Chiều Hư Vai Phản Diện


Lúc Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đến trạm phát thanh, bên trong không chỉ có một mình Châu Văn Vũ.

Cậu ấy chỉ vào hai nam sinh trong đó: “Đây là Đặng Tự Thắng lớp số 7 và Đường Toàn Hồng lớp số 8, cứ để bọn họ đọc cùng các cậu.

”Lâm Bạch Du gật đầu với họ.

Tần Bắc Bắc thì lại quen họ: “Các cậu đọc thêm một chút không sao chứ?”Đặng Tự Thắng vẫn luôn nhìn cô ấy, nghe vậy lập tức nói: “Đương nhiên không sao, con trai mà, làm nhiều một chút cũng nên mà.

”“Vậy các cậu có cần học xem dùng như thế nào không?” Châu Văn Vũ hỏi.

“Cái này có gì mà học, đọc nhiều bằng microphone là được, đơn giản.

” Tần Bắc Bắc nhìn về phía Lâm Bạch Du: “Cậu muốn làm quen một chút không?”Lâm Bạch Du suy nghĩ: “Tớ thử trước xem sao.

”Mọi việc phải ra tay trước để tránh giữa đường xuất hiện sai sót.

Lần này cô đọc trước toàn trường, nếu bởi vì không quen mà xảy ra sai sót, truyền đi không nói đến ảnh hưởng không tốt mà cũng thể hiện cô không chuyên nghiệp.

Nếu đã nhận công việc này thì phải làm tốt.

Micro dùng để đọc bản thảo không giống với loại mic trợ giảng của thầy cô dùng để giảng bài, là loại có thể đặt ở trên bục, chỉ cần nói vào là được.

Lâm Bạch Du thử chốt mở, rất đơn giản.

Vốn trạm phát thanh có sáu người, bốn nam ba nữ, lần này hai nữ sinh đều đăng ký cuộc thi trong lớp cho nên vắng mặt.

Một nữ sinh khác thì hai ngày trước xin nghỉ bệnh, hôm nay vừa mới tới.

Cho nên Châu Văn Vũ mới tìm tới Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc.

Châu Văn Vũ nhẹ nhàng thở ra: “Không thành vấn đề, vậy các cậu đến phòng học trống dời bàn đến sân thể dục đi, sáng hôm nay đọc một lát là được, buổi chiều các cậu phải cố gắng, tôi còn mua một ít kẹo nhuận họng, mấy ngày này các cậu nhớ ăn.

”Tần Bắc Bắc kinh ngạc: “Cậu làm trưởng trạm cũng không tệ đấy.

”Châu Văn Vũ vui vẻ nhận: “Việc đó thì không cần để tâm, năm cuối rồi.

”Cậu ấy nói xong mới phát hiện Liêu Yến đứng ở cửa nên lại hỏi thêm vài câu về chuyện bị bệnh, Liêu Yến trả lời rồi nhìn về phía Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc.

“Tôi khoẻ rồi, vẫn cần tôi chứ?”Châu Văn Vũ “à”một tiếng: “Lúc trước cậu bị bệnh, tôi cho rằng hôm nay có lẽ cậu cũng không tới nên mời các cậu ấy.

”Liêu Yến gật đầu: “Tôi biết rồi.

”Cô ấy nhìn lướt một vòng lên tóc của Tần Bắc Bắc, sau đó nói: “Vậy tôi đi trước đây, vừa khéo đi xem thi đấu.

”Cái bàn rất nhanh đã được dời đến dưới tòa hành chính.

Tòa dạy học của trường cấp ba ở bên ngoài tòa hành chính, cho nên muốn đến sân thể dục, trước tiên phải đi qua bên dưới tòa hành chính, mọi người đều nhìn thấy bọn họ.

Thấy Tần Bắc Bắc và Lâm Bạch Du xinh xắn đứng ở đó, có bạn học nhiệt tình nói: “Hôm nay tôi viết một tờ giấy, các cậu phải đọc đó.

