Chiều Hư FULL


Nhiệt độ bên trong xe dần dần tăng lên.
Kiều Lộc hơi ngẩng đầu lên, từng chút từng chút một đáp lại nụ hôn của GiangKỳ.
Mới đầu Giang Kỳ còn rất dịu dàng, một lát sau lại giống như chưa thỏa mãn, càng ngày càng hung hăng hơn, giống như là phải bù đắp lại hai năm cô đơn sau khi chia tay.
Dần dần, anh lại bắt đầu bất mãn với hiện trạng, lúc Kiều Lộc làm loại chuyện này cô không thể nào tập trung vào hai việc được, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung lên môi Giang Kỳ, anh ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi của anh và cô dây dưa với nhau, sự xâm lược của anh càng ngày càng mạnh bạo, sau đó đôi môi nóng bỏng lại cảm thấy lành lạnh, đầu óc cô đang hỗn loạn, tưởng rằng Giang Kỳ không hôn nữa, cô vẫn đang bối rối, ai ngờ một giây sau, Giang Kỳ cắn lấy cằm cô!
Kiều Lộc không kịp đề phòng bị anh cắn một cái, cô hừ một tiếng, một tiếng hừ này lại giống như đổ thêm dầu vào lửa cho bầu không khí đang mập mờ này.
Tai của Kiều Lộc là nơi nhạy cảm nhất, có thể là do Giang Kỳ cố ý chơi xấu để Kiều Lộc lại hừ thêm tiếng nữa, hôm nay Kiều Lộc mặc một chiếc váy dệt kim liền thân, không tiện làm những chuyện khác, nụ hôn của anh dần dần đi xuống cằm cô, men theo đường quai hàm trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đến dái tai cô.
Dái tai giống như đôi môi thứ hai vậy, Giang Kỳ cũng cắn nhẹ một cái, hơi thở nóng như thiêu đốt.
Kiều Lộc bị hôn đến nỗi không phân biệt rõ đông nam tây bắc, cô phải nghiêng sang một bên, đón nhận tất cả từ Giang Kỳ.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy tay mình lạnh như băng.
Nhiệt độ bên trong xe quá cao, kem chảy mất rồi.
Cô kêu lên một tiếng, một tiếng này thu hút được sự chú ý của Giang Kỳ, anh tưởng rằng mình đã làm cô đau, động tác của anh dừng lại, anh và cô tách ra, dùng một tay nâng mặt cô lên, giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Làm em đau à?"
Bốn chữ, Kiều Lộc ngây người một phút, sau đó đỏ mặt lắc đầu, giọng nói cũng hơi khàn, cô nói: "Kem tan mất rồi..."
Tóc cô hơi rối, chiếc váy dệt kim cũng nhăn nhúm, cổ áo cũng bị lệch sang một bên, để lộ bờ vai trắng trẻo, nhìn dáng vẻ giống như vừa bị bắt nạt.
Đã như vậy rồi, cô còn ỏn ẻn như vậy, giống như là đang làm nũng...
Cổ họng Giang Kỳ căng lên, trở nên khô khốc, cả người như muốn bốc lửa.
Thứ tan đi không phải là kem mà là lý trí của anh.
Anh biết, chiếc xe này, đang ở ngoài cửa cửa hàng tiện lợi, tối nay nhất định được làm gì khác, chẳng qua là anh cắn lên vai Kiều Lộc một cái để trừng phạt, không mạnh, lúc cắn lên anh còn dùng răng cọ một cái.
Ánh mắt Kiều Lộc không dám nhìn xuống nữa...!Chiếc váy dệt kim không dày, anh lại quá nóng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được quá trình anh "đứng dậy" và "lớn hơn" nữa...
Giang Kỳ rất chú trọng đến cảm giác, vì thế Kiều Lộc không ngăn anh lại, để mặc cho anh cắn, để anh âm thầm phát tiết.
Giang Kỳ dường như cũng nhận ra được trạng thái lúc này của mình không được tốt lắm, cắn xong, anh tựa trán lên hõm vai cô, từ từ bình tĩnh lại.
Sự chú ý của Kiều Lộc tập trung vào kem, bàn tay dính nhớp, thật khó chịu.
Nhìn thấy Giang Kỳ không thể bình tĩnh lại được, Kiều Lộc hỏi: "Hay là, anh ăn một ít đá để hạ nhiệt nhé?"
Cô vừa nói xong, lại bị cắn thêm một cái nữa, lần này là phía trên ngực cô...
Kiều Lộc cảm thấy đầu óc mình bị ngu rồi, những lúc thế này nên để anh tự mình bình tĩnh lại, cô nhiều lời làm cái gì chứ!
Kết quả, Giang Kỳ đứng dậy thật, anh ngồi lại chỗ cũ, còn cướp lấy cây kem từ trong tay cô.
Kiều Lộc: "!"
Kiều Lộc trách móc, "Anh không thể mua thêm một cái nữa được à..."
Chẳng lẽ cô không cần hạ nhiệt?!
Giang Kỳ rút một tờ khăn ướt, giúp cô lau tay, anh lau từng ngón một, lau rất cẩn thận.
Kiều Lộc không thể giả chết được, cô cũng cần bình tĩnh!
Cô nhanh chóng rút tờ khăn giấy ướt ở trên tay Giang Kỳ ra, giọng nói có chút hốt hoảng, "Em tự làm được."
Giang Kỳ ừ một tiếng, giọng nói rất nặng nề.
Lỗ tai Kiều Lộc nóng đến nỗi sắp nhỏ máu.
Đợi đến khi lau xong, cô nhìn thấy Giang Kỳ đang chậm rãi ăn kem.
Giang Kỳ thật sự không thích ăn ngọt, năm đó anh đã hứa là anh sẽ cam kết theo sở thích của Kiều Lộc, quả thật anh cũng đã làm được, mặc dù anh ghét ăn đồ ngọt, nhưng anh cũng ăn cùng Kiều Lộc, sau đó ăn giống như không hề có linh hồn vậy, mỗi lần đều biểu diễn 《 Sự kiện đồ ngọt đánh người 》cho Kiều Lộc.
Vì thế, sau này đa số là Kiều Lộc tự ăn, không ép anh nữa.

Trong chuyện tình cảm, không nhất định lúc nào cũng phải nhân nhượng cho nhau, không thích thì không ăn, chỉ là thức ăn mà thôi, cũng không phải là người này không thích cô.
Lúc này nhìn thấy Giang Kỳ bình tĩnh ăn kem, ồ, cũng không phải là hoàn toàn bình tĩnh, thi thoảng anh sẽ cau mày một cái.
Kiều Lộc cười anh, "Muốn như vậy, anh không thể tự mua cho mình một cái à? Cứ phải cướp của em?"
Cô cố ý trêu anh.
Giang Kỳ cắn một hớp nuốt trọn miếng cuối cùng, nếu như không phải vỏ bánh phải nhai thì mới nuốt được, Kiều Lộc hoàn toàn có lý do để tin rằng, Giang Kỳ sẽ trực tiếp nuốt xuống luôn.
Sau khi ăn xong, Giang Kỳ vừa lau tay vừa nói: "Người có dạ dày không tốt, bớt ăn đồ lạnh lại."
Kiều Lộc bĩu môi, "Vậy anh còn mua cho em làm gì?"
Giang Kỳ nhìn cô, "Thỉnh thoảng thỏa mãn cơn thèm thì được, nhưng không được ăn nhiều."
Kiều Lộc cắt ngang, "Bớt ngụy biện chuyện anh lừa ăn lừa uống lại."
Cô chỉ mới cắn hai miếng! Cây kem của cô lớn như vậy, đều bị Giang Kỳ ăn hết! Anh còn ăn sạch sẽ không chừa lại gì!
Giang Kỳ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh cảm thấy buồn cười, "Ừ, thật sự lừa được rồi." Anh vừa nói, ánh mắt vừa dừng lại trên môi cô vài giây.
Lừa được người, lại còn lừa được hôn.
Đỉnh đầu Kiều Lộc sắp bốc khói luôn rồi.
Cô ho khan vài tiếng rồi đổi chủ đề, "Ngọt không? Có phải là rất ngọt không?"
Nói xong, cô mới nhận ra câu này hình như còn có nghĩa khác, muốn sửa lại, nhưng Giang Kỳ lại cướp lời trước khi cô kịp sửa lại, "Ngọt." Anh nói.
Kiều Lộc: "...!Em đang nói kem."

Giang Kỳ thật sự có ý khác, sau khi Kiều Lộc sửa lời lại, anh im lặng khoảng chừng hai giây, rồi nói: "Cũng được." Sau đó nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa màu hổ phách, nói: "Em càng —— "
"Im miệng! Được rồi, ăn xong rồi, em phải về nhà, em mệt rồi, buồn ngủ." Kiều Lộc vội vàng cắt ngang.
Đôi mày kiếm của Giang Kỳ hơi nhếch lên, anh không nói thêm gì nữa, lại lái xe đưa cô về nhà.
Chiếc Roll Royce Phantom cứ ra ra vào vào, bảo vệ của khu nhà muốn không chú ý đến cũng khó, bọn họ còn tò mò nhìn mấy lần.
Kiều Lộc nhìn vào kính chiếu hậu thấy nhân viên bảo vệ vẫn đang chú ý đến bọn họ, cô vô cùng chột dạ, "Không lẽ bị nhìn thấy rồi?"
Người ngồi ở ghế lái: "Xấu hổ à?"
Kiều Lộc mạnh miệng nói, "Còn lâu nhé."
Giang Kỳ nói: "Ừ, anh hơi xấu hổ."
Kiều Lộc ngạc nhiên, "Bác sĩ Giang còn biết xấu hổ à? Đúng là kì lạ thật."
Giang Kỳ nhìn về phía trước, "Vì thế, ngày mai em đến sớm một chút, không ai nhìn thấy, không phải xấu hổ nữa."
Kiều Lộc: "......"
Cô biết ngay là anh không nói được gì đàng hoàng mà.
"Đã ba lần rồi." Kiều Lộc cạn lời.
Ngày hôm nay, anh nói câu này ba lần rồi!
Giang Kỳ đánh trống lảng, "Thế à?"
Kiều Lộc: "Anh nghĩ sao?"
Giang Kỳ: "Vậy em chuyển đến nhanh một chút, anh không nói nữa."
Kiều Lộc: "...!Anh có biết bây giờ anh giống cái gì không?"
Giang Kỳ: "Hả?"
Kiều Lộc: "Anh đã xem qua meme này chưa? Là con công lúc nào cũng xòe đuôi với một con công khác đó."
Giang Kỳ: "?"
Kiều Lộc thong thả, "Anh giống cái meme đó á.

Vẫn chưa đến mùa xuân đâu bác sĩ Giang."
(*) Công xòe đuôi nhiều nhất vào mùa xuân, lúc bắt đầu vào mùa giao phối.

Công thuộc họ nhà Trĩ, mang tập tính sinh sản "sân tìm đôi" tức là vào giai đoạn sinh sản, con trống sẽ làm mọi cách để hấp dẫn con mái, bởi vì con mái là bên quyết định sẽ giao phối với ai.

Đối với Công trống, chúng gây sự chú ý cho Công mái thông qua tiếng kêu và việc phô diễn sắc đẹp ở đuôi, nếu có nàng Công nào ưng ý thì chúng sẽ bắt đầu giao phối.

[Google]
Giang Kỳ: "..."
Xe dừng lại trước cửa nhà Kiều Lộc, Giang Kỳ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt như có ý cười, "Vậy nên, cô Bạch Lộ không chấp nhận lời mời của anh sao?"
Hai chữ "lời mời" này, Giang Kỳ nói ra một cách dễ dàng, không hề dè dặt.
Nhưng lại khiến người khác cảm thấy quá đáng chút nào.
Giọng Giang Kỳ giọng hơi trầm, rất vừa phải, rất quyến rũ.

Hai chữ này giống như trêu ghẹo nhiều hơn.
Kiều Lộc suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm cho sặc chết, sau khi cô khôi phục lại nhịp thở, cô không thể tin được mà nhìn Giang Kỳ, cô rất muốn nhìn xem anh làm sao mà nói ra được những lời này mà không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Kết quả cô không cẩn thận, lại bị ánh mắt nóng bỏng của Giang Kỳ bắt lấy.
Kiều Lộc nóng đến nỗi không được tự nhiên, cô ho khan hai tiếng rồi hắng giọng một cái, cô không cam tâm chịu yếu thế, "Nếu bác sĩ Giang đã thành tâm thành ý như vậy, vậy tôi miễn cưỡng chấp nhận vậy."
Khóe mắt Giang Kỳ cong lên, "Vậy, cảm ơn cô Bạch Lộ đã miễn cưỡng nhé?"
Kiều Lộc đưa mắt nhìn về phía anh, nhưng cô không nhìn anh, "Không cần khách sáo."
Nói xong, cô vội chỉ vào hạt mưa rơi trên cửa kính xe, cô nói sang chuyện khác, "Trời mưa rồi."
Giang Kỳ nhìn ra bên ngoài, thật sự là vậy.
Bên ngoài không mưa lớn, Kiều Lộc lo là một lát nữa mưa sẽ lớn hơn, Giang Kỳ lái xe đi đường rất nguy hiểm, cô cũng không càu nhàu nữa, bảo anh nhanh chóng quay về.
Chỉ là lúc cô sắp xuống xe, lại bị Giang Kỳ gọi lại.
Kiều Lộc đóng cửa xe lại, cô ngồi xuống rồi hỏi anh, "Sao vậy?"
Giang Kỳ nhìn như có lời muốn nói, nhưng đợi một lúc cũng không có động tĩnh gì.
Kiều Lộc thấy mưa bắt đầu nặng hạt, cô muốn giục anh nhanh chóng về nhà, có chuyện gì thì có thể nói qua WeChat thì lại thấy Giang Kỳ lên tiếng.
Anh nói: "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."
Kiều Lộc ngây người một lúc, sau đó nhìn bàn tay Giang Kỳ đang đưa về phía mình.
Bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, tiếng đàn piano bên trong xe đổi một bài rồi lại một bài, tiếng mưa rơi ở bên ngoài, cùng với tiếng nói của Giang Kỳ, trong lòng Kiều Lộc nổi lên vô số gợn sóng.
Cô bỗng cười thầm trong lòng, nắm lấy bàn tay anh đang hướng về phía cô, nói: "Anh cũng vậy."

Sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.
Trên xe có dù dự phòng, Kiều Lộc cầm lấy một cái, cái còn lại để cho Giang Kỳ.
Kiều Lộc đi về, Giang Kỳ quay đầu xe, sau đó, trong một khoảnh khắc nào đó, cửa kính xe hạ xuống, người đang che dù ngoài cửa xe quay đầu lại.
Kiều Lộc chỉ là muốn xem xem Giang Kỳ có trực tiếp rời đi không, mà Giang Kỳ dường như cũng như vậy, anh muốn biết xem cô có quay đầu lại hay không.
Câu trả lời hiển nhiên, bọn họ cược đúng rồi.
Ban đêm, cách một màn mưa, bọn họ nhìn nhau mỉm cười, vô cùng ăn ý.
Kiều Lộc đánh cược đúng rồi, cô hài lòng vẫy vẫy tay với Giang Kỳ, lần này thật sự đi về.
Giang Kỳ đợi đến sau khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, anh mới lái xe về.
Hôm nay tâm trạng của Kiều Lộc có thể nói là lên xuống thất thường, bây giờ cô có cảm giác vô cùng mâu thuẫn, lúc thì cô cảm thấy cách cô và Giang Kỳ ở bên nhau dường như đã thay đổi rồi, lúc thì lại cảm thấy dường như đã trở lại cuộc sống lúc cô và Giang Kỳ ở bên nhau, không có gì thay đổi, mỗi giây đều khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Nhưng cho dù là kiểu nào, cô đều rất thích.
Cô thích dáng vẻ lạnh lùng ít nói của Giang Kỳ khi hai người mới ở bên nhau, anh luôn dùng hành động thay vì lời nói.
Cũng thích dáng vẻ dần dần thay đổi của Giang Kỳ sau khi bị cô ảnh hưởng, anh nói nhiều hơn, hoạt bát hơn.
Cũng thích anh của hiện tại, khoác lên mình vẻ ngoài chững chạc, nhưng lại thích tranh cãi với cô.
Kiều Lộc bỗng hiểu ra.
Dường như cô đã kích hoạt công tắc nào đó của Giang Kỳ, sau khi công tắc này được mở, cô có thể từ từ đi vào thế giới của anh, sau đó tìm hiểu con người mới của anh, một anh chân thật, không giống như anh.
Giống như ——
Trước năm hai mươi sáu tuổi, Kiều Lộc và Giang Kỳ, yêu nhau một cách tùy tiện, không chút dè dặt.
Đó cũng là dáng vẻ chân thật của bọn họ.
Bọn họ năm hai mươi tám tuổi, vẫn yêu nửa kia như vậy, chẳng qua là tình yêu này thêm chút kiềm chế.
Đây cũng là dáng vẻ chân thật của bọn họ.
Dù là ở khoảng thời gian nào đi chăng nữa, bọn họ đều hiểu nhau hơn, cũng giống như vậy, bọn họ cũng chấp nhận nhau.
Bởi vì cho dù có thay đổi gì, Kiều Lộc vẫn là Kiều Lộc, là Kiều Lộc của Giang Kỳ, Giang Kỳ cũng vẫn là Giang Kỳ, là Giang Kỳ của Kiều Lộc...
Sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Kiều Lộc đi đến chỗ thay giày, tiện tay mở đèn lên.
Cô đang nghĩ xem Diệp Tử lúc này vẫn chưa về, hay là đã ngủ rồi? Đèn trong nhà vẫn đang tắt.
Hôm nay cô gửi cho Diệp Tử và Kiều Tuyết giấy đăng ký kết hôn của mình, tin nhắn trả lời của hai người, còn bình tĩnh hơn so với tưởng tưởng của cô, Kiều Lộc cho rằng hôm nay công việc của hai người bận rộn, một người phải làm chương trình tình yêu, người còn lại phải bay liên tục giữa các nước, chưa bao giờ ngừng công tác.
Sau đó đèn được bật lên, bên tai cô nghe một tiếng "Cạch", cô sợ đến nỗi đôi dép đang cầm trên tay cũng rơi xuống.
Cô hoàn hồn lại, nhìn thấy Diệp Tử và Kiều Tuyết, hai người bọn họ đang cầm pháo hoa nhỏ trên tay, vui vẻ lao về phía cô!
"Chúc mừng cục cưng nhà mình nhé!"
"Chúc mừng nhé, Kiều Kiều!"
Kiều Lộc bị hai người bọn họ đè vào góc tường, khiến cô dở khóc dở cười.
"Tớ còn tưởng rằng hai người bận rộn nhiều việc, tin nhắn trả lời qua loa." Kiều Lộc cố gắng thoát khỏi vòng tay của hai người bọn họ, vừa thay giày vừa tính sổ.
Diệp Tử đi theo sau, "Chẳng phải bọn tớ sợ quấy rầy thế giới hai người của các cậu sao! Bọn tớ hiểu chuyện như vậy, sao cậu lại hiểu lầm bọn tớ được chứ?"
Kiều Lộc nghi ngờ nhìn cô, sau đó lại nhìn Kiều Tuyết.
Kiều Tuyết dịu dàng mỉm cười, "Diệp Tử nói không sai, bọn chị sợ làm phiền hai người."
Vì để chứng minh bản thân, Diệp Tử lập tức đưa điện thoại của mình ra, "Không tin thì cậu xem đi, mặc dù bọn tớ không bám lấy cậu để tám chuyện, nhưng ngày hôm nay điện thoại của tớ và Kiều Tuyết đều sắp nổ rồi!"
Kiều Lộc nhìn thử, quả nhiên, lịch sử trò chuyện của hai người bọn họ, sắp đủ năm mươi trang rồi.
Thật ra thì Kiều Lộc không giận, nhưng cô vẫn cố ý làm ra dáng vẻ "Công chúa đây sẽ tha tội cho các ngươi".
Bây giờ chính chủ về rồi, Diệp Tử đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nhiều chuyện.
Kiều Lộc nhìn thấy dáng vẻ hớn hở tham gia của Kiều Tuyết, cùng với Diệp Tử gây chuyện với cô, đôi mắt hạnh của cô không thể tin được mà chớp mắt, "Chị, chuyện gì vậy! Nói đi, chị học theo thói xấu của ai! Thành thật khai báo!"
Kiều Tuyết từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng với cô, lúc này lại vô cùng "mạnh bạo" mà hợp sức với Diệp Tử, cùng ép em gái vào góc sofa.
Kiều Lộc không biết phải làm sao, đành phải tước vũ khí đầu hàng.
Đợi đến khi Kiều Lộc bị ép phải bắt đầu kể chuyện ngày hôm nay, Diệp Tử nói đợi một chút, sau đó vội vàng ôm một đống bia từ trong tủ lạnh ra, làm dáng giống như đang hóng chuyện.

Kiều Lộc: "..."
Kiều Lộc nhìn Kiều Tuyết đang đùa giỡn, "Chị, ngày mai chị không đên công ty à?"
Kiều Tuyết cười nói, "Em kết hôn, sao chị có thể yên tâm làm việc được, đương nhiên là em quan trọng nhất rồi.

Công việc dời xuống buổi chiều rồi, chị có thể ở đây một đêm."
Kiều Tuyết: "Vậy nên, em mau kể rõ ràng mọi chuyện đi, chị cũng muốn nghe."
Kiều Lộc: "......"
Vậy nên, tối nay nay, Diệp Tử và Kiều Tuyết trải qua trong sự kinh ngạc...

"Cái gì? Cậu ta dẫn em đi gặp hai ba mẹ luôn à? Nhanh vậy sao!"
"Đm! Đây là Giang Kỳ à?? Cậu ta sến như vậy từ khi nào thế! Respect!"
"Ha ha ha ha cười chết rồi, không ngờ rằng Kiều đại công chúa của chúng ta cũng có lúc thua.

Respect A Giang!"
"Đm, vậy tối nay tớ có phải là kỳ đà cản mũi không, nếu như tớ không ở cùng cậu, tối nay cậu sẽ trực tiếp đưa người về nhà! Tại tớ, đều là tại tới, cái nồi này để tớ cõng cho, tội của tiểu tỳ đáng chết vạn lận! Tiểu tỳ quấy rầy đêm tân hôn của công chúa và phò mã, tiểu tỳ uống một ly đền tội với công chúa!"
Cả đêm nay, Kiều Lộc bị mấy từ "Đm" và "tiểu tỳ" của Giang Kỳ tẩy não.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là hai giờ chiều.
Rạng sáng, ba người uống hơi nhiều, Kiều Lộc say đến nỗi chóng mặt, rất muốn buồn nôn.
Sau khi cô đi vào nhà vệ sinh nôn xong, cô đi ra ngoài thì nhìn thấy bữa trưa trên bàn ăn, Kiều Tuyết để lại một tờ giấy ghi chú, bảo bọn họ tỉnh dậy thì ăn chút gì đó, chị ấy về công ty.
Kiều Lộc xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, cô lê thân thể mệt mỏi đến ghế sofa nằm ngủ tiếp.
Diệp Tử rửa mặt xong, thấy Kiều Lộc khó chịu, cô cầm ly nước mật ong đã được Kiều Tuyết pha sẵn tới, "Uống một chút thì không khó chịu nữa, cho cậu này."
Kiều Lộc động đậy hai cái giống hệt như một con tằm, giãy giụa ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt lại, uống hết ly nước mật ong rồi lại ngủ tiếp.
Hôm nay Diệp Tử không phải đi làm, có thể ở nhà chăm sóc cho Kiều Lộc.
Chỉ là Diệp Tử lại nhìn chằm chằm vào PPT của mình, cô luôn cảm thấy rằng mình đã quên mất chuyện gì đó...
Cho đến khi cô đăng nhập WeChat trên máy tính và đồng bộ hóa tin nhắn...
"Đm đm đm!!" Diệp Tử không để ý là đầu Kiều Lộc có còn đau không nữa, bây giờ cô rất tỉnh táo, lay lay cánh tay của Kiều Lộc.
Kiều Lộc uể oải xoay người lại, nhìn Diệp Tử đang ngồi ở bàn trà cạnh ghế sofa, nói giọng khàn khàn: "Ngày tận thế chưa tới thì đừng gọi tớ."
Kết quả Diệp Tử ép cô quay lại, nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi, "Còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế ấy chứ..."
Kiều Lộc: "...?"
Một phút sau, Kiều Lộc: "Đm!!"
Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sau đó cùng nhau nhìn vào máy tính...
Vậy nên, bọn họ đã gửi tin nhắn WeChat cho Giang Kỳ lúc nào vậy?!
Diệp Tử vào lúc này cũng không để ý mình sống hay chết liễu, vội vàng hỏi Kiều Lộc, "Mau nhìn xem ngươi có phải hay không cũng cho hắn giàu rồi!"
Kiều Lộc phản ứng chậm nửa nhịp, con ngươi cô run lên, vội vàng mở điện thoại ra xem!
Ngay lập tức, bên trong biệt thự vang lên tiếng kêu la!
Bi thảm nhất trần đời!
Kiều Lộc muốn chết, cô thật sự cảm thấy hay mình chết quách đi cho rồi!
Trước đây cô uống rượu không sao, sao bây giờ mới uống đã đâm đầu vào chỗ chết vậy nè?!
Cô đã làm gì vậy a a a a a!
Diệp Tử vốn dĩ cho rằng mình đã đủ quê muốn chết rồi, kết quả sau khi nhìn thấy tin nhắn của Kiều Lộc và Giang Kỳ, cô lại cảm thấy mình có thể sống tiếp.
Cô đồng tình vỗ vai Kiều Lộc một cái, "Nén bi thương đi cục cưng."
Kiều Lộc vùi đầu vào trong gối, "Ngày tận thế còn chưa đến, ngày tận thế của tớ đến rồi."
Đã chết, đừng CUE tớ vào.
Diệp Tử vô cùng đồng tình, cô lại nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Giang Kỳ ——
【Thời gian: 04:12】
zero: 【Tôi đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện.】
Lá trong lá cây:【 A a a a a a a a】
Lá trong lá cây: 【Hu hu hu hu hu hu đều là lỗi của tiểu tỳ! Phò mã, tiểu tỳ tôi đáng chết vạn lần! Tiểu tỳ đã quấy rối đêm tân hôn của hai người!】
Lá trong lá cây: 【Một lon bia không mở.

jpg】
Lá trong lá cây: 【Tiểu tỳ tự phạt một ly!】
Lá trong lá cây: 【Bia đã uống xong.

jpg】
【Thời gian 04:52】
Lá trong lá cây: Đoạn ghi âm 60"
Diệp Tử im lặng đeo tai nghe lên, sau đó run rẩy tắt điện thoại sau khi nghe thấy giọng nói chói tai của mình.
Đợi đến khi tâm trạng của cô bình tĩnh lại, cô lại mở ra nghe lần nữa...
Cô, Diệp Tử, có chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.
Đoạn ghi âm: "Giang Kỳ anh nghe kỹ cho tôi, nếu như anh đã chọn kết hôn với Kiều Kiều, anh phải chịu trách nhiệm cho tôi! Nếu như một ngày nào đó anh làm cho Kiều Kiều buồn, tôi sẽ...!Tôi sẽ đến nhà anh tạt máu chó!"
Bên cạnh là tiếng phụ họa của Kiều Lộc và Kiều Tuyết, "Máu chó! Máu chó!"
Diệp Tử: "Tôi chẳng những tạt máu chó, tôi sẽ còn, còn đăng bài lên Weibo, khiến anh thanh bại danh liệt!"
Ngoài ra còn có hai người phụ họa, "Đăng bài! Đăng bài!"
Diệp Tử nghĩ ngợi, "Có phải là rất quá đáng không?"
Giọng nói của Kiều Lộc, "Hình như là vậy đó."
Kiều Tuyết kiên định, "Không có gì quá đáng, cậu ta có thể khiến Kiều Kiều buồn được à?"
Diệp Tử cũng kiên định, "Được! Chắc là phải ác thêm một chút! Kiều Kiều, chồng cậu có sợ gì không? Chúng ta hù chết anh ta!"
Giọng nói của Kiều Lộc, "Ừm, anh ấy sợ ăn đồ ăn của tớ, anh ấy sẽ bị ngộ độc thực phẩm."
Kiều Tuyết: "Còn gì nữa không?"
Mấy giây sau, Kiều Lộc, "Anh ấy còn sợ em khóc, ừm, anh ấy còn sợ em không cần anh ấy nữa..."

Diệp Tử đang nghe đoạn ghi âm thì ngừng lại một chút, cô quay đầu lại nhìn Kiều Lộc.
Trong đoạn ghi âm chính là giọng của cô, "Được rồi! Nếu như anh ta bắt nạt cậu, cậu khóc cho anh ta xem, khóc ngập nhà anh ta! Sau đó ném anh ta đi!"
Kiều Lộc vốn dĩ đang phụ họa, "Khóc khóc khóc!" Đợi đến khi cô nói nói ném Giang Kỳ đi, Kiều Lộc bỗng nhiên dừng lại, qua hai ba giây, là giọng của Kiều Lộc, "Không được, đổi cái khác đổi cái khác, không thể vứt bỏ anh ấy được, tớ đã vứt bỏ một lần rồi, lần này không được rồi! Mau đổi cái khác!"
Sau đó Diệp Tử lại đổi sang cái khác, cô nói: "Giang Kỳ cậu nghe cho kỹ, nếu như cậu bẻ gãy một cánh của người chị em của tôi, tôi sẽ phá hỏng toàn bộ thiên đường của anh!"
"Đó ——" Đoạn ghi âm kết thúc.
Diệp Tử: "..."
Diệp Tử: "......"
Vớ sắp bị ngón chân của Diệp Tử xé rách rồi, cô nghi là một lát nữa cô sẽ đào hẳn được một cái hang trên thảm!
Cứu với! Để cô chết đi cũng được!!
Nhưng mà Giang Kỳ lại trả lời lại!
Thời gian: 05:08
zero: Tôi sẽ không như vậy.
Chỉ có mấy chữ này, nhưng Diệp Tử lại cảm thấy, nhưng lời hứa như vậy lại khiến người khác yên tâm hơn so với một bài luận văn dài dòng.
Thật ra thì, khi nghe lại đoạn ghi âm, Diệp Tử lại nhớ đến chuyện lúc tờ mờ sáng, sau đó Kiều Lộc còn nói ra rất nhiều chuyện mà Giang Kỳ sợ.
Cô nói Giang Kỳ sợ cô đến tháng, vì mỗi khi đến tháng cô đau đến nỗi không muốn xuống giường, Giang Kỳ sợ cô khó chịu.
Cô còn nói, Giang Kỳ sợ mỗi lần cô làm loạn lên rồi nói lời chia tay, sợ cô một ngày nào đó cô sẽ nói được làm được, thật sự chia tay với anh.
Giang Kỳ còn sợ mùa đông, Kiều Lộc dễ nhiễm lạnh, cô rất sợ lạnh, anh còn sợ mùa đông hơn cả Kiều Lộc.
Giang Kỳ cũng sợ chuyển mùa, mỗi khi chuyển mùa Kiều Lộc sẽ bị cảm.
Những thứ Giang Kỳ sợ dường như rất nhiều, nhưng thật ra, anh chỉ sợ một chuyện ——
Sợ Kiều Lộc không tốt.
Bắt đầu từ năm mười chín tuổi, nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của Giang Kỳ đều là một nguyện vọng duy nhất không thay đổi ——
"Hy vọng Kiều Kiều mãi mãi là một cô công chúa vui vẻ."
Giang Kỳ còn muốn Kiều Kiều được vui vẻ hơn cả bọn họ.
Diệp Tử quê chết thì quê chết thôi, nhưng cô phải công nhận con người của Giang Kỳ, dù sao thì đêm hôm qua bọn họ làm loạn như vậy, nửa đêm kết bạn WeChat với anh, còn muốn tạt máu chó lên nhà anh, Giang Kỳ vậy mà không tức giận chút nào.
Kiều Lộc có thể nối lại duyên xưa với Giang Kỳ, Diệp Tử rất vui.
Quê được một lúc, Diệp Tử đi hâm lại thức ăn, đồ ăn được hâm xong rồi, cô gọi Kiều Lộc ra ăn cơm, "Ăn cơm trước đi, ăn no mới có sức ngồi xe lửa ra khỏi trái đất."
Kiều Lộc: "..."
Cô nghi ngờ không biết Diệp Tử có phải là chị em tốt của mình không...
Chỉ là, lúc này ngửi thấy mùi thức ăn, cô cũng đói rồi, cô ra ăn cơm với Diệp Tử.
Lúc ăn cơm, Kiều Lộc lại mở lịch sử trò chuyện ra, cô nghĩ xem nên trả lời Giang Kỳ thế nào mới phải.
Kéo lên phía trên, Kiều Lộc lại bắt đầu muốn chết...
Lịch sử trò chuyện của cô và Giang Kỳ như sau ——
【Thời gian 05:10】
Giang Kỳ: 【Uống rượu?】
Kiều Lộc: 【Trăm triệu chút】
Kiều Lộc: 【Trăm triệu điểm!】
Kiều Lộc: 【Đáng ghét quá! Cái bàn phím chết tiệt! Em nói là, một chút xíu!】
Giang Kỳ: 【Đợi em tỉnh táo rồi lại nói với em.】
Kiều Lộc: 【Giang Kỳ Giang Kỳ】
Kiều Lộc: 【Con công xòe đuôi.gif】
Kiều Lộc: 【Anh xem đi! Đây là cái meme em nói với anh đó, có phải là rất giống anh không?】
Giang Kỳ:【...】
Hai phút sau, Giang Kỳ: 【Con công xòe đuôi.gif】
Cô nhìn thấy, Giang Kỳ chỉnh sửa lại meme một chút, con công đang xòe đuôi đuổi theo một con công khác lạnh lùng hơn, bên cạnh còn có dòng chữ nhỏ: Chuyển đến sớm một chút.
Con công lạnh lùng chạy sang bên phải, con công đang xòe đuôi lại chạy sang bên phải: Chuyển đến sớm một chút.
Con công lạnh lùng chạy sang bên trái, con công đang xòe đuôi lại chạy sang bên trái: Chuyển đến sớm một chút.
Kiều Lộc xem thêm một lần nữa, cô bị meme này chọc cười.
Cô thấy mình trả lời: 【Anh cũng biết photoshop meme hả???】
Giang Kỳ: 【Baidu.】
Kiều Lộc: 【Đại sứ Baidu, quả nhiên là anh!】
【Thời gian 05:23】
Giang Kỳ: 【Kiều Lộc, anh không ngủ được.】
Kiều Lộc: 【Zzzzzzz~~~~】
Giang Kỳ: 【Đoạn ghi âm 3"】
Sau khi cô mở lên, có tiếng cười khẽ của người đàn ông, "Kiều Lộc, em nợ anh một đêm tân hôn."
Ngay lúc này, Kiều Lộc cũng bắt đầu chém gió...
Cô trả lời: Em cũng muốn đêm tân hôn hu hu hu
Em cũng không ngủ được hu hu hu
Em thật sự muốn ngủ với anh hu hu hu
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Hu hu cái đầu anh ấy!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận