Chiều Hư Vai Phản Diện


Hôm Giáng sinh, thành phố Phong Nam đón trận tuyết rơi đầu tiên.

Thầy giáo môn Toán còn đang đứng trên bục giảng bài, sức chú ý của không ít học sinh đã chuyển ra bên ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú bông tuyết đang rơi, nhỏ tiếng truyền nhau “bí mật” này.

Tần Bắc Bắc nhờ có chồng sách che khuất, chụp một bức ảnh, đăng lên trang cá nhân: [Tuyết rơi rồi.

]Chuông hết tiết vừa vang lên, mọi người chạy hết ra ngoài.

Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du ra khỏi lớp, lúc xế chiều, tuyết đã chất thành một lớp mỏng.

Chỉ có điều cầm lên tay sẽ tan ra.

Lâm Bạch Du cũng chụp một bức ảnh, đăng lên trang cá nhân, chỉ Tuỳ Khâm có thể thấy: [Trận tuyết đầu tiên ngắm cùng cậu.

]Cô đăng xong, ngó vào trong lớp nhìn.

Tuỳ Khâm đang chơi điện thoại, thỉnh thoảng nói chuyện với tụi Phương Vân Kỳ, tinh thần thoải mái.

Lúc hết tiết cuối cùng, trang cá nhân của Lâm Bạch Du có thêm một lượt thích.

Lâm Bạch Du đang mừng rỡ, nghe thấy tiếng Tần Bắc Bắc: “Tinh Tinh, không ngờ hôm nay cậu lại không đăng lên trang cá nhân!”Sau đầu cô có cảm giác bị nhìn thấu.

Quả nhiên, Lâm Bạch Du vừa quay đầu lại, đã thấy Tuỳ Khâm đang nhìn mình.

“Chưa đăng lên trang cá nhân?” Anh hỏi.

“Người khác không có.

” Lâm Bạch Du nói: “Chỉ có cậu có.

”Tuỳ Khâm không nói có được hay không, nhướn mày, “Đi đây.

”Ra khỏi lớp, anh lại dừng lại, “Lâm Bạch Du.

”Lâm Bạch Du a một tiếng: “Sao đấy?”Tuỳ Khâm hờ hững hỏi: “Cậu không ăn cơm à?”Lâm Bạch Du nhìn Tần Bắc Bắc đang đợi mình ở trước mặt, rồi lại nhìn thiếu niên đang đứng trên hành lang — Hội chứng khó lựa chọn.

“Tinh Tinh, tớ đi trước đây.

” Tần Bắc Bắc kéo Phương Vân Kỳ đi: “Cậu nhớ về sớm trang trí lớp học nhé.

”Buổi tối là tiệc liên hoan tối Nguyên đán sớm.

Trong vòng một tháng, tóc của Phương Vân Kỳ đã mọc ra kha khá, nay là đầu đinh thực sự, chân tóc trên đỉnh đầu xanh đen, sờ vào cứng ráp.

Cậu bị cô ấy kéo ra ngoài, va vào bạn học đi qua, mũ rơi xuống.

“Mũ mũ!”Tần Bắc Bắc nhìn Phương Vân Kỳ cúi đầu nhặt mũ, ánh mắt đặt trên chiếc đầu đinh của cậu.

“Phương Vân Kỳ.

”Phương Vân Kỳ đứng dậy, phủi bụi đi, rồi đội lên đầu mình, coi cô ấy là cái gương: “Sao, tiểu gia không đội lệch chứ?”Tần Bắc Bắc lắc đầu.

Phương Vân Kỳ: “Vậy đi thôi?”Tần Bắc Bắc không động đậy, nói: “Tóc cậu mọc rồi.

”Phương Vân Kỳ giơ tay sờ mũ, “Đợi mai tôi đi cạo.

”Tần Bắc Bắc nhẹ giọng nói: “Không cần, nuôi tóc đi.

”Cô ấy làm ra vẻ mặt ghét bỏ, ngữ điệu không chút nể nang: “Vì cậu để tóc dài đẹp trai hơn.

”Cậu không cần cạo đầu vì tôi nữa.

-Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, Tuỳ Khâm đi bên cạnh Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du rất ít khi đi riêng với anh ở trong trường, hay cảm thấy có nhiều người đang nhìn mình.

Nhất là khi hôm nay thầy cô không quản lý, mọi người còn suồng sã hơn nhiều.

Lâm Bạch Du thường ngày quan tâm chuyện chuyển nhà của Tuỳ Khâm: “A Khâm, bao giờ cậu chuyển ra thế?”Tuỳ Khâm khẽ nói: “Sắp rồi, còn một chuyện phải xử lý.

”Lâm Bạch Du không biết chuyện gì, nhưng tin chắc anh có thể xử lý mọi chuyện.

Canteen tối nay không có nhiều người, vì tiệc liên hoan Nguyên đán, không học tự học tối, rất nhiều bạn học lén lút về nhà hoặc ra ngoài chơi.

Lâm Bạch Du định đi gọi món cùng Tuỳ Khâm, bị anh giữ lại.

Cô ngước đầu lên hỏi: “Cậu biết tôi thích ăn gì không?”Tuỳ Khâm cúi đầu: “Cậu có thể nói.

”Lâm Bạch Du liệt kê vài món, rồi lại nói: “Nhưng mà, có lẽ tối nay có món khác, tôi tự đi là được rồi.

”Cuối cùng Tuỳ Khâm vẫn không thể ngăn nổi Lâm Bạch Du.

Quả nhiên, Lâm Bạch Du đoán không sai, vì hôm nay ít người, các loại món cũng không nhiều, nhưng có thêm món gà hấp muối.

Khẩu phần ăn của cô nhỏ, chọn xong nhìn Tuỳ Khâm đang ở cửa bên cạnh: “Tôi đi tìm chỗ trước đây.

”Không ngờ, vừa quay người, đã đụng phải người khác.

Khay cơm va vào nhau, nước canh rơi vãi.

Lâm Bạch Du chỉ cảm thấy vai mình chịu một lực cứng rắn, người đã bị kéo ra xa khỏi chỗ ban đầu.

Giật mình xong, cô ngẩng đầu nhìn thấy mặt Từ Phi Phi.

Đồng tử Từ Phi Phi phản chiếu Tuỳ Khâm đang kéo Lâm Bạch Du vào lòng, tay anh đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô.

Nhìn giống một cặp đôi thân mật.

“Có bị bỏng không?” Tuỳ Khâm trên đỉnh đầu hỏi.

“Không…” Nhịp tim Lâm Bạch Du tăng nhanh, một mặt là bị Từ Phi Phi doạ, một mặt là vì thân mật với Tuỳ Khâm thế này.

Tuỳ Khâm nới lỏng tay, đổi thành bả vai khác, xoay người cô lại, quan sát trên dưới, nhíu mày.

Anh ngẩng đầu, liếc nhìn người trước mặt: “Xin lỗi.

”Từ Phi Phi giương to hai mắt, “Em có phải cố ý đâu!”Dĩ nhiên là cô ta cố ý, vừa vào canteen đã thấy hai người đi riêng thân thiết như vậy, cộng thêm cả tin đồn lúc trước, Lâm Bạch Du vốn không nghe lời cô ta.

Cô biết hậu quả phải chấp nhận.

Tuỳ Khâm không hề kiên nhẫn: “Có nói không?”Dứt lời, chị em của Từ Phi Phi kéo tay áo cô ta, nhỏ tiếng: “Tuỳ Khâm trông rất tức giận đấy, hay là…”Từ Phi Phi cắt chặt môi, nhìn Lâm Bạch Du được anh bảo vệ, chỉ thấy mình mất mặt vô cùng: “Lâm Bạch Du, cậu cũng cần tôi xin lỗi à?”Lâm Bạch Du gật đầu: “Cậu là vô ý thật à?”Cô không tin.

Canteen chẳng có mấy mống người, trống trải, sao Từ Phi Phi lại va vào cô dễ dàng và chuẩn xác như vậy, nếu không có Tuỳ Khâm, e là bây giờ cô đã dính nước canh khắp người rồi.

Tuỳ Khâm thờ ơ nhìn phía trước.

Sau nửa phút im lặng, Từ Phi Phi mới cắn răng nói: “Xin lỗi.

”Lâm Bạch Du nắm lấy tay áo của Tuỳ Khâm, thấp giọng: “Tôi đi lấy một suất mới.

”Cô đã quen động tay động chân với Tuỳ Khâm, từ sự né tránh ban đầu của Tuỳ Khâm, đến sự bình tĩnh của bây giờ, đều không đặt nặng.

Nhưng lọt vào mắt người khác, hai người thân thiết như không còn ai khác, giống như đang khoe khoang.

Từ Phi Phi chỉ thấy ngứa mắt: “Tuỳ Khâm, sao anh lại bảo vệ cậu ta thế? Hai người mới quen nhau có mấy tháng thôi mà?”Cô ta đã học cùng trường với Tuỳ Khâm gần ba năm rồi!Tuỳ Khâm nâng mí mắt, đanh giọng: “Ai nói với cậu mới có mấy tháng?”Bọn họ đã có liên hệ từ 17 năm trước rồi.

Số ít bạn học vây xem đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cảm giác có một bí mật có thể tiết lộ, cuối cùng chính chủ lại không hề có ý định nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui