dư thừa, hại cô em gái ngây thơ của anh biến mất, nếu anh đã bài xích như vậy, ngay cả việc sống cùng em dưới một mái hiên cũng không thể chấp nhận, vậy nếu lần này em thật sự không may mắn phải bỏ mạng, đối với anh mà nói, có lẽ cũng là chuyện tốt.”
“Đợi em không còn nữa, anh sẽ không còn bị quấy rầy, em ——”
Thẩm Hòa Ninh thêm mắm thêm muối vào những nội dung này, tuy rằng hơn phân nửa là bịa đặt, nhưng tình cảm lại cực kỳ chân thật, không có nửa phần giả dối.
Cô chỉ muốn kích thích để Bạc Thời Dư đau lòng hơn, nhưng cô căn bản không thể tưởng tượng được, Bạc Thời Dư đã chạy tới bệnh viện Thánh An và đến bên người cô như thế nào, cũng không có khả năng hiểu được một người vì bảo vệ cô, mạng có thể không cần, chân có thể không cần, phương hướng cuộc sống ban đầu bị cắt đứt một cách tàn nhẫn.
Kể từ đó, đối với người cam tâm tình nguyện bị cầm tù trên xe lăn mà nói, đến tột cùng thực cốt xuyên tim (*) là như thế nào.
(*): Ăn xương thấu tim.
Thẩm Hòa Ninh đã chuẩn bị một đống lời nói phía sau, mức độ sâu hơn, nói ra ngay cả bản thân cô cũng rung động, cảm xúc chân thật, khóc lóc thảm thiết.
Thế nhưng, món đồ chơi trước mắt cô lại bị lấy đi mà không hề báo trước.
Ánh sáng đâm thẳng vào mắt, Thẩm Hòa Ninh nheo mắt theo bản năng, ngay sau đó gáy cô bị giữ chặt và nâng lên, rời khỏi gối đầu, anh đặt một tay còn lại lên lưng cô, sau đó trượt xuống eo, tựa như giam cầm trong xiềng xích không thể di chuyển.
Trước mắt Thẩm Hòa Ninh xám xịt, rơi vào vòng tay lạnh lẽo của anh, hơi lạnh tản ra từ trên người anh khiến người ta phát run.
Cô dần thích ứng với độ sáng trong phòng cấp cứu, thị lực được khôi phục, bắt gặp ánh mắt của Bạc Thời Dư ở cự ly gần, anh tháo khẩu trang xuống, để lộ ra gương mặt hoàn chỉnh, quá nhiều thứ bị đè nén, một khi đối diện liền không có chỗ nào che giấu.
Thẩm Hòa Ninh ngây người, không chắc mình đang nhìn thấy gì.
Những khối máu loang lổ kia không phải ảo giác, sự cực đoan và nỗi khổ riêng như muốn sụp đổ, cướp đoạt một cách nguy hiểm, gần như muốn phá hủy và nuốt cô vào bụng, ham muốn cuồng nhiệt khảm sâu vào cơ thể, sau đó nắm giữ trong lòng bàn tay.
Những lời đó quả thực không hề liên quan tới Bạc Thời Dư, cho dù là thiếu niên ưu tú trước kia, hay là Bạc tiên sinh ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời cao của hiện tại, anh đều không thể dính líu gì tới cách hình dung như vậy.
Thẩm Hòa Ninh cảm thấy mình mất máu quá nhiều, khát vọng quá nhiều, nên đã nhìn thấy ảo giác.
Cô không có quá nhiều cơ hội để tiếp tục tìm tòi nghiên cứu, cằm đã bị anh bóp chặt, hơi nâng lên.
Thẩm Hòa Ninh ngồi trên đùi anh, trái tim đâm vào xương ức gây nhức nhối, không biết vì sao, cô có chút không dám đối diện với anh.
Khóe mắt cô nhìn thấy một cục màu đỏ ở mép giường, hình như là con thú bông vừa rồi, một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, cô cố gắng duỗi dài cánh tay ra nhặt lên, khiếp sợ mở to mắt với con hồ ly nhỏ ướt đẫm nước mắt của cô.
Không thể nhận nhầm.
Tựa như đã tìm ra một loại bằng chứng nào đó cho thấy mình được coi trọng, cô lập tức giơ hồ ly nhỏ lên trước mặt Bạc Thời Dư, thút tha thút thít, nức nở hỏi: “Đây là cái gì!”
Bạc Thời Dư chỉ nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt.
Thẩm Hòa Ninh bò lên phía trước một chút, tiến tới trước mặt anh, môi và môi chỉ cách nhau một đường ranh giới, hốc mắt cô ửng đỏ, lắc lắc con hồ ly hỏi: “Bạc Thời Dư, anh nói đi, có phải anh quan tâm đến em hay không?”
Hơi thở của cô phả lên đôi môi mỏng của anh, tinh mịn dày đặc như kim châm.
Thế giới vừa mới bị hủy diệt cách đây không lâu, hiện tại đang áp vào trước ngực anh, vừa mềm yếu lại đáng thương chất vấn xem liệu bản thân có một vị trí nhỏ trong lòng anh hay không.
Bạc Thời Dư ôm gáy cô kéo lại gần, đặt tay bên má cô, ngón cái ấn chặt khóe miệng không an phận của cô, cưỡng ép cô ngoan ngoãn khép lại, cúi đầu bao phủ thêm lần nữa.
Có một tiếng cười yếu ớt xuất hiện trong cổ họng anh, tựa như sống sót sau tai nạn, miễn cưỡng lắp ghép các mảnh kính vỡ lại với nhau.
“Là cái gì……”
Anh lặp lại câu hỏi của cô, trả lời đứt quãng.
“Nhìn trên mức độ ngoan ngoãn của Hòa Miêu.”
“Hồ ly và nụ hôn, đều là phần thưởng của em sau giờ học.”
-
Thẩm Hòa Ninh cấp cứu kịp thời, tình trạng xuất huyết đã ngừng ở giai đoạn đầu, tình huống không quá nghiêm trọng, kế tiếp chỉ cần nghiêm túc phòng chống viêm nhiễm là được, nhưng nếu lúc ở nhà cô không gọi 120, thì không thể loại trừ trường hợp xuất huyết nhiều hơn, như vậy thật sự có chút nguy hiểm.
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.
Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.
Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Khi bác sĩ cấp cứu sắp xếp lại hồ sơ bệnh án, anh ta lén lút nói với Bạc Thời Dư: “Bác sĩ Bạc, anh cũng thấy rồi đấy, răng khôn của cô gái nhỏ vẫn chưa tiêu sưng hoàn toàn, không nên nhổ răng vào hôm nay, cho dù nhổ, cũng không nên kéo dài tới buổi chiều.
Chúng ta đều biết, nhổ răng vào buổi chiều vốn đã tiềm ẩn nhiều rủi ro, buổi tối rất dễ xuất hiện tình trạng nguy hiểm khó giải quyết.”
Anh ta cảm thán: “Cũng may cô ấy tự mình gọi điện kịp thời, nếu không chảy một lượng máu lớn như vậy, chắc chắn sẽ không tốt cho cô ấy.”
Những điều này Bạc Thời Dư rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Thuốc mà anh để lại cho Thẩm Hòa Ninh, dựa theo liều lượng và số lần uống thuốc anh dặn dò, không có khả năng xuất hiện tình trạng hôm nay, chứng viêm của cô cũng sẽ biến mất hoàn toàn, dưới sự xử lý của các bác sĩ chuyên nghiệp, cô sẽ không cảm thấy đau đớn, răng khôn cũng được giải quyết mọt cách dễ dàng.
Nhưng kết quả là, anh nhất thời buông tay, khiến Ninh Ninh miệng đầy máu tươi nằm trên xe cứu thương.
Thẩm Hòa Ninh không cần nằm viện, đêm đó có thể về nhà, huống chi một nhóm bác sĩ trong khoa cấp cứu cũng không cho rằng, có Bạc Thời Dư ở bên người, Thẩm Hòa Ninh còn có thể xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn, không giải quyết được.
Bản thân bác sĩ Bạc chính là người bảo vệ sinh mạng mạnh mẽ nhất.
Khi trở về biệt thự Thành Nam, trời đã rạng sáng, gương mặt Thẩm Hòa Ninh sưng tấy rõ rệt, vừa sưng vừa nóng lại khó chịu, Bạc Thời Dư không nói một lời ôm lấy cô từ ghế phụ.
Nhiệt độ cơ thể của anh thiên thấp, sườn cổ lạnh lẽo, anh áp đầu cô gái nhỏ, khiến bên má bị đau của cô dính sát vào anh để hạ nhiệt.
Nhưng càng áp lại càng nóng, giống như kéo anh tới bên cạnh bếp lửa.
Cũng may khoảng cách gần, đêm khuya trên đường không có xe, tốc độ cũng rất nhanh, Giang Nguyên mặt cắt không còn giọt máu lái xe tiến vào tầng hầm, quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Anh Thời, Chu…… Chu Tĩnh Nhàn bị nhốt trong biệt thự, vẫn đang chờ anh về xử lý.”
Bạc Thời Dư không nói một lời, xuống xe đổi thành xe lăn, để Thẩm Hòa Ninh cuộn mình trên đùi anh.
Cô cao 1m 67, nhưng dáng người mảnh khảnh, đôi chân dài, lúc co lại chỉ bằng một quả bóng nhỏ, Bạc Thời Dư dùng áo khoác quấn lấy người từ đầu đến chân, đi thang máy lên tầng.
Chu Tĩnh Nhàn lo lắng tới mức tinh thần suy sụp, không biết phải chịu đựng như thế nào qua mấy tiếng đồng hồ, muốn tìm Nhậm Huyên xin giúp đỡ, nhưng bà ta đã bị khống chế hoàn toàn, không thể nhúc nhích, chứ đừng nói tới việc liên lạc với người khác.
Bà ta cũng lạc quan cho rằng, với sự khoan dung của Bạc Thời Dư đối với vợ chồng bọn họ trong quá khứ, chỉ cần bà ta tìm được lý do giải thích, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn lao.
Dù sao con hồ ly tinh kia không quá quan trọng, hơn nữa cũng không gây ra mạng người.
Bà ta ôm suy nghĩ như vậy, đợi đến khi Bạc Thời Dư trở về, thời điểm nghe thấy động tĩnh từ thang máy, bà ta đã biên soạn xong lý do thoái thác, kích động đứng dậy, muốn đánh đòn phủ đầu, giải thích một lượt.
Tuy nhiên lời nói đến bên miệng Chu Tĩnh Nhàn, ngay khi cửa thang máy mở ra, tất cả đều bị mắc kẹt trong cổ họng.
Bạc Thời Dư hơi cúi đầu, mặt không biểu cảm, ánh mắt hết sức chăm chú dừng lại trên người cô gái đang nép trong ngực mình, sau đó mới giống như bị quấy rầy, nặng nề nâng mắt lên, khóe môi khẽ cong.
Chu Tĩnh Nhàn lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Bà ta làm việc tại biệt thự Thành Nam hơn ba năm, trước giờ luôn cảm thấy, mặc dù có đôi khi Bạc Thời Dư không thể đoán được, khiến người ta có chút sợ hãi, nhưng chắc hẳn anh vẫn là người ôn hòa lịch sự tao nhã.
Cho tới giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, hai tay bà ta bắt đầu vô thức run rẩy trốn ra sau lưng, cuối cùng cũng ý thức được, có lẽ mình xong rồi.
Dường như trước nay bà ta chưa từng quen biết Bạc Thời Dư.
Trong ấn tượng của bà ta, Bạc tiên sinh có thể ôn tồn lễ độ, phổ độ chúng sinh, hiện tại người trước mắt này, lại có thể ngậm ý cười xẻ thịt lột da người khác.
Môi Chu Tĩnh Nhàn run rẩy, hoảng loạn nói: “Thời Dư, tôi, tôi thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện, tôi thấy trợ lý Giang bận quá, muốn giúp giúp đỡ cậu ấy, thế nên mới chủ động đưa cô Thẩm đi bệnh viện, tình cờ tôi lại có người thân làm nha sĩ ở đó, nghĩ rằng nhổ răng khôn khá dễ dàng, cũng không có gì khó khăn, đúng lúc giúp ông ấy gia tăng chút công trạng, cậu tha thứ cho sự ích kỷ lần này của dì Chu, lần sau ——”
Bà ta tự nhận mình nói rất hay, không phủ nhận toàn bộ hành vi của mình, giải thích cũng hợp lý, nếu đặt ở trước kia, chắc hẳn Bạc Thời Dư sẽ ——
“Không nhìn thấy cô ấy đang ngủ?” Bạc Thời Dư nhẹ giọng nói, không nghe ra chút cảm xúc nào, lạnh nhạt yêu cầu “Ngậm miệng lại.”
Ba chữ sau khiến trước mắt Chu Tĩnh Nhàn tối sầm.
Bạc Thời Dư đưa Thẩm Hòa Ninh lên tầng hai, đặt cô trở lại giường ngủ trong phòng, nhấn qua loa một cái trên má phải sưng đau của cô, Thẩm Hòa Ninh lập tức hét to mở mắt ra, ánh nước lung linh nhìn anh.
Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevalan.Đông Cung.
Ủng hộ nhóm dịch tại LuvEva nhé.
Nếu có thắc mắc xin inbox page Sắc - Cấm Thành hoặc page LuvEva land.
Anh lại gãi nhẹ: “Giả vờ ngủ thì giả vờ giống một chút, nằm yên, không được nhúc nhích.”
Thấy anh sắp rời đi, chóp mũi Thẩm Hòa Ninh không khỏi chua xót, cô cuốn chăn ngồi dậy hỏi: “Anh, buổi tối anh vẫn đi sao? Anh lại đến bệnh viện hay ngủ ở công ty?”
Bạc Thời Dư dừng lại trước cửa phòng cô, cách vài giây mới quay đầu lại, thấy cô ôm chặt lấy con hồ ly nhỏ không đáng tiền kia, hốc mắt đỏ bừng chăm chú nhìn anh.
Đống tro tàn cháy hết trong lồng ngực lại bùng cháy dữ dội.
Hay nói cách khác, kể từ lúc bắt đầu xông vào bệnh viện, từ lúc bắt đầu nhìn thấy tin nhắn thông báo cô bị nguy hiểm đến tính mạng, ngọn lửa chưa từng ngừng cháy lan ra đồng cỏ.
Bạc Thời Dư đáp: “Không đi.”
Anh nuôi thả cô, để cô được sống trong ngôi nhà này, nghĩ rằng giúp cô áo cơm không lo chính là chăm sóc và bảo vệ cô, nhưng tại nơi mà anh có thể duỗi tay chạm tới, cô lại rơi vào những tính toán và nguy hiểm.
Anh nên khóa cô lại, dùng dây xích trói chặt, luôn canh chừng mọi lúc mọi nơi.
Chu Tĩnh Nhàn ngồi trên mặt đất tại phòng khách tầng một, bất chấp tất cả la lối khóc lóc một hồi, ầm ĩ nói mình chăm sóc Bạc Thời Dư ba năm, muốn khiến anh mềm lòng.
Không phải sợ làm ồn đến Thẩm Hòa Ninh hay sao, bà ta phải kêu lớn tiếng hơn nữa, có lẽ ——
Bạc Thời Dư đóng cửa phòng Thẩm Hòa Ninh, quay lại tầng dưới, Chu Tĩnh Nhàn chưa từng cảm thấy tiếng xe lăn chuyển động lại khiến người khủng hoảng đến vậy.
Bà ta nuốt nước miếng, đang định kêu khóc, Bạc Thời Dư đã nâng tay lên, thấp giọng nói: “Kéo lại đây.”
Tại biệt thự, mấy người khống chế Chu Tĩnh Nhàn nghiêm túc đáp lời, âm lượng đều hạ xuống rất nhỏ, ngay sau đó Chu Tĩnh Nhàn bị túm chặt cánh tay, kéo mạnh xuống tầng hầm.
Chu Tĩnh Nhàn sợ hãi hét lên: “Thời Dư, Thời Dư, cậu định làm gì! Cậu thật sự muốn động thủ với dì Chu sao? Tôi và nhà họ Bạc các cậu có chút quan hệ họ hàng! Cậu đã quên hơn ba năm nay tôi chăm sóc cuộc sống của cậu thế nào rồi sao? Năm đầu tiên chân cậu bị tàn tật, cậu đã quên vết thương đó kinh khủng tới mức nào ư? Là tôi mỗi ngày đều thay thuốc cho cậu——”
“Tôi cũng có thể coi là nửa trưởng bối của cậu, con trai tôi bị bệnh nặng, không phải cậu còn tăng tiền lương cho tôi, giúp tôi sắp xếp bệnh viện hay sao?” Bà ta gần như muốn giậm chân đấm ngực, muốn khơi dậy tình cảm và lương tri của Bạc Thời Dư “Tại sao vì một cô gái không biết là ai, cậu phải nghiêm trọng với tôi như vậy?!”
Căn phòng dưới tầng hầm không thường xuyên sử dụng, bóng đèn lắp xa lại sáng yếu, cho dù đã bật hai bóng đèn, cũng không thể xua đi bóng tối đang bao trùm.
Bạc Thời Dư gần như hợp nhất với bóng tối không có cách nào chiếu sáng này, anh ngồi dựa lưng vào xe lăn, ngón tay đặt trên đầu gối, móc một sợi tóc dài Thẩm Hòa Ninh làm rơi ở đó.
“Tôi nói rồi” Giọng điệu anh bình tĩnh “Đừng làm cô ấy khóc.”
Chu Tĩnh Nhàn sững sờ dừng lại, sống lưng tê rần, bỗng nhiên nghe hiểu ý tứ của Bạc Thời Dư.
Lần trước khi anh nói những lời này, anh đã có ý cảnh cáo bà ta.
Bạc Thời Dư quấn sợi tóc đó quanh gốc ngón tay, vòng tròn mảnh mai màu đen nhạt, tựa như chiếc nhẫn đơn sơ nhất, cũng thành tín nhất.
“Không biết cô ấy là ai?”
Giọng nói của anh rất từ tính, tan biến vào tầng hầm tối tăm, âm cuối cười như không cười, tựa như cố ý đùa giỡn, nhưng cũng cực đoan đến tận xương.
“Là Thẩm Hòa Ninh.”
“Là tâm can (*) tôi nuôi lớn.”
(*) : Tim và gan.