”“Viết bảy tám cái thì sẽ có thể đọc được cái của tôi, năm ngoái có ba cái mà không đến lượt tôi một cái nào!”-Đúng lúc này, một nam sinh đi tới: “Châu Văn Vũ, vậy tôi thì sao?”Vốn Lâm Bạch Du cho rằng lại là người không quen biết, đối phương vừa đến gần, trong trí nhớ của cô nảy ra một cảnh tượng.

Hình như nam sinh này từng dây dưa với Tần Bắc Bắc, vào lúc cô và Tần Bắc Bắc vừa quen nhau.

“Vì sao tôi không được chọn?” Cậu ta hỏi.

“Gia Tuấn.

” Châu Văn Vũ gọi một tiếng: “Cái đó, lúc trước cậu và bạn học Tần ầm ĩ đến mức hơi không thoải mái nên tôi không tìm cậu.

”Tần Bắc Bắc khoanh tay quay mặt đi, không nhìn cậu ta.

Châu Gia Tuấn nhìn chằm chằm ót của Tần Bắc Bắc, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, hôm nay cô ấy còn xinh đẹp hơn lúc trước: “Tôi cũng sẽ không ảnh hưởng chính sự.

”Liêu Yến đã đi nhưng quay lại, bước ra từ trong đám đông: “Chứ không phải bọn họ sợ à?”Châu Gia Tuấn trầm mặt, liếc Liêu Yến một cái: “Châu Văn Vũ, tôi muốn hỏi, tôi và Bắc Bắc cũng đâu có không thoải mái, cậu loại tôi như vậy, tôi không chấp nhận.

”Châu Văn Vũ đau cả đầu.

Cậu ấy không hiểu, trước kia đại hội thể thao mỗi năm đều là miễn cưỡng đọc bản thảo, sao năm nay cứ nhất định phải đòi lên.

“Dựa vào đâu hai người họ có thể, tôi thì không thể?” Châu Gia Tuấn chất vấn, ngón tay chỉ vào hai người Đặng Tự Thắng: “Nếu không thì công bằng mà chọn.

”Lâm Bạch Du kéo kéo Tần Bắc Bắc, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu ta muốn cùng cậu hay không?”Tần Bắc Bắc không phủ nhận, nhẹ gật đầu.

“Vậy tôi nói một câu công bằng, Gia Tuấn khá quen thuộc với phương diện này, nếu hai cậu đã không thoải mái, vì sao lại để lại một người?” Liêu Yến bỗng nhiên lên tiếng.

Lâm Bạch Du nghe thấy thì nhíu mày.

Ý tứ của những lời này nghe ra không thể rõ ràng hơn.

Liêu Yến cười: “Tôi chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác.

”Tuy Lâm Bạch Du có không thèm để ý thì cũng nở nụ cười, nhìn cô ta, bình tĩnh mở miệng: “Bởi vì cần hai nữ sinh.

”Liêu Yến trả lời: “Vì sao vậy, một nữ sinh cũng được mà.

”“Một người quả thật được.

” Tần Bắc Bắc hết sức vui mừng, chuyện rõ ràng như vậy, ở đây ám chỉ cái gì chứ: “Tinh Tinh, tớ có thể không lên, đặc biệt quạt gió rót nước cho cậu.

”Nếu mà nói đàng hoàng, nói thẳng, có lẽ cô ấy sẽ trực tiếp cùng Lâm Bạch Du rời khỏi, vốn dĩ cũng chỉ là công việc thêm vào.

Nhưng kiểu móc mỉa này, cô ấy không vui.

Bản thân Tần Bắc Bắc dù không làm, cũng muốn khiến người khác không vui.

Hóa ra vừa rồi lúc Liêu Yến rời đi, thật ra trong lòng cũng không vui.

Mỗi người đều nhìn ra mấy người của trạm phát thanh bất thường, bạn học dừng bước lại để vây xem cũng càng ngày càng nhiều.

Liêu Yến bị cô ấy khiêu khích thì trong lòng phát cáu: “Tôi cũng muốn hỏi, dựa vào đâu mà một nữ sinh cũng được, còn phải là người ngoài, chẳng lẽ tôi không được sao?”Cô ta chỉ vào Lâm Bạch Du.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui