Lúc trước, hai chữ lấy lòng do chính miệng cô nói với Bạc Thời Dư, cô không nhớ mình xem được từ người bạn cùng phòng Tiểu Hoàng Văn hay ở nơi nào, cũng không biết chính xác phải làm ra sao.
Hiện tại lời này bị anh trả lại nguyên vẹn, nửa cố ý nửa nghiêm túc, cộng thêm sự quyến rũ của vô số ý vị dò xét, các sợi dây thần kinh khắp người Thẩm Hòa Ninh đều thắt lại, mũi chân ở trong giày vô thức cuộn tròn.
Quanh tai cô dường như có thêm một lớp màng mỏng, ngăn cách tạp âm của buổi vũ hội ở bên ngoài dải ngân hà, cô túm chặt vạt áo của Bạc Thời Dư, dùng sức hô hấp từng chút một.
Cuối mùa thu, hành lang đen nhánh trống trải không có thiết bị sưởi ấm, không khí mà cô hít vào rất lạnh, nhưng khi thở ra, sóng nhiệt như thiêu đốt làn da.
Đề bài kiểm tra là nguyên văn lời cô nói, không thể phản bác cũng không thể cò kè mặc cả, thậm chí càng cảm thấy khiêu chiến, đồng thời khơi dậy ham muốn chinh phục nào đó.
Nếu có thể khiến anh rung động thất thố trước mặt cô, không còn trấn định như vậy nữa, có phải điều đó có nghĩa là…… anh không chỉ bị cô ép dạy học, mà còn có một chút tình yêu nam nữ.
Lồng ngực Thẩm Hòa Ninh trào dâng sự hưng phấn thầm kín, máu chảy mãnh liệt khiến đầu óc có chút choáng váng, nhưng càng muốn làm, chân tay lại càng luống cuống, không biết phải làm sao.
Hơi thở của cô run rẩy, tựa như sưởi ấm, trước tiên duỗi tay đến bên hông Bạc Thời Dư, đặt ở hai bên sườn, theo bản năng nhẹ nhàng bóp khẽ, trúc trắc sờ soạng qua lớp quần áo mỏng manh, không cảm nhận được sự kháng cự của anh, cô vui vẻ tới mức quả thực muốn nhảy cẫng tại chỗ.
Tiện đà được nước lấn tới, cô vuốt ve dọc theo vân da kéo dài về phía trước, vô thức cúi người xuống, áp môi lên khóe miệng mát lạnh của anh, nếu không chạm vào, cô sẽ vươn một chút đầu lưỡi ra nếm thử.
Lần đầu tiên Thẩm Hòa Ninh vượt rào với anh như vậy, giống như chú sóc nhỏ ham ăn, đột nhiên bị chiếc bánh kem quả hạch mà mình mơ tưởng bấy lâu nay đập trúng, dòng máu hưng phấn sôi sục, lại không biết nên bắt đầu hạ miệng từ đâu, ngây ngô liếm láp khắp nơi, nhưng kiểu lỗ mãng không có kết cấu này, thực tế càng khiến người ta khó lòng chịu đựng nổi.
Bạc Thời Dư nhắm hai mắt nâng đầu lên, cổ họng vẽ ra đường cong thon dài mảnh khảnh trong bóng tối, yết hầu lặng lẽ trượt xuống dưới, mở miệng nói: “Hòa Miêu, nếu chỉ như vậy thì không đủ tư cách.
”
Trên chóp mũi cao thẳng của Thẩm Hòa Ninh lấm tấm mồ hôi, cô cọ cọ về phía trước, dùng đôi môi chạm vào lông mi đang rủ xuống của anh: “Bỏ qua việc nắm tay, đầu tiên là ôm, đến hôn, sau đó tiếp tục hôn sâu, đó là các bước anh dạy em.
”
“Vậy có phải từ nhỏ anh đã dạy em, học thứ gì cũng phải linh hoạt, từ một suy ra ba hay không?” Giọng nói của anh không nghe ra chút gợn sóng nào, tuy nhiên mạch nước ngầm không muốn ai biết lại đang mạnh mẽ dâng trào “Muốn thông qua bài kiểm tra, khiến anh thất thố trước mặt anh, mức độ này sao có thể đủ được.
”
Thẩm Hòa Ninh ăn vạ trên người anh, lưu luyến trên lông mi anh không chịu rời đi, chậm rãi thấm ướt những sợi lông mi đen dài tinh tế kia, hồn nhiên năn nỉ: “Thầy giáo Bạc…… Vậy anh dạy em nên làm thế nào đi, loại cầm tay chỉ việc ấy, em sẽ chăm chỉ học tập.
”
Bạc Thời Dư đưa tay lên ôm gáy cô, để cô dựa vào vai mình, quay đầu như gần như xa mà ghé sát tai cô, êm dịu trầm thấp, như thể bài giảng nghiêm khắc nhất trong lớp học, nhưng từng câu từng chữ lại đang giới thiệu nhược điểm của mình cho cô.
“Đừng chỉ dừng tay ở hai bên, lui về phía sau, rồi tiếp tục tiến lên trên” Anh khàn khàn chậm rãi “Sống lưng của thầy tương đối mẫn cảm.
”
Vành tai Thẩm Hòa Ninh nóng tới mức rỉ máu, nói gì nghe nấy rời đôi tay về phía sau thắt lưng của anh, một điểm tự thông, lần theo các khớp xương ở sống lưng với những đường cong lưu loát, tiến từng chút về phía trước, cho đến tận gáy, đầu ngón tay châm ngòi cho những tia lửa vô hình trên khắp mọi nẻo đường.
Lồng ngực Bạc Thời Dư phập phồng, ẩn giấu dưới vạt áo.
Anh vẫn cứ vững vàng, tựa như mặt sông sâu xa không chút gợn sóng, chỉ dạy cho cô những kiến thức cơ bản không liên quan gì đến bản thân anh: “Chuyển từ gáy đến xương quai xanh, nơi đó cũng là vùng cấm.
”
Thẩm Hòa Ninh hoàn toàn quên mất việc hít thở, thậm chí bên trong xoang mũi cũng có chút nóng ẩm.
Mười ngón tay của cô thon dài mềm mại, không chút khách khí lướt qua hai bên cổ, cho đến khi gặp phải xương quai xanh sắc bén hơi lồi ra của anh, vô thức tăng thêm chút sức lực, xoay vòng.
Cô vô tình, hoàn toàn dựa vào băng năng, không hề mang theo bất cứ kỹ xảo nào, nhưng lại khiến người ta khó cưỡng lại nhất.
Mi tâm Bạc Thời Dư nhíu lại, khe rãnh sắc nhọn, khóe môi mím chặt, không chút để ý mà hỏi cô: “Hòa Miêu, em có thể thử chạm vào yết hầu một chút.
”
Trái tim Thẩm Hòa Ninh sắp căng trướng, cô luyến tiếc buông tay, hiểu biết thấu đáo trực tiếp cúi đầu xuống, dùng môi đỏ chạm vào, vừa ngoan ngoãn lại kiên trì hôn lên.
Xương quai xanh nối với làn da dưới lòng bàn tay của cô dường như đột nhiên bốc cháy, lại giống như chỉ là ảo giác, người bị thiêu đốt thực ra chính là cô.
Thẩm Hòa Ninh không phân biệt được, mơ hồ cảm nhận được các cơ trên cánh tay căng ra nặng nề, như muốn giữ chặt lấy cô, mà cô thì không cần thầy dạy cũng tự hiểu, nâng mặt lên, ôm cổ anh, chủ động hôn môi anh dưới hành lang tối tăm nhìn không rõ.
Cô rụt rè vượt quá giới hạn, móc vào lưỡi anh, khoảnh khắc cuốn lấy nhau, cánh tay cô không khỏi run rẩy, càng tức hơn là nơi này thật sự quá tối, lại một lần nữa không thể nhìn thấy biểu cảm và phản ứng thật sự của anh.
Có thứ gì đó bị siết chặt thành từng mảnh trong không khí, mang theo trầm hương se khít và sự gần gũi ấm áp ngọt ngào của thiếu nữ.
Một nụ hôn sâu không thể khám phá lẫn nhau, khiến ý thức của Thẩm Hòa Ninh có chút tan rã, Bạc Thời Dư nắm lấy bả vai cô đẩy ra sau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi thất thần của cô.
“Học rất nhanh, nhưng em có biết, trọng điểm của lấy lòng nằm ở đâu hay không?”
Thẩm Hòa Ninh mê mang lắc đầu.
Anh đặt ngón tay lên khóe miệng cô, cọ qua chỗ ướt át: “Điểm quan trọng, nằm ở việc nắm giữ điểm yếu của đối phương, sau khi kích thích đối phương xong phải lập tức dừng lại, Hòa Miêu là con gái, khi yêu không thể lấy lòng đối phương, mọi việc em làm để khiến đối phương không thể chịu đựng được, muốn nhiều hơn nữa, sau đó…… đến lấy lòng em”
Thẩm Hòa Ninh bị anh khống chế trước người, nghe vậy thì mở to hai mắt, muốn giãy giụa lại không có sức phản kháng, cô mờ mịt nhìn anh hơi cúi người tới đây, cô vội vàng hấp thu dưỡng khí.
Hơi thở của anh quá nóng, lướt qua má cô, ngón tay từ sau gáy trượt xuống, đặt trên xương bướm, vừa giống đặt câu hỏi lại tựa như mê hoặc: “Có cần giáo viên tiếp tục hướng dẫn cho em nữa không?”
Thẩm Hòa Ninh sắp chảy nước mắt, cô vội vàng gật đầu, đôi mắt tựa hai đóa hoa đào ướt dầm dề, kéo người ta sa đọa vào đáy vực sâu hơn.
Sức lực trên tay Bạc Thời Dư dần thoát khỏi sự khống chế, bóp khung xương mảnh mai của cô, nhiệt độ sôi sục tàn phá thân thể đang cảnh cáo anh như thế là đủ rồi.
Ngần ấy năm anh vẫn luôn bị giam giữ trong bóng tối, cuối cùng cũng được nghênh đón ánh nến mà anh khát vọng nhất, anh biết thời gian cô dập tắt, mất đi lý trí lao vào như một con muỗi, chống đỡ mặt ngoài bình tĩnh, điên cuồng tìm kiếm nhiệt độ cơ thể cô, không muốn dừng lại cho đến khi nó bị thiêu rụi.
Làm sao Ninh Ninh có thể biết, anh bị cảnh tượng đêm nay đâm trúng, muốn đến gần cô, khoác lên mình nhiều lớp ngụy trang thanh cao, dẫn đường cho cô chạm vào để dụ dỗ anh, khát vọng cô có thể lưu giữ lại chút ký ức ở trên người anh.
Thoạt nhìn cổ áo của anh có vẻ không hề rối loạn, nhưng ở nơi tối tăm bị áo choàng che giấu, đã sớm nóng bỏng đau đớn tới mức dày vò.
Thẩm Hòa Ninh thúc giục gọi: “Anh……”
Bạc Thời Dư ôm cô vào lòng, quần áo cọ xát vào nhau, động tĩnh ái muội, vũ hội ở sảnh trước cũng tới lúc tan cuộc, cánh cửa bị người đẩy ra rồi đóng lại, ánh sáng hỗn loạn chiếu sáng hành lang trong chốc lát, lướt qua một bóng dáng cao gầy ở đằng xa, đang muốn tới bên này tìm kiếm ai đó.
Tạ Huyền Châu nhìn thẳng, cứng đờ tại chỗ, Bạc Thời Dư ấn lưng Thẩm Hòa Ninh, kéo cô vào giữa vòng tay của mình để bảo vệ, ngay cả tóc cũng không muốn người ngoài nhìn thấy.
Anh nuốt khan, quay đầu lại, ánh mắt xẹt qua gương mặt Tạ Huyền Châu, ngón tay vuốt mái tóc dài của Thẩm Hòa Ninh đâu vào đấy, rũ mắt xuống dùng môi khẽ chạm, vỗ về cô: “Hòa Miêu, về nhà thôi.
”
Thẩm Hòa Ninh vừa nghe vậy, tất nhiên không thể đồng ý ngay lập tức, thật vất vả cô mới đẩy được tiến độ tới mức này, sao có thể nói đi là đi?
Cô không nhìn thấy Tạ Huyền Châu, nâng người lên, ủ rũ nói: “Đã nói muốn em lấy lòng ——”
Ba chữ sau được phát âm đặc biệt thanh thúy, cô còn chưa kịp nói rõ thì môi đã bị lấp kín kịp thời, thắt lưng cũng chùng hẳn xuống.
-
Thẩm Hòa Ninh miễn cưỡng bị một nụ hôn mua chuộc, dự định về nhà sẽ tiếp tục, nói không chừng còn đạt được những thành công vượt trội, cũng không phải không có hy vọng đột phá chương trình tốt nghiệp gì đó trong ngày hôm nay.
Nhưng tính chất công việc của Bạc Thời Dư vĩnh viễn không thể đoán trước, còn chưa đi tới cổng biệt thự, bên phía bệnh viện đã xảy ra tình huống khẩn cấp.
Hằng ngày Bạc Thời Dư sẽ không ngồi khám tại phòng khám của bệnh viện, anh chỉ tiếp nhận hội chẩn và phẫu thuật cho những bệnh nhân nặng ở khoa điều trị nội trú, có quá nhiều thời gian nằm ngoài tầm kiểm soát.
Trước khi rời đi, anh cong đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Hòa Ninh: “Sắp có tuyết rồi, buổi tối đừng quên tăng nhiệt độ, nếu bị cảm lạnh, sẽ không có ai chăm sóc em đâu.
”
Nói xong, anh đẩy cửa xe để Thẩm Hòa Ninh bước xuống, nhưng cô hề không nhúc nhích, thay vào đó, cô nghiêng người tiến lại gần, cẩn thận lau sạch từng chút son còn vương trên má giúp anh.
Cô cách quá gần, sự run rẩy giữa hàng mi rất rõ ràng.
Đó là cô em gái lớn lên trên lưng anh, là cô cháu nhỏ trên danh nghĩa mà người ngoài đều biết đến, hiện tại đã trở thành vực sâu mà anh không thể nhảy ra được.